Ở lại nhà họ Ch...
Thanh Hương Mộc
2025-03-10 04:29:36
Trên đường, một vị phu nhân có dáng người thướt tha, lụa hoa châu ngọc bước ra từ trong quán trọ, bên cạnh bà ấy còn có một cô gái lả lướt yêu kiều, thoải mái khoan thai, từ mặt mày của hai người này có thể loáng thoáng nhìn thấy một số điểm tương tự.Không ít người đi ngang qua bị vẻ đẹp của họ thu hút, không khỏi quay đầu lại nhìn thêm vài lần, trong lòng suy đoán về mối quan hệ giữa hai người, là tỷ muội hay là mẹ con?Lúc này, một chiếc xe ngựa dừng lại trước mặt hai người, một vị phu nhân không kịp chờ đợi, vội vàng bước xuống, chỉ thấy vị phu nhân đó tươi cười chào đón:“Nguyệt Nhi, Yên Yên, mới vài ngày không gặp mà đã mềm mại dịu dàng hơn không ít.”Vị phu nhân tên Nguyệt Nhi cười nói: “Tịch Nhi và Ca Nhi đâu? Sao lại không thấy?”Cô gái bên cạnh cong mi mắt nói: “Dì Vân.”Chung phu nhân mỉm cười nắm lấy tay Tạ Yên, vỗ nhẹ nói: “Vội tới gặp hai người, nào có thời gian nghĩ đến hai đứa đáng giận kia.”Không đợi hai người bọn họ nói chuyện, Chung phu nhân nói tiếp: “Ngày nào hai người cũng ở trong quán trọ, chắc không thoải mái, chi bằng trực tiếp tới nhà họ Chung ở một thời gian. Hai tỷ muội chúng ta đã lâu không gặp nhau, cũng không thể lãng phí thời gian trên đường được?”Tạ Yên không nói gì, chỉ nhìn về phía Tạ Nguyệt. Tạ Nguyệt nói: “Có phải chuyện này không ổn lắm không?”“Không ổn chỗ nào? Giữa hai chúng ta mà muội còn khách sáo. Được rồi, cứ quyết định vậy đi, bây giờ hai người mau vào nhà trọ thu dọn đồ đạc rồi chuyển đến nhà họ Chung.” Chung phu nhân xua tay, tùy ý nói.“Được, vậy làm phiền, đến lúc đó tỷ đừng có chê hai mẹ con ta phiền phức.” Tạ Nguyệt cười nói, mấy người cùng quay trở lại quán trọ một lần nữa.“Chê muội thì còn có thể, chứ Yên Yên chắc chắn là không chê. Đúng là một cô bé ngoan ngoãn, không giống đứa nhỏ nhà ta, mỗi ngày chỉ nghĩ tới việc ra ngoài chơi, đến lúc đó để con bé dẫn Yên Yên đi dạo.” Chung phu nhân trêu ghẹo, ngoài miệng nói lời chê con gái, nhưng trên mặt lại tràn đầy nụ cười nuông chiều.Xe ngựa chạy lộc cộc đến cổng nhà họ Chung, Chung phu nhân đón hai người vào phủ.“Người đâu, đi dọn dẹp Thu Viện.” Chung phu nhân dặn dò người làm. Sau đó nhìn về phía mẹ con nhà họ Tạ nói: “Đã lâu rồi hai người chưa đến đây, còn nhớ đường không? Ta dẫn hai người đi dạo.”“Ta vẫn còn nhớ, nhưng khi đó Yên Yên còn nhỏ, không biết con bé có còn nhớ không?” Tạ Nguyệt nhớ lại lần cuối cùng mình đến nhà họ Chung là mười năm trước, khi đó Yên Yên mới 6 tuổi, vậy mà đã mười năm trôi qua, bà ấy không khỏi cảm thán: “Thời gian trôi nhanh quá, thoắt cái Yên Yên đã mười sáu, mà ta cũng già rồi.”