Thăm hỏi Chung...
Thanh Hương Mộc
2025-03-10 04:29:36
“Chú, hiện giờ chú thế nào rồi? Chú đã thấy khoẻ hơn chưa?” Vân Lạc nói.Chung lão gia ngồi trong phòng đáp: “Khá hơn nhiều rồi, độc cũng đã được giải.” Ông nhìn về phía Chung Tịch: “Thằng nhóc thối, khi nào ta mới có thể ra ngoài?”“Bây giờ cha có thể ra ngoài.” Chung Tịch chậm rãi nói.Chung lão gia hơi ngạc nhiên hỏi: “Bây giờ? Vậy… thằng cả thì sao? Nó…”Ông nhìn thẳng vào Chung Tịch, không nói nên lời, không biết mình muốn nghe điều gì.Ánh mắt của Vân Lạc và Chung phu nhân đều đổ dồn về phía Chung Tịch.“Y trúng độc, là bột Nhuyễn Cốt.” Chung Tịch lạnh nhạt nói: “Bây giờ có lẽ đang ở trong phòng.”“Trúng độc? Tịch Nhi, con…” Chung phu nhân không ngờ Chung Hoài lại trúng độc, bà kinh ngạc nhìn Chung Tịch.Vẻ mặt Chung lão gia cực kỳ bình tĩnh, không nhìn ra là vui vẻ hay đau lòng, chỉ khẽ gật đầu xem như đáp lại.Đáy mắt Vân Lạc hiện lên chút vui sướng, nàng không tự sát, sức khoẻ của chú và biểu ca đều tốt dần lên, Chung Hoài bị trúng độc. Kết cục này khác hoàn toàn với kiếp trước, mọi chuyện đều diễn ra theo chiều hướng tốt đẹp.“Không biết nó thế nào rồi? Dù gì nó cũng gọi ta là cha hơn hai mươi năm, ta muốn đi gặp nó.” Chung lão gia nói. Đọc Full Tại Truyenfull.vnChung phu nhân nhìn Chung lão gia đã già hơn rất nhiều, sự bất mãn trong lòng đối với Chung Hoài ngày càng nhiều, đúng là nuôi ra một đứa ăn cháo đá bát.“Ông đi gặp cũng tốt, hỏi nó một câu vì sao phải làm như vậy, tránh cho ông cả ngày luẩn quẩn trong lòng, ban đêm lại trằn trọc.” Chung phu nhân nói: “Ta sẽ không đi, có lẽ nó cũng không coi ta là mẹ.”Chung lão gia mấp máy môi, thở dài, không nói gì nữa. Quả thực ông muốn đi hỏi đứa con trai cả vì sao phải hạ độc ông và em trai, là ai đã nói gì với nó hay nó đang hiểu nhầm chuyện gì.Vân Lạc nói: “Cháu cũng muốn đi thăm Chung Hoài biểu ca.” Nàng muốn xác nhận xem Chung Hoài có thực sự trúng độc hay không, độc đã ăn sâu hay chưa?“Vậy đi thôi.” Chung Tịch nói.Ba người cùng đi gặp Chung Hoài, trên đường đi, Chung lão gia hỏi: “Tịch Nhi, độc của con thế nào rồi? Ông cụ Diệp đã điều chế ra thuốc giải chưa?”“Điều chế ra rồi ạ.” Chung Tịch nói, khoé mắt hắn vô thức nhìn về phía Vân Lạc.Vân Lạc không phát hiện ra, nàng nghĩ kỹ rồi, nếu Chung Hoài thật sự trúng độc, không còn sức phản kháng, vậy nàng có thể thu dọn đồ đạc để chuẩn bị về nhà.Chung lão gia nghe tin thuốc giải đã điều chế thành công, mắt ông sáng lên: “Điều chế được là tốt rồi, con hãy uống thuốc đều đặn. Bây giờ xem như ta đã biết, có nhiều tiền cũng chẳng ích gì, sức khỏe mới là điều quan trọng nhất.”Chung Tịch gật đầu: “Vâng, cha cũng phải giữ gìn sức khoẻ.”Chung lão gia đáp lời, muốn mở miệng hỏi một chút về chuyện thuốc giải, nhưng lại cảm thấy không công bằng với con trai thứ hai, nên ông đành ngậm miệng.Chẳng mấy chốc mọi người đã tới viện của Chung Hoài, loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng. Chung Tịch nhíu mày, mấy người trong viện đều bị người của hắn đuổi đi rồi mà.Hắn đẩy cửa ra, người bên trong lập tức nhìn lại, ánh mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ.