Bông Hoa Nhỏ Trên Đầu Biểu Ca

Gây sự

Thanh Hương Mộc

2025-03-10 23:30:15

Sau khi Vân Lạc nói xong thì gật đầu với Trương Thanh Lực một cái rồi đi thẳng luôn. Bởi vì mối quan hệ của Thanh Lực ca nên nàng không so đo tính toán nhiều. Nếu lần sau gặp lại, lôi ai ra cũng vô ích, nàng sẽ không dễ nói chuyện giống như lần này.Tô thị ở trong sân nói chuyện phiếm với Chung Tịch: “Vết thương của cháu hồi phục đến đâu rồi?”“Gần khỏi hẳn rồi ạ.” Chung Tịch tỉnh bơ quan sát, như đang tìm kiếm gì đó.“Vậy ngày mai bảo Lạc Lạc dẫn cháu ra ngoài đi dạo một vòng. Con bé biết hết mấy chỗ bán đồ ăn ngon.” Tô thị cười nói.Vân Lạc vừa hay đi vào sân, nghe thấy mẹ nhắc đến tên mình, nhưng không nghe rõ đang nói gì, nàng lập tức nói: “Mẹ đang nói gì về con thế? Con nghe thấy hết rồi nha.”Tô thị vui tươi hớn hở nói: “Nói con là con mèo nhỏ tham ăn, chỗ nào có món ăn ngon cũng biết. Ngày mai con dẫn biểu ca ra ngoài đi dạo, mua mấy món ăn ngon, ngắm phong cảnh của địa phương chúng ta, dù sao cũng hiếm khi đến được vài lần.”“Biểu ca khỏe rồi ạ?”“Gần khỏi hẳn rồi.” Chung Tịch trả lời.Vân Lạc nhìn về phía đỉnh đầu của biểu ca, bông hoa màu xám đậm lúc trước giờ đã nhạt màu hơn, trông giống màu xám nhạt, đoán chắc là đã đỡ hơn nhiều, nàng cũng yên tâm.“Vậy ngày mai muội dẫn huynh ra ngoài đi dạo một lúc, vừa hay hai hôm nay ở nhà hơi chán.” Vân Lạc nghĩ đến món hoành thánh tươi ngon, bánh bao thịt, bánh nướng, mứt… ở trên thị trấn, không nhịn được phải nuốt nước miếng.“Con không được mải chơi rồi quên mất biểu ca của con.” Tô thị gõ nhẹ lên đầu nàng, trêu chọc.“Mẹ cứ yên tâm.” Đọc Full Tại Truyenfull.vnThời gian trôi qua rất nhanh, còn chưa làm được gì, ngủ một giấc dậy đã là ngày hôm sau.Tối hôm qua Tô thị cho Vân Lạc không ít bạc, Vân Lạc nhét bạc vào túi tiền làm nó phình lên, nàng vỗ vào túi tiền tròn vo một cái rồi hào hứng đi ra ngoài.“Biểu ca, biểu ca, đi thôi, muội dẫn huynh đi ăn sáng.” Vân Lạc hô to.Chung Tịch không nhanh không chậm đi ra, nói: “Được.”Trên đường lớn, hôm nay vừa hay là phiên chợ, người qua lại tấp nập, tiếng hò hét vang lên liên tục, Vân Lạc nhìn đường phố quen thuộc, như thể quay về quãng thời gian vui vẻ lúc trước. Khi đó không cần nghĩ ngợi gì, điều duy nhất phải nghĩ đến chính là hôm nay ăn gì.“Biểu ca, bánh bao thịt của quán này rất ngon, huynh nếm thử đi, vỏ mỏng lại nhiều nhân, trong nhân có thêm nấm hương, tươi ngon lắm luôn.” Vân Lạc đưa chiếc bánh bao mới mua cho Chung Tịch, trong tay nàng cũng cầm một cái, vừa đi vừa cắn, hai mắt hạnh phúc đến mức híp lại.Chung Tịch nhìn chiếc bánh bao trong tay, lại nhìn Vân Lạc đang ăn vui vẻ ở bên cạnh. Hắn thử cắn một miếng, ăn một miếng đã vào đến nhân, đúng là tươi ngon như lời biểu muội nói.“Thế nào? Ăn ngon không?” Vân Lạc hỏi mà không chớp mắt.“Cũng được.”