“Mẹ không già, lúc ở bên ngoài mọi người đều nói chúng ta giống tỷ muội. Nơi khiến con có ấn tượng sâu nhất ở nhà họ Chung chính là sân của Ca Nhi. Con, Tịch ca và Ca Nhi cùng chơi xích đu, lúc ấy vui vẻ như chú chim nhỏ, bay cao trên bàn đu dây.” Tạ Yên nhớ lại ký ức thời thơ ấu của mình, khóe môi cong lên.Chung phu nhân kéo tay Tạ Nguyệt, cảm thán nói: “Đúng vậy, thời gian trôi nhanh quá, bọn nhỏ đều đã lớn khôn. Qua vài năm nữa, chúng ta có thể ôm cháu trai cháu gái rồi.”Ánh mắt của bà dừng lại trên người Tạ Yên, trong mắt mang theo ý cười nồng đậm, đáy lòng có chút gấp gáp. Yên Yên tốt như vậy, khi nào tên nhóc thối kia mới có thể thông suốt?Tạ Yên cảm nhận được ánh mắt của Chung phu nhân, nàng ấy hơi ngượng ngùng, cúi đầu không nói gì. Đã nhiều năm không gặp Tịch ca và Ca Nhi, không biết bọn họ trông như thế nào, còn nhớ lần cuối gặp mặt bọn họ là ở nhà nàng ấy bốn năm trước.“Con cháu đều có phúc của con cháu, chúng ta hãy chờ xem.” Tạ Nguyệt cười nói.Thấm thoắt mấy người đã đi dạo tới viện Nhật Xuân, Vân Lạc và Chung Ca ngồi trong sân nói chuyện phiếm.Sau khi nghe thấy giọng nói loáng thoáng bên ngoài sân, Chung Ca quay đầu lại, nhìn thấy người tới, nụ cười lập tức xuất hiện trên gương mặt, nàng ấy vui vẻ la lên: “Dì Tạ, Yên Yên tỷ.”Tạ Nguyệt trìu mến nhìn Chung Ca, nói: “Chạy chậm chút, đừng để ngã. Mấy năm không gặp, Ca Nhi đã trổ mã duyên dáng yêu kiều thành một cô gái rồi.”“Ca Nhi, đã lâu không gặp.” Tạ Yên nhoẻn miệng cười.Chung phu nhân nhìn Chung Ca đang chạy tới, giả bộ đau lòng nói: “Nhìn xem, nhìn xem, trông có giống con gái không, nói là khỉ cũng không ngoa, cả ngày nhảy nhót lung tung.”Chung Ca cười khúc khích hai tiếng, ôm cánh tay Tạ Yên, ngả đầu lên vai nàng ấy nói: “Mẹ nói như thế mà được sao, có ai lại miêu tả con gái mình như vậy không? Con khỉ cái gì, con là xinh đẹp hoạt bát. Dì Tạ, Yên Yên, đúng không?”“Không sai, đừng nghe mẹ con nói bừa.” Tạ Nguyệt vui vẻ cười lớn. Tạ Yên cũng che miệng cười.Vân Lạc đứng trong sân lặng lẽ nhìn bọn họ cười nói cách đó không xa, cảm thấy bản thân nàng không hợp được với bọn họ. Cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, tự nhiên hào phóng kia chắc chắn là Tạ Yên cô nương rồi. Thoạt nhìn quả thực rất xứng đôi với biểu ca, chẳng trách cô và mọi người đều thích nàng ấy như thế, đổi lại là nàng, nàng cũng thích.“Vị này là?” Tạ Yên chú ý đến Vân Lạc trước tiên, nhìn nàng hỏi.Chung Ca vỗ đầu, ảo não nói: “Xem trí nhớ của ta này, nhìn thấy Yên Yên tỷ vui mừng quá mức mà quên mất biểu tỷ.”Vừa nói nàng ấy vừa kéo Tạ Yên đi về phía Vân Lạc, dừng lại trước mặt Vân Lạc, giới thiệu hai người với nhau: “Biểu tỷ, đây là Yên Yên tỷ. Yên Yên tỷ, đây là biểu tỷ của ta.”