“Vương Tây Sơn! Sao lại là ông.” Chung lão gia kinh ngạc. Cho dù hơn hai mươi năm không gặp, nhưng ông vẫn nhận ra người này chính là Vương Tây Sơn.“Ồ, nhiều năm không gặp, vậy mà ông vẫn còn nhớ rõ ta. Có câu hổ dữ không ăn thịt con, người cha này của con đúng là ngay cả súc sinh cũng không bằng, khó trách Tư Nhu không muốn đi theo ông.” Vương Tây Sơn nhanh chóng bình tĩnh lại, liếc nhìn Chung Hoài trên giường, nói lời giễu cợt.Tư Nhu trong miệng Vương Tây Sơn chính là Từ di nương, mẹ đẻ của Chung Hoài.“Ta không làm gì có lỗi với nàng, mà hai người các ngươi lại cấu kết với nhau làm việc xấu, mơ tưởng xuống tay với nhà họ Chung.” Chung lão gia trầm giọng nói.“Chung Hoài ở bên cạnh ông hơn hai mươi năm, vậy mà ôngi lại hạ độc nó? Chung Vọng, ông ngay cả súc sinh cũng không bằng.” Vương Tây Sơn nhìn Chung Hoài nằm bất động trên giường, trong lòng không khỏi đau xót, đây là con trai của lão ta.“Cha, cha nói nhiều với bọn họ như vậy làm gì, mau cướp lấy nhà họ Chung rồi tìm đại phu nổi tiếng cho con.” Chung Hoài hét lớn với Vương Tây Sơn.Chung lão gia không thể tin vào tai mình: “Hoài Nhi, vừa rồi con gọi ai là cha?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn“Tất nhiên là Vương Tây Sơn, cha ruột của ta. Chung Vọng, ông và Chung Tịch đều đáng chết, các ngươi dám tính kế ta, hạ độc ta, các ngươi đáng chết.” Chung Hoài hét lớn, bên trong giọng nói tràn đầy vẻ căm hận.Chung lão gia Chung Vọng cau mày, nói: “Ta mới là cha của con, sao Vương Tây Sơn có thể là cha con? Hơn nữa, con nói chúng ta hạ độc con, nhưng không phải con hạ độc chúng ta trước sao? Thậm chí cả cha và em trai con cũng không buông tha? Mấy năm nay ta dạy con như vậy sao? Hiện giờ ngay cả cha cũng không nhận, Hoài Nhi, con khiến ta quá thất vọng.”Chút mong đợi của ông trước khi tới đã tan thành mây khói, ánh mắt nhìn Chung Hoài rất phức tạp, có thất vọng, có tổn thương và đau lòng.“Ta và Vương Tây Sơn đã lấy máu nhận thân, ông ta chính là cha của ta. Còn ông, ngoài miệng nói là cha ta, nhưng trên thực tế hoàn toàn không coi đứa con vợ lẽ như ta là con trai. Không cho ta đụng tới việc làm ăn, đề phòng ta như đề phòng kẻ trộm. Hạ độc? Ta thật sự hối hận khi động lòng trắc ẩn, không giải quyết hai người sớm một chút.” Chung Hoài cười lạnh nói.Vân Lạc đứng một bên, không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, vậy rốt cuộc Chung Hoài có phải con trai của chú họ hay không? Ánh mắt nàng vô thức nhìn về phía Chung Tịch.Chung Tịch lắc đầu, kéo người ra phía sau bảo vệ.Chung lão gia lắc đầu, ông nhìn về phía Vương Tây Sơn, nói: “Vương Tây Sơn, ông lợi dụng một đứa trẻ như vậy, ông có còn là con người không? Có bản lĩnh thì cứ nhắm thẳng vào ta đây này.”Con cái dù có lớn thế nào thì trong mắt ông vẫn là một đứa trẻ. Chung Hoài hận ông như vậy, nhất định là bị Vương Tây Sơn châm ngòi ly gián. Cho dù hiện tại Chung Hoài hận ông, ông cũng không muốn Chung Hoài bị người khác lợi dụng.