“Ăn ngon mà, muội cũng cảm thấy rất ngon.” Bánh bao nhận được sự khẳng định của biểu ca làm Vân Lạc vui vẻ.Hai người cứ vừa đi vừa dừng, mua bánh bao, mua sữa đậu nành, mua bánh nướng, ăn cả đoạn đường, đã giải quyết xong bữa sáng.Vân Lạc vừa đi vừa nói: “Biểu ca, khi nào thì huynh đi bàn chuyện làm ăn?” Mấy ngày nay ở nhà quá tốt đẹp, nàng có chút không muốn quay lại nhà họ Chung. Nàng ở thị trấn Thanh Thủy xa xôi, chắc Chung Hoài sẽ không đối phó với nàng nữa. Nhưng nếu không đi thì mấy người biểu ca và cô họ phải làm sao?Ôi, có thể ở thêm mấy ngày nữa thì cứ ở đi.“Ba ngày sau sẽ đi.” Chung Tịch dự tính.Vân Lạc đảo con ngươi: “Biểu ca, huynh nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thêm mấy ngày nữa, đến khi khỏe hẳn hãy về nhà họ Chung, nếu không nhất định cô họ và mọi người sẽ bị dọa sợ.”Chung Tịch liếc mắt nhìn con ngươi đang đảo loạn của nàng, lười biếng nói: “Muội lo cô họ của muội bị dọa sợ, hay là muốn ở đây chơi thêm mấy ngày?”“Biểu ca, huynh không hổ là người làm ăn, rất tinh mắt. Có nhiều món ăn ngon như vậy, không nếm thử chẳng phải quá đáng tiếc sao?” Vân Lạc tinh ranh nói.“Ừ, để nói sau.” Chung Tịch nhìn Vân Lạc giống như con hồ ly, hắn che giấu nụ cười ở khóe miệng, nói qua loa.“Du Hinh, tên Trương Thanh Lực kia đáng ghét như vậy, tốt nhất ngươi đừng thích hắn, cũng không phải chỉ có mỗi mình hắn đẹp trai. Ngươi xem chếch phía trước không phải có một công tử tuấn tú sao?” Cô gái mặc bộ quần áo màu vàng nói, nàng ta nhìn Chung Tịch, mặt không khỏi ửng hồng, đẹp trai quá.Chu Du Hinh ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt của cô bạn, không khỏi nghiến răng nghiến lợi, là ả ta, nữ tử bắt nàng ta xin lỗi, nữ tử mà Thanh Lực ca ca gọi là Lạc Lạc muội muội.Nàng ta hoàn toàn không chú ý tới người bên cạnh Vân Lạc, trong mắt nàng ta chỉ có Vân Lạc, hận đến ngứa răng, nổi giận đùng đùng chạy tới, hét to: “Này, ngươi đứng lại!”Nàng ta nhìn Vân Lạc không dừng lại thì nóng nảy, lập tức tiến lên chặn đường.“Ngươi, đứng lại.”Vân Lạc dừng bước, nàng nhìn Chu Du Hinh đang chặn đường, nói: “Có chuyện gì à?”“Đương nhiên là có chuyện, tóm lại ngươi và Thanh Lực ca ca có quan hệ gì? Hôm nay ta mang bữa sáng cho huynh ấy, huynh ấy hoàn toàn không để ý đến ta. Rõ ràng lúc trước còn nói một hai câu với ta.” Chu Du Hinh vừa tức giận vừa uất ức, nhìn thấy Vân Lạc, nàng ta không nhịn được đã xông lên chặn đường.“Chỉ là hàng xóm thôi.” Vân Lạc không muốn bị dây dưa. Đọc Full Tại Truyenfull.vn“Hàng xóm? Ta không tin, hàng xóm mà tặng trâm sao? Vì ngươi mà Thanh Lực ca ca không để ý đến ta. Ngươi đi nói với Thanh Lực ca ca để huynh ấy để ý đến ta đi.” Chu Du Hinh tủi thân nói. Thanh Lực ca ca không để ý tới nàng ta, chắc chắn là vì nữ tử này.Lúc Chung Tịch nghe thấy cây trâm, con ngươi hơi chuyển động, sự bực bội và khó chịu trong lòng lại xuất hiện, làm hắn không nhịn được phải nhíu mày.“Liên quan gì đến ta? Tránh ra.” Vẻ mặt Vân Lạc không vui. Mới sáng sớm đã gặp phải nàng ta, đúng là xui xẻo.“Không cho, ngươi không đi nói rõ ràng, ta sẽ không cho ngươi đi. Có phải ngươi nói xấu ta với Thanh Lực ca ca nên huynh ấy mới phớt lờ ta không?” Chu Du Hinh giang hai tay, không cho Vân Lạc đi qua.“Ta và ngươi vốn không quen biết, ta nói xấu ngươi làm gì? Ta có bệnh chắc?” Vân Lạc càng bực bội, nàng dịch sang bên cạnh, nhưng lại bị ngăn cản.“Ai mà biết được? Nhìn ngươi không giống người an phận, có lẽ vì ngươi quyến rũ Thanh Lực ca ca nên huynh ấy…” Chu Du Hinh không nghe lọt lời giải thích của Vân Lạc. Nàng ta càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán của mình là đúng, ánh mắt nhìn Vân Lạc cũng trở nên chán ghét.“Hôm nay ngươi chưa đánh răng rửa mặt à mà mồm thối thế?” Vân Lạc nghe thấy hai chữ “quyến rũ”, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén.Chu Du Hinh bị ngắt lời, càng cho rằng suy nghĩ của mình là đúng, ngắt lời nàng ta cũng vì nữ tử xấu xa này có tật giật mình, thẹn quá hóa giận. Nàng ta không suy nghĩ gì đã nhanh chóng nói hết những lời muốn nói ra.“Ngươi có tật giật mình à? Dám làm còn không dám nhận hả? Ta thấy ngươi rõ ràng là một con hồ ly tinh, đi quyến rũ người khác khắp nơi.”Ánh mắt nàng ta rơi trên người Chung Tịch, như thể tóm được nhược điểm của Vân Lạc, khinh thường nói: “Mới sáng sớm đã đi quyến rũ đàn ông à? Sao ngươi hèn hạ thế? Không quyến rũ đàn ông thì ngươi không thoải mái hả? Ngươi thiếu đàn ông thế cơ à? Có muốn…”“Bốp.” Gò má lập tức đỏ bừng, dấu ngón tay in hằn trên mặt, có thể tưởng tượng ra người tát đã dùng bao nhiêu sức lực.Chu Du Hinh bị đánh đến ngu người, cơn đau lan nhanh. Nàng ta chật vật che má trái, ánh mắt đầy căm hận: “Ngươi dám tát ta?”“Mắt mù hả? Không nhìn thấy hả? Có muốn tát ngươi cái nữa không?” Vừa nói, Vân Lạc vừa giơ tay tát vào mặt Chu Du Hinh một cái.“Bốp.”Mang theo sự khó chịu của ngày hôm qua, nàng dùng toàn bộ sức lực, nhìn hai dấu tay hồng hồng trên mặt Chu Du Hinh thì rất có cảm giác thành tựu, chắc Chu Du Hinh phải cảm ơn nàng sâu sắc vì không cần đánh má hồng.Nhưng da mặt hơi dày làm tay nàng đau. Nhìn lòng bàn tay đỏ ửng của mình, so với gương mặt bị đánh cho sưng phù kia thì đúng là không đáng nhắc đến.Chung Tịch nhìn dáng vẻ Vân Lạc đánh người ta xong còn vung vung tay thì cảm thấy hơi đáng yêu. Hắn khẽ nói: “Tay có đau không? Đáng lẽ muội phải gọi ta lên.”“Hơi đau, da mặt nàng ta dày thật đấy, tay muội cũng đỏ bừng. Lần sau sẽ để biểu ca lên.” Vân Lạc thổi vào tay. Đọc Full Tại Truyenfull.vnChu Du Hinh bị người ta tát hai cái, chưa bao giờ phải chịu uất ức như vậy, cho dù là cha nàng ta, cũng chưa từng động tay động chân với nàng ta.Không những bị tát hai cái mà còn chê nàng ta mặt dày? Hai người còn thảo luận ngay trước mặt nàng ta, còn muốn thay đổi người đánh? Còn nghĩ đến lần sau? Nàng ta chỉ cảm thấy có một cơn tức xông thẳng lên đầu, mặt càng rát càng đau hơn.Nàng ta thở hổn hển, mặt mày dữ tợn, xông lên mở miệng mắng to, tay làm ra vẻ muốn đánh người: “Hồ ly tinh, xem ta có tát chết ngươi không. Tiện nhân chỉ biết quyến rũ đàn ông, chưa biết chừng đã là món hàng rách nát rồi.”Vân Lạc giữ chặt tay nàng ta rồi trở tay tát thêm cái nữa. Giọng nói của nàng lạnh băng: “Cô nương chưa chồng mà biết nhiều lời lẽ bẩn thỉu tục tĩu thế à? Xem ra ngươi còn biết rất rõ, thật ra là ngươi đang tự nói về mình.”“Ngươi nói vớ vẩn gì đấy, ta là con gái nhà lành, trong sạch thuần khiết, đâu giống như ngươi, đi quyến rũ người khác khắp nơi, hôm qua quyến rũ Thanh Lực ca ca, hôm nay lại quyến rũ nam nhân này. Ngươi buông tay ra, buông tay ra!” Mặt Chu Du Hinh đau dữ dội, nàng ta vùng vẫy bàn tay muốn đánh lại, nhưng mãi không thoát ra được.Mọi người nhìn thấy mặt Chu Du Hinh sưng vù như đầu heo thì cười vui vẻ, còn có đứa bé ngây thơ nói: “Mẹ ơi, sao mặt tỷ tỷ này lại như đầu heo vậy? Tỷ ấy là con heo biến thành ạ?”Chu Du Hinh nghe những tiếng cười nhạo thì hung dữ trợn mắt nhìn lại. Những người này không có lòng đồng cảm, nhìn thấy nàng ta bị ăn hiếp, không giúp thì thôi, đã thế còn cười nhạo nàng ta.Nếu những người đứng xem nghe được suy nghĩ trong lòng nàng ta chắc phải hét to, chính ngươi chặn đường người ta rồi gây sự, bị đánh còn trách ai hả?“Ngươi trong sạch thuần khiết hả?” Vân Lạc cười nhạo một tiếng: “Trong sạch thuần khiết mà chạy theo nam tử à? Trong sạch thuần khiết mà nói ra được nhiều lời bẩn thỉu như vậy à? Quyến rũ, hồ ly tinh, món hàng rách nát, có con gái chưa chồng nhà ai nói ra những lời này chứ?”Nàng hất mạnh tay Chu Du Hinh ra, lạnh lùng nhìn nàng ta lảo đảo, nói: “Muốn lên cơn điên thì đi xa một chút, ta không phải mẹ ngươi, sẽ không nuông chiều ngươi đâu.”Thanh danh quan trọng, nếu thanh danh của nàng ta bị hủy hoại, Thanh Lực ca ca không cần nàng ta, những người khác cũng sẽ chê nàng ta. Sao nàng ta có thể bị người ta chê ghét chứ? Nàng ta bênh vực bản thân theo bản năng:“Ngươi… Ngươi, cho dù ngươi nói như thế nào thì ta cũng là con gái nhà lành, sao ngươi ác độc như vậy, lại muốn làm hỏng thanh danh của ta. Ta không lên cơn điên, ta rõ ràng là…”“Ta ác độc? Người muốn làm hỏng thanh danh của người khác không phải là ngươi sao? Người nói ra những lời này không phải là ngươi sao? Vừa ăn cướp vừa la làng, bị đánh cho là đúng.” Vân Lạc bị nàng ta chọc tức đến bật cười, nói.“Nói chuyện phải biết chừng mực, đây là biểu muội của ta.” Vừa rồi Chung Tịch luôn bị Vân Lạc kéo nên không nói gì, hắn nhíu mày nhìn Chu Du Hinh giống như mụ điên, lên tiếng giải thích.Thanh danh của nữ tử quan trọng biết nhường nào. Nếu hắn đã ở đây thì nhất định phải bảo vệ tốt thanh danh của biểu muội, ừm, cũng coi như hoàn thành lời dặn của mẹ.Chu Du Hinh nhìn Chung Tịch, lại nhìn Vân Lạc, hô to: “Các ngươi có biết ta là ai không? Không sợ gặp báo ứng sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bông Hoa Nhỏ Trên Đầu Biểu Ca

Số ký tự: 0