“Ngưỡng mộ đã lâu, ta là Tạ Yên.” Tạ Yên hành lễ, dịu dàng mỉm cười.Vân Lạc đáp lễ, nói: “Ta là Vân Lạc.”Sau khi làm quen lẫn nhau, Chung Ca kéo hai người ngồi xuống, bắt đầu chia sẻ những chuyện thú vị xảy ra trong mấy năm qua với Tạ Yên. Tạ Yên nghe rất tập trung, thỉnh thoảng còn chuyển chủ đề cho Vân Lạc, khiến nàng không đến mức xấu hổ.Ba người trò chuyện khá hợp ý. Vân Lạc rất thích Tạ Yên, một cô gái dịu dàng hào phóng như vậy, nàng không chán ghét nổi. Mà hai người Chung phu nhân đã thức thời rời đi ngay từ khi ba cô gái làm quen với nhau.“Yên Yên tỷ, hai người ở lại nhà họ Chung lâu lâu rồi hãy đi. Ta rất nhớ tỷ.” Chung Ca nói.Tạ Yên đáp: “Ừm, ta cũng muốn ở lại lâu, nhưng chủ yếu vẫn phải xem kế hoạch của mẫu thân.”Chung Ca nghĩ ra một ý tưởng hay, nếu Yên Yên tỷ gả cho ca ca nàng ấy, vậy chẳng phải nàng ấy có thể gặp Yên Yên tỷ mỗi ngày sao.“Ôi, Yên Yên tỷ, tỷ cảm thấy ca ca ta thế nào? Chung Tịch ấy.”Tạ Yên ngẫm nghĩ rồi nói: “Tịch ca anh tuấn phóng khoáng, tướng mạo đường hoàng, con người cũng rất chu đáo, khá tốt.”Vân Lạc nghe hai người nhắc đến Chung Tịch, trên mặt lộ ra vẻ hơi mất tự nhiên, sau khi nghe được đánh giá của Tạ Yên đối với Chung Tịch, trong lòng nàng không khỏi chua xót.“Vậy để tỷ gả cho ca ca ta, tỷ đồng ý không? Như vậy ta có thể gặp mặt Yên Yên tỷ mỗi ngày rồi.” Chung Ca đắc ý nói.Tạ Yên đỏ mặt nói: “Ca Nhi, đừng nói linh tinh.”Chung Ca nhìn mặt Tạ Yên, nhướn mày nói: “Yên Yên tỷ, tỷ đỏ mặt.”Tạ Yên trợn mắt oán trách nhìn nàng ấy, giọng điệu dịu dàng: “Muội còn nói linh tinh nữa ta sẽ không để ý tới muội.”“Được được được, không nói thì không nói, đừng phớt lờ ta.” Chung Ca nói.Vân Lạc cụp mắt, những lời bọn họ nói nàng không nghe lọt một chữ nào, trong đầu chỉ tràn ngập gương mặt đỏ bừng của Tạ Yên, cùng thái độ của Chung phu nhân và Chung Ca đối với Tạ Yên. Thậm chí nàng còn nảy sinh ra chút tự ti, cảm thấy biểu ca nên cưới một cô gái như Tạ Yên.Đến bữa trưa, Chung phu nhân sắp xếp cho Tạ Yên ngồi bên cạnh Chung Tịch, nghe thấy tiếng Chung phu nhân, Vân Lạc đang định đi về phía Chung Tịch bèn thay đổi phương hướng, đi sang bên kia, ngồi xuống bên cạnh bé Chung Thanh.Chung Tịch thấy người bên cạnh không phải Vân Lạc mà biến thành Tạ Yên, đang định đứng dậy đổi chỗ, Chung phu nhân vội ấn vai hắn xuống, nói: “Tên nhóc thối, ngồi xuống, con muốn làm gì, ngồi yên cho ta.”Chung Tịch đáp: “Con đổi chỗ.”“Đổi chỗ cái gì, chỗ nào cũng có người ngồi rồi, làm gì còn chỗ cho con đổi.” Chung phu nhân vừa nói vừa dùng ánh mắt ra hiệu cho người làm. Người làm bên cạnh cũng rất tinh ý, dứt khoát dọn hết những chiếc ghế thừa xuống.Khi Chung Tịch quay đầu nhìn lại, bên cạnh Vân Lạc đã không còn ghế trống, thậm chí đã có người ngồi xuống bên cạnh nàng. Hắn mở miệng muốn đổi chỗ, lại thấy Vân Lạc lắc đầu với mình.Hắn mím môi, ngồi tại chỗ, sắc mặt không tốt lắm.Chung phu nhân thấy hai người ngồi cạnh nhau tựa như kim đồng ngọc nữ, vô cùng xứng đôi, bà không khỏi vui mừng. Thằng nhóc thối kia vẫn chưa thông suốt, chỉ có thể trông cậy vào người mẹ già này.