“Chung Hoài, không, Vương Hoài là con ruột của ta, con ruột của ta và Tư Nhu. Đây là lời chính miệng Tư Nhu nói, hơn nữa khi lấy máu nhận thân, máu của ta và Vương Hoài cũng hòa làm một. Không ngờ ngay cả con mình ngươi cũng không buông tha, thế nhưng lại hạ độc nó. Nói thế nào thì nó cũng gọi ngươi là cha hơn hai mươi năm.” Vương Tây Sơn nói.“Sao có thể? Năm đó Từ di nương hận ta nên ghét lây sang Chung Hoài, thậm chí còn muốn bóp chết Chung Hoài. Nếu không phải phu nhân phát hiện kịp thời, Chung Hoài đã mất mạng từ lâu rồi.” Chung lão gia trầm ngâm nói.Vương Tây Sơn nhíu mày, nhìn Chung Hoài, lại nhìn Chung lão gia, cẩn thận đánh giá gương mặt hai người. Không thể không nói, các đường nét trên mặt của Chung lão gia và Chung Hoài khá giống nhau, đặc biệt là chiếc mũi kia, có thể nói là giống nhau như đúc.Từ trước đến nay tên khốn Chung Vọng kia không bao giờ nói dối, lão ta ý thức được mình bị người phụ nữ Từ Tư Nhu lừa gạt. Con đàn bà đê tiện đó lại dám lừa lão ta, hại lão ta nhớ thương con trai người khác hơn hai mươi năm. Vậy kế hoạch thông qua con trai để cướp đoạt nhà họ Chung sau hơn hai mươi năm chờ đợi của lão ta thì tính sao?“Con khốn, con khốn Từ Tư Nhu này, ta phải đánh chết ả ta. Ồ, Chung Hoài không phải con trai ta, nhưng chuyện các ngươi hạ độc nó cũng là sự thật, thừa nhận đi, ngươi hoàn toàn không coi đứa con Từ Tư Nhu sinh ra là con trai.” Vương Tây Sơn cười nhạo, nói xong lão ta nhảy qua cửa sổ chạy mất. Lão ta muốn đi tìm con đàn bà đê tiện Từ Tư Nhu kia tính sổ.“Cha, có cần đuổi theo không?” Chung Tịch nhìn Vương Tây Sơn nhảy qua cửa sổ, vội vàng hỏi.“Thả ông ta đi.” Chung lão gia nói. Đọc Full Tại Truyenfull.vnChung Tịch thưa vâng, đứng sang một bên không hành động. Hắn nhìn chỗ nhô lên trên giường, ánh mắt lạnh lùng, không có nửa phần mềm lòng.Chung Hoài nằm trên giường, chuyện cũ năm xưa đó khiến y không có cách nào chấp nhận. Y không ngờ người mẹ ruột mà y cho rằng hết mực yêu thương mình lại suýt nữa bóp chết y, còn người mẹ mà y không muốn thừa nhận lại cứu y và nuôi dưỡng y. Y cho rằng cha ruột của mình là Vương Tây Sơn, người có thể giúp y thoát khỏi biển khổ, nhưng Vương Tây Sơn không những không phải cha y, mà khi vừa nghe mình không phải con của ông ta thì lập tức bỏ đi, không chút do dự. Cha và em trai y cũng hạ độc y, y chính là người bị chán ghét, vứt bỏ.Y không hiểu, nếu tất cả đều không thích y, vì sao còn muốn sinh y ra? Không có ai đối xử tốt với y, không có ai thật sự quan tâm và thích y, không có ai hết.Chung lão gia bước vào phòng, ngồi trên ghế, bình tĩnh nói: “Hoài Nhi, con nói cho ta, vì sao ngươi phải hạ độc ta và đệ đệ của con.”“Vì sao ư? Ông hỏi ta vì sao ư? Các người đều không coi ta là người nhà, ta cần gì phải coi các người là người nhà?” Chung Hoài cười nhạo.“Chúng ta không coi con là người nhà khi nào?” Chung lão gia khó hiểu.Chung Hoài cười to, mỉa mai: “Ông coi ta là người nhà, nhưng lại không cho ta đụng tới việc kinh doanh. Ta vừa nói muốn giúp đỡ, ông đã lập tức từ chối, còn kéo chuyện muốn ta cưới vợ ra, đó chỉ là cái cớ của ông thôi, còn không phải sợ ta cướp mất tài sản của nhà họ Chung sao? Đến Chung Tịch cũng từ chối ta đến cửa hàng hỗ trợ. Không phải hai cha con các người đã thông đồng với nhau rồi sao? Từ trước đến nay các người không coi ta là người nhà, bây giờ cần gì phải hỏi lại ta?”“Tại sao con lại nghĩ như vậy? Ta thật sự muốn tìm cho con một người bạn đời, về phần không cho con quản lý là vì không muốn con quá vất vả.” Chung lão gia nhíu mày nói.“Lo lắng ta vất vả nhưng lại không sợ Chung Tịch vất vả sao? Suy cho cùng vẫn là không yên tâm về ta mà thôi.” Chung Hoài nói.“Không phải, sao ta có thể không yên tâm về con? Người mà ta yên tâm nhất chính là con. Thay vì khiến con bận rộn với việc buôn bán, ta càng muốn con sớm ngày cưới vợ. Còn về việc kinh doanh ta cũng nghĩ kỹ rồi, sau khi con thành thân ta sẽ chia nhà, cho con những thứ mà con đáng được hưởng, chỉ là không ngờ rằng con…” Chung lão gia giải thích.“Đủ rồi! Những lời ông nói ta đều không tin! Cút, các người cút hết đi, đừng ở đây giả vờ giả vịt, nếu thật sự muốn đối tốt với ta thì đi tìm đại phu tới chữa khỏi cho ta.” Chung Hoài tức giận quát.Chung lão gia nhìn về phía Chung Tịch, muốn mở miệng xin hắn thuốc giải, nhưng lại cảm thấy khó lòng mở miệng, nên ông chỉ mấp máy môi không nói gì.“Tám vụ tai nạn khi ta xuôi Nam đều do ngươi gây ra?” Trong giọng nói của Chung Tịch mang theo sự khẳng định.“Đúng vậy, đều do ta, đáng tiếc không thể giết chết ngươi.” Chung Hoài nói.“Độc trên người ta và cha cũng đều do ngươi làm?”“Không sai, đều là ta làm. Đáng lẽ lúc ấy ta nên bỏ hết toàn bộ thuốc, thật hối hận khi không độc chết các ngươi sớm một chút.” Chung Hoài hung ác nói, vẻ mặt điên cuồng.Nghe cuộc đối thoại giữa hai anh em, Chung lão gia chỉ cảm thấy đau lòng không thôi, ông không có mặt mũi xin con trai thứ hai thuốc giải cho con cả.“Khi còn nhỏ rõ ràng ngươi từng sẵn sàng mạo hiểm mạng sống của mình để cứu ta.” Chung Tịch vẫn ôm một chút kỳ vọng đối với Chung Hoài.“Ngươi cũng nói đó là khi còn nhỏ, tuổi nhỏ không hiểu chuyện, nếu chuyện xảy ra lần nữa, ta chắc chắn sẽ không cứu ngươi.” Chung Hoài thản nhiên nói.Chung Tịch rũ mắt nhìn Chung Hoài, không nói gì nữa. Vân Lạc lặng lẽ kéo ống tay áo của Chung Tịch từ phía sau, lo lắng nhìn hắn. Chung Tịch lắc đầu, ánh mắt an ủi Vân Lạc.“Cút đi, cút hết cho ta.” Chung Hoài lạnh lùng nói.“Con biết sai chưa?” Chung lão gia đau đớn nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro