Ngựa điên
Thanh Hương Mộc
2025-03-10 04:29:36
Mấy ngày sau, Chung Tịch phái người tới viện Xuân Nhật.“Biểu tiểu thư, công tử nhà ta bảo ta hỏi ngài xem ngài đã thu dọn xong chưa? Chúng ta phải xuất phát rồi.” Gã sai vặt nói.Vân Lạc nhìn Đan Diệp và Song Diệp đang bận tối mắt tối mũi ở trong phòng, nói: “Sắp xong rồi, bọn ta sẽ qua ngay.”Chỉ chốc lát sau, Vân Lạc tự xách hành lý đi về phía trước, Song Diệp và Đan Diệp đi theo sau.“Cô nương, người không dẫn theo nô tỳ và Đan Diệp thật ạ? Đường xá bôn ba, nô tỳ lo lắng cho người, hay là người mang theo nô tỳ hoặc Đan Diệp nhé.” Song Diệp nói.Đan Diệp gật đầu: “Cô nương, mang một người đi ạ.”Vân Lạc xua tay, tiếp tục đi về phía trước.“Không cần, lúc trước ta đến đây một mình cũng chẳng sao, bây giờ còn có biểu ca ở bên cạnh, sẽ càng không có chuyện gì.”Chẳng mấy chốc mấy người đã đi tới cửa nhà họ Chung.“Biểu tỷ, tỷ phải nhớ ta đấy nhé, nhớ mang cả đặc sản nữa.” Chung Ca kéo tay Vân Lạc, nhìn nàng đầy lưu luyến.“Ừ.”“Tiểu tử thối, trên đường đi phải chăm sóc Lạc Lạc thật tốt, không được chạy xe quá nhanh, Lạc Lạc sẽ không chịu nổi.” Chung phu nhân dặn dò Chung Tịch: “Con cũng phải tự chăm sóc bản thân, không được ăn lương khô suốt ngày rồi vội vã lên đường, phải dừng lại nghỉ ngơi hợp lý và ăn mấy món ngon.”“Con biết rồi.”Chung lão gia không nói gì, ông tiến lên vỗ vai Chung Tịch, hai người đứng đối diện nhau, gật đầu một cái. Sự ăn ý giữa đàn ông không cần phải nói nhiều.Chung Hoài cũng đến, y vỗ vai Chung Tịch, nói: “Thuận buồm xuôi gió.”Ánh mắt y rơi lên chiếc xe ngựa đang đỗ ở bên ngoài: “Đã thu dọn đồ đạc xong chưa? Mang hết những thứ cần mang chưa?”Chung Tịch gật đầu: “Mang đi hết rồi. Chúng ta phải xuất phát đây.”“Tiểu tử thối, nhớ phải viết thư về nhà.” Chung phu nhân nhìn bóng dáng hai người rời đi, hơi nghẹn ngào.Trên đường, Vân Lạc có chút không yên tâm hỏi: “Biểu ca, huynh thuê người chưa? Nếu trên đường gặp phải cướp thì rắc rối lắm.”“Thuê rồi, yên tâm.” Chung Tịch nói.“Vậy là tốt rồi.” Vân Lạc vẫn không thấy yên tâm lắm, lúc nhìn thấy Chung Hoài ở cửa, cảm giác này càng mãnh liệt hơn.Ngồi trong xe ngựa tròng trành lắc lư, Vân Lạc mơ màng buồn ngủ. Nhưng hình như tốc độ càng lúc càng nhanh.Chung Tịch cũng phát hiện ra, hắn nói: “Đi chậm lại, đánh xe nhanh quá.”Không có ai đáp lại. Hai người liếc nhau, thầm nói không ổn.Chung Tịch lập tức vén rèm xe lên, quả nhiên, không biết người đánh xe đã đi đâu, ở chỗ đó không có một bóng người. Mà con ngựa giống như lên cơn điên, càng chạy càng nhanh, trông có vẻ vô cùng hưng phấn.Mắt hắn tối sầm lại, nhanh chóng tiến lên, ngồi xuống vị trí đánh xe. Hắn giữ chặt dây cương, muốn làm con ngựa dừng lại, nhưng không hề có tác dụng, con ngựa đã phát điên, cứ xông thẳng về phía trước.