“Ngồi xuống đi, bọn nhỏ muốn ngồi chỗ nào cũng được.” Tạ Nguyệt chú ý tới sắc mặt không được tốt lắm của Chung Tịch, mở miệng nói.Chung lão gia cũng mở miệng nói: “Phu nhân mau ngồi xuống đi, mọi người chỉ chờ bà thôi đấy.”Chung phu nhân đi tới ngồi xuống, coi như không nhìn thấy vẻ mặt xám xịt của Chung Tịch, vui cười hớn hở nói: “Yên Yên thích ăn món gì cứ bảo tên nhóc thối kia gắp cho con nhé.”Tạ Yên mỉm cười đáp lại, nhưng cũng không nhờ Chung Tịch gắp hộ. Có vẻ như Tịch ca không được vui lắm, là vì ngồi cạnh mình sao?Trên bàn cơm có Chung phu nhân và Chung Ca nên vô cùng náo nhiệt, bầu không khí không tồi, tất nhiên là phải bỏ qua gương mặt xám xịt của Chung Tịch.Thật vất vả mới cơm nước xong xuôi, Chung phu nhân lại lôi kéo Chung Tịch nói: “Tên nhóc thối, dẫn Yên Yên đi bộ tiêu thực đi. Mấy năm không gặp, tâm sự chút.”Chung Tịch từ chối thẳng: “Không có thời gian.” Nói xong hắn lập tức nhấc chân rời đi.Nhìn bóng dáng rời đi của Chung Tịch, trong mắt Tạ Yên lộ ra chút mất mát. Nàng ấy thu lại nụ cười: “Dì Vân, Tịch ca không có thời gian thì thôi, chúng ta cùng đi cũng được mà.”Chung phu nhân trợn mắt với Chung Tịch, nói: “Tên nhóc thối này, cả ngày chỉ biết chọc giận ta.”Tạ Nguyệt thấu hiểu: “Con cái lớn rồi, có việc riêng của mình, cứ để nó đi đi, hai tỷ muội già chúng ta cùng đi dạo.”Chung Ca lôi kéo Tạ Yên và Vân Lạc nói đi bộ tiêu thực, Vân Lạc lắc đầu nói: “Hai muội đi đi, ta hơi mệt, muốn về nghỉ ngơi.”“Được rồi, vậy biểu tỷ trở về nghỉ ngơi đi, chúng ta đi bộ tiêu thực.” Chung Ca tiếc nuối nói.Một mình Vân Lạc chậm rãi trở về viện. Vừa đi vào sân đã thấy người nói không có thời gian là Chung Tịch đang nhàn nhã nằm trên ghế tựa của nàng đong đưa.“Không phải chàng nói không có thời gian sao?” Vân Lạc hỏi.Chung Tịch hừ một tiếng, nói: “Quả thực không có thời gian, bận đến tìm người nào đó tính sổ.”Vân Lạc tìm chiếc ghế đá cách hắn gần nhất ngồi xuống, nói: “Tính sổ gì?”“Nàng nói xem?” Chung Tịch hỏi lại: “Người lắc đầu với ta trước khi ăn là ai?”Dường như Vân Lạc nghe ra chút tủi thân từ trong giọng nói của hắn, nàng sờ chóp mũi, nói: “Là ta, lúc đó chẳng phải đã ngồi xuống rồi sao? Đổi tới đổi lui cũng phiền, một chỗ ngồi thôi mà, không sao cả.”“Chỉ cần có thể ngồi cùng nàng thì chẳng có gì là phiền phức cả.” Chung Tịch nói. Nghe xong lời giải thích của Vân Lạc, hắn vẫn không vui, hắn chỉ muốn ngồi cùng Vân Lạc.“Đừng giận nữa được không?” Vân Lạc tiến về phía trước vài bước, ngồi xổm xuống kéo ống tay áo hắn nói.“Dỗ ta ư?” Chung Tịch nâng mí mắt, thấp giọng nói. Chỉ cần nghe thấy giọng nói mềm mại của nàng, những cảm xúc không vui lập tức tan thành mây khói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro