Bông Hoa Nhỏ Trên Đầu Biểu Ca

Làm thế nào để...

Thanh Hương Mộc

2025-03-11 02:00:13

Vân Lạc quay đầu đi không trả lời, im lặng chính là một loại lựa chọn. Nàng muốn trở về nhà, cho dù trong lòng nàng có Chung Tịch, nàng cũng muốn về nhà.Trái tim vốn đang vui vẻ của Chung Tịch đột nhiên chùng xuống, hắn mím môi, nắm tay siết chặt, gân xanh trên cánh tay nổi lên, trong đầu hiện lên đủ loại suy nghĩ, nhốt người, dùng xích khóa lại, như vậy nàng sẽ không thể chạy trốn. Hoặc đưa nàng tới sơn trang, bên trong chỉ có hai người bọn họ. Nếu nàng vẫn muốn chạy, vậy thì đánh gãy chân.Đủ loại suy nghĩ đen tối xuất hiện trong đầu Chung Tịch, đôi mắt hắn tối như mực, khiến cho lòng người hoảng sợ. Mà cũng khiến Lạc Lạc sợ hãi.Vân Lạc cảm nhận được lúc này biểu ca có điều gì đó không ổn, nàng hoảng loạn trốn vào góc giường, cách xa Chung Tịch. Nàng không ngừng xoay cổ tay, cố gắng mở trói.Nàng không biết tại sao biểu ca lại trở nên như vậy? Rõ ràng trước kia biểu ca không phải người như thế. Nàng chỉ muốn trở về nhà thôi mà.“Lạc Lạc, vì sao muội muốn đi?” Chung Tịch cúi đầu, trầm giọng nói.“Biểu ca, muội… muội chỉ muốn về nhà. Nhà họ Vân mới là nhà của muội.” Vân Lạc nhỏ giọng nói, thân thể không khỏi co về phía sau.“Muội muốn rời khỏi ta.” Chung Tịch ngẩng đầu nhìn về phía Vân Lạc, khoé mắt đỏ hoe, trong đôi mắt tàn ác mang theo chút bất bình. Hắn đứng dậy, đi vòng qua giường tới gần Vân Lạc hơn.Trái tim Vân Lạc run rẩy, hai tay bị trói chặt, nhưng chân thì không, nàng đứng dậy bỏ chạy, nàng muốn chạy ra ngoài, rời khỏi căn phòng này, rời khỏi đây.Chung Tịch lo lắng Vân Lạc chạy đi sẽ không bao giờ quay lại, hắn chạy nhanh về phía Vân Lạc.Thấy đã tới cửa, Vân Lạc sắp lao được ra ngoài, nhưng một cánh tay mạnh mẽ đã vòng qua eo nàng, ngăn cản đường đi của nàng. Nàng bị Chung Tịch bế ngang lên, đi về phía giường.Trong mắt Vân Lạc hiện lên vẻ sợ hãi, thân thể không ngừng giãy giụa, nhích tới nhích lui: “Buông ra, huynh buông muội ra. Chung Tịch, huynh là tên khốn, đồ vô lại, không biết xấu hổ, mau thả muội ra…”Chung Tịch đặt người lên giường, bản thân mình cũng đè lên theo, trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ, không thể buông nàng ra, không thể để nàng rời đi. Bên tai tràn ngập tiếng ồn ào của Vân Lạc, thật sự muốn lấp kín miệng nàng, không muốn nghe nàng nói rời đi. Nghĩ như vậy, hắn cúi đầu dùng miệng lấp kín cái miệng đang lải nhải của nàng theo bản năng, trong phòng yên tĩnh.Chung Tịch có thể nghe thấy tiếng tim đập nhanh như sấm của hắn, nhưng hắn càng lo lắng Vân Lạc sẽ sợ hãi như vừa rồi. Môi hai người vừa chạm vào đã tách ra, hắn nhìn Vân Lạc ngơ ngác không có phản ứng, không khỏi chậm rãi đến gần, nhỏ giọng nói: “Lạc Lạc, được chứ?”Thấy Vân Lạc không sợ hãi, không đợi Vân Lạc đáp lời, hắn đã cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng lần nữa.Môi Vân Lạc bị hôn, nàng sửng sốt, không dám tin nhìn Chung Tịch ở gần tới mức có thể thấy rõ lông tơ trên mặt, nàng bị hôn? Bị Chung Tịch hôn?Ngay khi nàng nhận ra mình đang bị hôn thì môi của Chung Tịch lại rời đi, đầu nàng tựa như bột nhão, không nhớ nổi chuyện gì. Mãi đến khi Chung Tịch mở miệng hỏi “được chứ?” thì nàng mới hoàn hồn, không đợi nàng trả lời, môi lại bị lấp kín lần nữa.Nàng nghiêng đầu sang một bên muốn né tránh, lại bị Chung Tịch giữ đầu, hoàn toàn không động đậy được, tay chân cũng bị đè lên không thể cử động, nàng giống như cá nằm trên thớt, không thể trốn thoát.Chung Tịch lấy tay che mắt nàng, giọng nói khàn khàn: “Ngoan, nhắm mắt lại.”Vân Lạc thẹn quá hoá giận, không nghe lời nhắm mắt lại, thay vào đó nàng chớp chớp mắt, mở miệng muốn mắng hắn, nhưng lời nói còn chưa ra khỏi miệng, khoang miệng đã bị lấp đầy, buộc phải quấn quýt lấy nhau.Hô hấp của nàng bị kìm hãm, nàng mở miệng cắn Chung Tịch, Chung Tịch bị đau vẫn không chịu buông ra, vị rỉ sét lan toả trong khoang miệng của hai người, một tiến một lui, hắn tấn công nàng phòng thủ, một nụ hôn biến thành một trận chiến.Vân Lạc bại trận trước, nàng cảm giác mình không thở được, đành phải đẩy Chung Tịch ra. Chung Tịch buông lỏng miệng, nhìn Vân Lạc, khóe môi của hai người kéo ra một sợi tơ. Cánh môi của Vân Lạc đỏ bừng vì bị giày xéo, ánh mắt mờ sương liếc nhìn Chung Tịch, vô cùng quyến rũ, liếc đến hơi thở của hắn dồn dập, giống như một viên đá nhỏ ném xuống làn nước trong vắt của dòng sông mùa xuân, tạo ra tầng tầng gợn nước, nổi sóng lăn tăn.Đầu ngón tay Chung Tịch rơi xuống cánh môi đỏ mọng của Vân Lạc, lau đi sợi tơ trên khóe miệng nàng, hắn đứng dậy ngồi ở mép giường, mắt nhìn xuống đất, giọng nói càng trở nên trầm khàn: “Đừng nhìn ta như vậy, rất nguy hiểm.”Vân Lạc không kịp né tránh, nhìn nước miếng vừa được hắn lau đi còn dính trên ngón tay, nàng lại trợn mắt nhìn hắn, móc khăn tay ra ném cho hắn. Nhìn bóng lưng của Chung Tịch, Vân Lạc càng nhìn càng xấu hổ giận dữ. Như để trút giận, nàng đá vào lưng Chung Tịch vài cái rồi xoay người lại, nằm nghiêng trên giường, không nhìn hắn nữa.Chung Tịch cầm khăn lau ngón tay, lại lau khóe môi mình, trên cánh môi truyền đến cảm giác đau đớn, khăn tay cũng thấm vài chấm đỏ. Lúc này, sau lưng bị đá vài cái, không đau chút nào, giống như gãi ngứa, nên hắn cứ để Vân Lạc đá.Lau xong, hắn tiện tay cất khăn vào trong ngực.Vân Lạc nằm trên giường, không hiểu sao lại cảm thấy hơi đỏ mặt, cánh môi tê dại vẫn đang nói cho nàng về chuyện đáng xấu hổ mà nàng và biểu ca vừa làm, thế nhưng nàng lại không hề cảm thấy khó chịu hay ghê tởm.Cùng lúc đó, nàng nghĩ về kiếp trước của mình, nghĩ tới cha mẹ, nàng rất nhớ cha mẹ, nàng muốn gặp bọn họ. Nỗi buồn dần bủa vây lấy nàng, hốc mắt cũng trở nên ươn ướt, nước mắt chảy xuống.Nàng muốn về nhà, nàng muốn về nhà, muốn về nhà.Chung Tịch nhìn Vân Lạc nằm trên giường đưa lưng về phía hắn, trong mắt có chút tổn thương, hắn đi tới đắp chăn lên người Vân Lạc, chỉnh góc chăn cho nàng, sau đó đi đến bên chiếc ghế và ngồi xuống.Vân Lạc vừa khóc vừa chìm vào giấc ngủ. Thật lâu sau, Chung Tịch nghe thấy tiếng hít thở đều đều kéo dài, hắn đi đến mép giường, lật người nàng lại, sờ thấy bên gối ẩm ướt, nàng khóc ư?Chung Tịch sửng sốt tại chỗ, Vân Lạc mím môi ngay cả trong lúc ngủ, có thể thấy được nàng không vui.Chung Tịch lặng lẽ nhìn nàng, đôi mắt u ám, nội tâm rất đấu tranh, sau khi nhìn thấy nước mắt của nàng, trái tim vốn kiên định lại bắt đầu buông lỏng, hắn nên làm gì bây giờ? Để nàng rời đi sao?Vân Lạc mơ màng tỉnh dậy, phát hiện giường rất xa lạ, khi nhìn thấy Chung Tịch ngồi trên ghế, nàng chợt nhớ lại chuyện tối hôm qua.Đêm qua, nàng vừa khóc vừa ngủ thiếp đi, sau đó thế nào nàng cũng không biết. Hai người bọn họ có xảy ra chuyện gì hay không, nàng cũng không biết.Nghĩ đến đây, sắc mặt nàng hơi tái, không khỏi rúc vào chăn trốn, nàng qua đêm trong phòng biểu ca, nếu để người khác biết được, không có gì cũng sẽ bị nói thành có gì đó, mà nàng cũng sẽ bị nhấn chìm trong nước miếng. Theo hô hấp của nàng, dưới chăn trở nên ngột ngạt, nàng không biết nên làm gì bây giờ, đôi mắt nàng không khỏi lại bắt đầu ướt.Bóng tối dưới chăn bỗng bừng sáng, nàng nhìn theo ánh sáng, Chung Tịch đứng ở đầu giường, trên tay vẫn cầm chiếc chăn.“Trốn trong chăn làm gì? Coi chừng khó thở.” Chung Tịch nhẹ giọng nói. Hắn đỡ Vân Lạc dậy, để nàng dựa vào đầu giường, vươn tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt nơi khoé mắt nàng, đồng thời cởi dây thừng trên cổ tay nàng.Ngày hôm qua Vân Lạc không ngừng giãy giụa, cổ tay đỏ bừng, còn có vài vết trầy xước. Chung Tịch lấy lọ thuốc mỡ từ ngăn kéo nhỏ cạnh đầu giường, nhẹ nhàng bôi lên cổ tay Vân Lạc.Nhìn vết thương trên cổ tay, Vân Lạc không khỏi phồng má, đêm qua bảo hắn cởi thì hắn không cởi, hiện giờ thấy nàng bị thương, còn biết lấy thuốc bôi cho nàng.Nàng rút tay ra khỏi tay Chung Tịch, không muốn để ý đến hắn.“Còn một bàn tay chưa bôi thuốc.” Chung Tịch kéo bàn tay chưa bôi thuốc của nàng, tiếp tục bôi thuốc: “Nếu còn giãy giụa thì sẽ có thêm một chỗ cần bôi thuốc.”Bàn tay trong lòng bàn tay hắn ngừng giãy giụa, sau khi cẩn thận bôi loại thuốc tốt nhất cho nàng, Chung Tịch nhẹ giọng nói: “Lạc Lạc, xin lỗi vì chuyện đêm qua, là ta quá lỗ mãng, không chỉ ôm nàng, còn hôn…”Vân Lạc giơ tay che miệng Chung Tịch, xấu hổ giận dữ nói: “Không được nói.”Chung Tịch thấy cuối cùng nàng cũng để ý tới mình, hắn gỡ tay nàng xuống nắm trong tay, nói: “Được, không nói nữa. Đêm qua là ta sai, xin lỗi nàng, ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng. Ta lập tức nói với mẹ, để bà thu xếp cho chúng ta thành hôn.”Suy nghĩ cả đêm, hắn biết rõ trái tim mình đã rung động với Vân Lạc, trong trường hợp này, hắn tuyệt đối không thể để Vân Lạc cứ thế rời đi. Cách vách nhà nàng còn có một người giống như hổ rình mồi, biện pháp tốt nhất là dụ dỗ nàng đồng ý kết hôn, như vậy hai người sẽ không thể tách rời.“Huynh… muội, để muội rời khỏi nơi này trước, nếu bị phát hiện, thanh danh của muội coi như bị huỷ hoại hoàn toàn.” Vân Lạc rút tay về, xê dịch sang bên cạnh, nàng rất sợ bị phát hiện, chỉ một lòng muốn rời đi.Bàn tay Chung Tịch hẫng vào khoảng không, dừng trên không một lát rồi thu tay lại. Hắn đứng dậy lấy quần áo trên bàn đưa cho Vân Lạc, nói: “Nàng mặc áo ngoài vào, đừng sợ, bọn họ sẽ không vào, cũng không có ai phát hiện ra đâu.”Đó là quần áo của Vân Lạc, đêm qua không ngủ được, hắn đến viện Nhật Xuân một chuyến, lấy quần áo của nàng tới đây.“Muội muốn thay quần áo, huynh ra ngoài đi.” Vân Lạc tiếp quần áo, nói.Đợi Chung Tịch ra ngoài, nàng đi tới sau bình phong, bắt đầu mặc áo ngoài. Sau khi mặc xong, nhìn cửa sổ bên cạnh, lại nhìn cửa ra vào, nàng bước tới cửa sổ, mở ra một khe hở.“Lạc Lạc.” Giọng nói của Chung Tịch vang lên từ bên ngoài cửa sổ. “Rầm” một tiếng, Vân Lạc đen mặt đóng cửa sổ lại.Chung Tịch bước tới, mở cửa phòng ra.“Lạc Lạc, chúng ta tiếp tục chủ đề vừa rồi. Chúng ta sẽ kết hôn, nàng có đồng ý không?” Hai mắt Chung Tịch nhìn Vân Lạc chằm chằm.Vân Lạc nghiêng người, rũ mắt nói: “Biểu ca, kết hôn là chuyện cả đời, không phải trò đùa, huynh nên thận trọng. ““Đây là đáp án mà ta đã suy nghĩ cả đêm.” Chung Tịch nói.Vân Lạc nhìn Chung Tịch, nàng thấy được sự nghiêm túc từ trong mắt hắn. Nàng trầm ngâm nói: “Biểu ca, muội theo đuổi hạnh phúc một đời một kiếp một đôi, không cần giàu sang phú quý, chỉ cần hai người yêu thương, giúp đỡ lẫn nhau.”“Ừm, còn gì nữa?” Vẻ mặt Chung Tịch bình tĩnh, không nhìn ra cảm xúc. Nhưng bàn tay đặt trên đầu gối lại nắm lấy vạt áo, hết siết chặt lại nới lỏng, nới lỏng rồi lại siết chặt.“Muội không thể chấp nhận việc chung chồng với người phụ nữ khác, không chấp nhận tiểu thiếp, người tình, con riêng. Trước mắt muội nghĩ đến những điều này, phần lớn đàn ông đều tam thê tứ thiếp, huynh không đồng ý cũng là chuyện bình thường, chúng ta coi như chưa từng xảy ra…”“Ta đồng ý, trước nàng, ta chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn, sau khi có nàng, ta không hề nghĩ tới người khác.” Chung Tịch nói: “Nàng nghĩ đến điều gì có thể nói cho ta, nhưng đừng nói coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.”Mắt Vân Lạc lóe lên, trong lòng có chút cảm động, nàng nói thẳng: “Muội không muốn kết hôn quá sớm, muội muốn về nhà, huynh sẽ thả muội đi chứ?”Chung Tịch nhìn nàng, nói: “Thả, vậy nàng đồng ý kết hôn sao?”“Ừm. Có thể kết hôn muộn một chút được không? Muội muốn ở bên cha mẹ nhiều hơn.” Nghe thấy Chung Tịch đồng ý thả mình đi, giọng điệu của Vân Lạc đã dịu xuống rất nhiều.“Được.” Chung Tịch thấy nàng đồng ý kết hôn, hắn cong môi nói: “Đợi vài ngày nữa hãy đi được không? Ta trở về cùng nàng.”“Hả? Huynh về cùng muội làm gì?” Vân Lạc không hiểu. Lần trước đến nhà nàng là vì Chung Tịch bị thương, cần phải dưỡng thương, hơn nữa còn phải bàn chuyện làm ăn, lần này hắn đi theo làm gì?“Về với nàng để gặp cha mẹ vợ tương lai.” Chung Tịch cong môi cười khẽ: “Muội được yêu thích như vậy, ta phải đề phòng chứ.”Vân Lạc đỏ bừng mặt, đang định mở miệng, ngoài cửa chợt truyền đến một giọng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bông Hoa Nhỏ Trên Đầu Biểu Ca

Số ký tự: 0