“Biểu muội, muội nhìn ra sau xem đội bảo vệ có ở phía sau không.” Giọng Chung Tịch vô cùng bình tĩnh.Vân Lạc cố nén sự sợ hãi, xoay người mở rèm cửa sổ ở phía sau xe ra, nhìn đội bảo vệ bị bỏ lại phía xa, trong lòng nàng hơi hoảng loạn.“Biểu ca, họ… Bọn họ cách chúng ta rất xa, giờ chúng ta phải làm sao?” Môi nàng hơi run, sắc mặt tái nhợt.Hôm nay nàng sẽ chết ở chỗ này sao?“Biểu muội, đừng hoảng, muội bình tĩnh trước đã.” Chung Tịch vừa muốn điều chỉnh hướng ngựa chạy, vừa an ủi Vân Lạc.Vân Lạc nhìn cây cối và cỏ dại ở bên ngoài nhanh chóng tụt lại phía sau rồi biến mất trong tầm mắt. Nàng hít sâu nhiều lần, âm thầm nói với bản thân, không sao đâu, sẽ gặp dữ hóa lành, tất cả sẽ trở nên tốt đẹp.Nàng lau mồ hôi đang đổ liên tục trong lòng bàn tay, di chuyển từng bước một về phía trước. “Biểu ca, bây giờ phải làm sao? Có thể khống chế được con ngựa không?”Nếu không khống chế được thì nhảy xuống xe đi. Bị thương còn đỡ hơn là mất mạng.“Ta đang thử. Đợi lát nữa nghe theo sắp xếp của ta.” Chung Tịch nhìn con ngựa đang chạy như điên.Hắn chú ý tới đôi mắt đỏ ngầu của con ngựa, nghĩ chắc là bị bỏ thuốc. Kéo dây cương không có tác dụng mấy, con ngựa đã mất lý trí, chỉ biết xông về phía trước.Nhìn con ngựa chạy càng lúc càng lệch hướng, lòng hắn nặng trĩu, trước mắt, hoặc là giết ngựa để nó dừng lại, hoặc là nhảy xuống xe.Giờ con ngựa đã bị điên nên rất khó giết nó, nếu không làm được còn khiến người bị thương. Hắn hít sâu một hơi, xoay người nhìn Vân Lạc vẫn còn ở trong xe.“Biểu muội, muội nghe ta nói. Trước mắt con ngựa đã bị điên, không thể khống chế, chúng ta chỉ có thể lựa chọn nhảy xuống xe. Muội bình tĩnh một chút rồi đến chỗ ta.”Vân Lạc đã chuẩn bị tinh thần xong. Biết là một chuyện, nhưng làm lại là một chuyện khác. Nàng vịn vào thân xe, từ từ di chuyển.Nàng lặp đi lặp lại ở trong lòng, không sợ, không sao, không chết được, không chết được.Càng nghĩ càng hoảng, cơ thể dường như tự có suy nghĩ, hoàn toàn không chịu khống chế, chân không ngừng run rẩy.Cuối cùng nàng cũng di chuyển đến phía trước, ở gần Chung Tịch, tay nàng ôm chặt cánh tay Chung Tịch.“Biểu ca, muội đến rồi, khi nào chúng ta nhảy?”Chung Tịch nói nhỏ: “Lát nữa muội che đầu muội, lúc ta nói nhảy thì nhảy.”Vân Lạc gật đầu, nhìn mọi thứ bay vụt qua trước mắt, nàng lau đi lau lại mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay, hàm răng va vào nhau kêu cành cạch, chân mềm đến mức sắp không trụ nổi.“Nhảy!”Trong lòng Vân Lạc căng như dây đàn, nàng ôm đầu nhảy ra bên ngoài. Nàng sợ nhìn thấy cảnh cả người mình toàn là máu nên nhắm chặt hai mắt, tiếng gió thổi vù vù bên tai nàng, cơ thể nhanh chóng rơi xuống dưới, nàng chờ đợi cơn đau ập đến.Nàng cảm giác mình được người ta ôm vào, ngay sau đó cơ thể chạm đất, lăn vài vòng dưới đất rồi mới dừng lại.“A.”Có tiếng rên phát ra từ dưới người nàng. Nàng đợi vài giây, nhưng không cảm giác có chỗ nào cực kỳ đau, ngoài khuỷu tay hơi đau ra thì những chỗ khác không đáng nhắc tới.Nàng từ từ mở mắt, phát hiện mình đang ở trên người biểu ca. Thì ra là biểu ca làm đệm lưng cho nàng, thảo nào nàng không thấy đau.Nàng nhìn Chung Tịch đang nhăn mặt vì đau thì vội vàng lăn sang một bên, rồi bò dậy đỡ Chung Tịch.“Biểu ca, huynh sao rồi? Huynh bị thương ở đâu? Có bị thương nặng không?”“Ta không sao, chỉ bị mấy vết thương ngoài da thôi. Đi thôi, đến tập trung với đội bảo vệ.” Chung Tịch phủi cỏ dại trên người, lắc hai cánh tay và chân, không bị gãy xương.Vân Lạc nhìn bộ quần áo trắng của biểu ca vừa nhăn nheo dúm dó vừa dính đầy bụi đất, còn có chút máu, chân, cánh tay, mu bàn tay của biểu ca đều bị thương, nhất định là bị trầy xước lúc biểu ca che chở cho nàng.“Biểu ca, huynh có đi được không?” Vân Lạc nói, nàng tiến lên định đỡ Chung Tịch.“Không cần, ta đi được. Đi thôi, chắc bọn họ đã đuổi kịp.” Chung Tịch nói.Hai người im lặng đi trên đường.“Chủ tử, hai người không sao chứ?” Một đội bảo vệ cưỡi ngựa dừng lại.“Người không sao, nhưng mất xe ngựa rồi.” Chung Tịch nói, hắn nhìn về phía Vân Lạc: “Biểu muội, muội biết cưỡi ngựa không?”Vân Lạc lắc đầu.“Cho ta một con ngựa.” Chung Tịch nhìn về phía bọn họ.Đội bảo vệ nhìn nhau, chia ra một con ngựa.Chung Tịch đi đến bên cạnh ngựa, nhìn về phía Vân Lạc: “Muội muốn ngồi ở phía trước hay phía sau.”Vân Lạc nhìn con ngựa, lại nhìn Chung Tịch. Nàng không muốn phía trước cũng không muốn phía sau, cảm thấy đều không ổn lắm. Nhưng trong đám người này thì nàng muốn đi theo biểu ca hơn.“Phía sau.”“Muội có thể lên ngựa không?” Chung Tịch nói.Vân Lạc lại lắc đầu, vẻ mặt hơi lúng túng, nàng chưa từng học.Chung Tịch khẽ nói: “Mạo phạm.” Hắn ôm lấy Vân Lạc, lập tức đặt nàng ngồi trên lưng ngựa.Vân Lạc chưa kịp hoàn hồn, sao nàng đã lên ngựa rồi, nàng nhìn về phía trước, tầm nhìn trở nên rộng hơn.Chung Tịch nhảy lên ngựa, ngồi vững rồi kéo dây cương, nói: “Nếu muội sợ thì cứ nắm vào quần áo của ta.”Vân Lạc đáp lại, tò mò nhìn xung quanh, đây là lần đầu tiên nàng cưỡi ngựa.“Giá…”Bọn họ tiếp tục lên đường. Chung Tịch để ý đến Vân Lạc nên không cho ngựa đi quá nhanh.Ban đầu Vân Lạc không phản ứng kịp, cả người áp sát về phía Chung Tịch, sợ tới mức hai tay phải ôm chặt eo hắn. Á, đụng vào làm nàng đau mũi đau mặt, biểu ca là tảng đá à?Dựa quá gần, thậm chí nàng có thể ngửi thấy mùi gỗ mộc mạc trên người biểu ca, mặt nàng hơi đỏ, khẽ nói: “Xin lỗi huynh, muội không cố ý.”Nàng dịch ra sau, tay buông lỏng eo hắn ra như phải bỏng, cẩn thận túm quần áo hắn, khống chế cơ thể không được dựa sát vào biểu ca, đồng thời tự nhủ trong lòng rằng tay cũng không được ôm.Chung Tịch đột nhiên bị bàn tay nhỏ bé ôm từ phía sau, còn có thứ mềm mại đang kề sát lưng, làm hắn hơi luống cuống, cơ thể chợt cứng đờ, sau đó lập tức nghe thấy biểu muội xin lỗi. Mặt hắn nóng bừng, như thiêu như đốt.Nếu Vân Lạc đối mặt với Chung Tịch, sẽ phát hiện mặt hắn đỏ bừng.Trên đường đi liên tục đẩy nhanh tốc độ, chạy đến thị trấn trước khi trời tối. Sau khi bọn họ ăn uống ở nhà hàng xong thì đến quán trọ thuê mấy gian phòng.Vân Lạc nằm trên giường mới thả lỏng, nhớ tới giây phút nhảy xuống xe, chân nàng vẫn không khỏi nhũn ra.Nàng nằm trên giường nhắm mắt lại, càng cảm nhận rõ hơn cơn đau rát ở bắp đùi.“Biểu muội.”Cửa phòng bị gõ vang, giọng Chung Tịch truyền đến.Vân Lạc đứng dậy, mở cửa phòng. “Sao vậy biểu ca?”“Thuốc bôi ngoài da.” Chung Tịch đưa một cái lọ cho nàng.“Muội không bị thương. Còn biểu ca đấy, huynh đã bôi thuốc lên mấy vết thương trên người chưa?” Vân Lạc nói. Bông hoa nhỏ trên đầu biểu ca hơi có màu xám, phải bôi thuốc vào.“Ta không sao.”“Không được, huynh phải bảo vệ tốt cơ thể, huống chi huynh bị thương vì muội. Để muội bôi thuốc cho huynh.” Vân Lạc nói đúng lý hợp tình, vừa nói vừa kéo Chung Tịch vào phòng.“Biểu ca, huynh để hở chỗ bị thương ra, muội bôi thuốc cho huynh.” Vân Lạc mở lọ thuốc.Chung Tịch ngồi im, không có hành động.“Biểu ca?” Vân Lạc không hiểu ra sao, nàng ngẩng đầu nhìn về phía biểu ca, phát hiện hắn mím môi, sắc mặt cũng rất… kỳ lạ.Mặc kệ, sức khỏe của biểu ca là quan trọng nhất, nhất định phải bảo vệ tốt, sau này mới có thể đối phó được với Chung Hoài.“Biểu ca, bị thương thì phải bôi thuốc, huynh cứ coi muội là thầy thuốc đang bôi thuốc cho huynh thôi.” Vân Lạc tận tình khuyên bảo.Thấy biểu ca vẫn không có động tác gì, nàng sốt ruột, dứt khoát ra tay, một tay nắm cổ tay hắn, một tay vén ống tay áo của hắn lên.Trên cánh tay gầy gò nhưng rắn chắc có một vết trầy rất lớn, có rất nhiều chỗ bị rách da.Vân Lạc lấy một ít thuốc mỡ từ trong lọ ra rồi bôi lên cánh tay hắn, ngón tay nõn nà xoa vòng tròn trên cánh tay hắn, bôi đều thuốc mỡ.Yết hầu Chung Tịch trượt lên trượt xuống, cảm giác nửa cánh tay đã tê rần, không cử động nổi. Đầu hắn quay sang một bên, ánh mắt hơi u ám.Vân Lạc lo lắng cho cơ thể của biểu ca, trong lòng không có ý nghĩ đen tối, chỉ nghiêm túc bôi thuốc. Nàng bôi xong cánh tay thì bôi đến mu bàn tay, còn thổi lên vết thương theo bản năng, như thể làm vậy thì vết thương sẽ không đau nữa.Đến khi bôi xong thuốc lên tất cả vết thương, Vân Lạc mới hài lòng. Nàng đậy nắp lại rồi đưa cho Chung Tịch.Chung Tịch không lấy lọ thuốc, hắn liếc nhìn Vân Lạc, trầm giọng nói: “Đây là lần đầu tiên muội cưỡi ngựa, chắc sẽ khó chịu, cứ bôi một ít thuốc vào.”“Vâng, cảm ơn huynh.” Vân Lạc nói qua loa. Nàng cúi đầu, mặt hơi nóng, đương nhiên cũng không phát hiện Chung Tịch đang nhìn nàng đầy ẩn ý.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro