Bông Hoa Nhỏ Trên Đầu Biểu Ca

Vân Lạc bị bắt...

Thanh Hương Mộc

2025-03-10 23:30:15

Tố cô nhìn chằm chằm Vân Lạc trên mặt đất, nghĩ tới cảnh tượng trước đó, bà ta trầm ngâm nói: “Công tử, có lẽ nàng vẫn còn tác dụng.”“Ồ? Nói nghe thử xem.” Chung Hoài không chút để ý nói, trong mắt đầy sự chết chóc.“Lão nô vô tình nhìn thấy nhị công tử tặng cho nàng cây trâm, cử chỉ giữa hai người rất thân mật, có lẽ thông qua nàng có thể uy hiếp nhị công tử. Nếu không có tác dụng, lúc đó giải quyết cũng chưa muộn.” Tố cô đưa ra đề nghị.Ánh mắt Chung Hoài lướt sang bên trái, nhếch môi cười: “Tố cô, đưa nàng theo, trói chặt lại.”“Vâng, công tử.” Nhìn thấy nụ cười đã lâu không thấy của công tử, Tố cô nhanh nhẹn cầm dây thừng trói Vân Lạc từ cổ đến chân, sau đó bắt đầu thu dọn hành lý.Ở bên kia, Chung Tịch đi về hướng viện Nhật Xuân, bước chân nhanh nhẹn, ánh mắt mang theo chút mong đợi. Cuối cùng hắn cũng có thể đưa Lạc Lạc trở về nhà họ Vân.Vốn dĩ hắn có thể đưa Lạc Lạc về nhà họ Vân từ mấy ngày trước, không ngờ Vương Tây Sơn lại thuê người tới gây rối tại các cửa hàng của nhà họ Chung. Vì muốn mau chóng xử lý cục diện rối rắm này nên hắn bận rộn suốt mấy ngày qua, mãi đến hôm nay cuối cùng cũng hoàn thành.Không biết Lạc Lạc đang làm gì? Đọc Full Tại Truyenfull.vnNghĩ đến Vân Lạc, bước chân của Chung Tịch càng lúc càng nhanh, chẳng mấy chốc đã tới viện Nhật Xuân.“Lạc Lạc.” Chung Tịch gọi, nhưng bóng dáng mà hắn mong đợi lại không xuất hiện. Hắn tiến về phía phòng ngủ, gọi thêm lần nữa: “Lạc Lạc?”Đẩy cửa phòng ra, tay nải trên bàn khiến đôi mắt hắn co chặt, hắn nhìn khắp phòng vẫn không thấy bóng dáng Vân Lạc. Trong lòng hắn hơi loạn, không ngờ thứ đầu tiên hắn nhìn thấy sau khi trở về lại chính là tay nải, nàng không đợi mình sao?Đan Diệp bước vào phòng, thấy Chung Tịch trong phòng thì có vẻ kinh ngạc, gọi: “Nhị công tử.”Chung Tịch quay đầu lại, nhận ra nha hoàn hầu hạ Vân Lạc, hắn vội vàng hỏi: “Biểu tiểu thư đâu? Nàng đâu rồi? Nàng trở về nhà họ Vân rồi sao?”“Cô nương chưa trở về nhà họ Vân, có lẽ ngài ấy đi dạo, mấy ngày nay ngài ấy thường đi dạo.” Dường như Đan Diệp nghe thấy sự hoảng loạn từ trong giọng nói của nhị công tử?Chung Tịch ổn định tinh thần, không rời đi là tốt rồi. Trước tiên hắn đến chỗ Chung phu nhân, phát hiện không thấy nàng ở đó, hắn đi luôn, thay đổi lộ trình đến chỗ Chung Ca, nhưng vẫn không thấy nàng, trên đường đi cũng không thấy, lông mày của hắn hơi nhíu lại, người đâu? Đi đâu rồi? Hay là ở Thu Viện?Hắn lại chuyển hướng đến Thu Viện, Tạ Yên đang ngồi trong sân, nhưng lại không thấy Vân Lạc, hắn nhíu mày.“Tịch ca? Sao huynh lại tới đây? Ta nói cho huynh biết, suýt nữa là Lạc Lạc hiểu lầm chúng ta rồi, hơn nữa nghe nàng nói, hôm nay nàng muốn rời đi.” Nghe thấy tiếng động, Tạ Yên quay đầu lại, nhìn thấy Chung Tịch thì hơi kinh ngạc, mở miệng nói.“Hôm nay nàng muốn đi sao?” Lông mày của Chung Tịch nhăn thành hình chữ xuyên 川, trong mắt lộ ra chút đau lòng: “Chẳng lẽ nàng đã rời đi rồi? Nhưng tay nải của nàng vẫn còn trên bàn, hay là nàng nóng lòng muốn rời đi tới mức ngay cả tay nải cũng không cần?”“Tay nải của nàng còn ở đây sao? Chắc hẳn nàng vẫn chưa rời đi đâu, nàng nói khi đi sẽ để lại thư cho huynh. Tịch ca, huynh đừng nóng vội. Có lẽ Lạc Lạc đi thăm Hoài ca vẫn chưa về. Khi chúng ta chia tay, nàng nói đi thăm Hoài ca xong sẽ về nhà.” Tạ Yên chưa từng nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp này của Chung Tịch, bèn mở miệng an ủi.Nghe thấy Vân Lạc đi thăm Chung Hoài, hắn vừa ngạc nhiên vừa chua xót, không rảnh nhiều lời với Tạ Yên, hắn lập tức nhấc chân rời đi.“Có tiếng bước chân.” Chung Hoài nhạy bén nói.Hình như là đàn ông.Tố cô đang thắt nút tay nải, trái tim bà ta đập liên hồi: “Công tử, chúng ta có kịp bỏ đi không?”“Giấu nàng đi, tạm thời bất động.” Chung Hoài nhanh chóng mở miệng, cởi giày, trở về giường.Dù sao thì Tố cô cũng sống lâu hơn, tố chất tâm lý tương đối mạnh. Bà ta nhanh chóng bình tĩnh lại, kéo Vân Lạc lên mở tủ quần áo bên cạnh ra, nhét người vào, ném tay nải xuống bên cạnh Vân Lạc, “Cạch” một tiếng đóng chặt tủ quần áo.Hai tay bà ta chỉnh lại vạt áo, chân cũng không nhàn rỗi, nhanh chóng đi tới mép giường Chung Hoài. Cùng lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra, Chung Tịch bước vào phòng, nhìn quanh một vòng. Trong phòng chỉ có Tố cô và Chung Hoài ở trên giường, Tố cô đang dịch góc chăn cho Chung Hoài, nhìn sắc mặt có vẻ rất tự nhiên, mà Chung Hoài thì lại nhắm mắt như đang ngủ.“Biểu tiểu thư đâu?” Chung Tịch hỏi Tố cô.“Thưa nhị công tử, biểu tiểu thư mới đi không lâu, có lẽ hai người đi hai lối khác nhau.” Tố cô không nhanh không chậm, dường như sợ đánh thức Chung Hoài nên nói nhỏ, thỉnh thoảng còn nhìn về phía Chung Hoài.Chung Tịch nheo mắt, quả thực có hai con đường đi đến đây, có lẽ là hai người đi lệch hướng, hắn nhấc chân xoay người đi về phía con đường còn lại.Chung Tịch vừa đi, Tố cô vội vàng chạy đến trước tủ quần áo, đeo tay nải lên người rồi khiêng Vân Lạc lên vai. Chung Hoài vén chăn, xỏ giày, nhìn Tố cô nói: “Tố cô, xong chưa? Phải đi rồi.”“Đi thôi, công tử.” Tố cô xốc Vân Lạc trên vai nói. Đọc Full Tại Truyenfull.vnChung Hoài bước ra ngoài trước, Tố cô theo sát phía sau, Vân Lạc bị khiêng trên vai lắc qua lắc lại, đầu tóc lỏng lẻo xoã tung, trâm gỗ hải đường cũng lung lay sắp rơi, tưởng chừng như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.Chung Tịch đi được hơn nửa đường, những chiếc lá khô ven đường rung rinh, vương vãi khắp mặt đường, con đường này tương đối hẻo lánh, thường có rất ít người qua lại. Nhìn lá khô không ai quét trên đường, hắn càng cảm thấy không thích hợp, trong đầu loé lên một suy nghĩ.Đợi đã, không đúng.Hắn thầm nghĩ không ổn, vội vàng chạy về, lúc đang chạy, dưới chân hắn dường như giẫm phải thứ gì, hắn cúi đầu tùy tiện nhìn lướt qua, hoá ra là cây trâm gỗ hải đường, chính là cây trâm gỗ Lạc Lạc thích nhất!Đây là ngã rẽ của hai con đường, Chung Tịch nhanh chóng nhặt cây trâm gỗ lên chạy về sân của Chung Hoài, quả nhiên, người đi nhà trống. Tố cô, Chung Hoài trên giường, tất cả đều không thấy, mà tủ quần áo thì đang mở toang, đáng lẽ hắn nên nghĩ ra sớm hơn.Chung Tịch siết chặt nắm tay, lập tức quay đầu chạy ra ngoài, hy vọng vẫn còn kịp.Chung Hoài và Tố cô đi trên đường rất thuận lợi, không gặp bất cứ ai, lặng yên không một tiếng động rời đi từ cửa sau. Tất cả những điều này đều dựa vào sự chuẩn bị của Tố cô trong nhiều ngày qua, lặng lẽ điều người rời đi.Chung Tịch đuổi theo tới cửa sau, không một bóng người. Trong lòng hắn vô cùng hoảng loạn, đấm lên tường một cái, hít sâu, bình tĩnh, phải bình tĩnh, Lạc Lạc đang chờ hắn đi cứu.Chung Tịch bám vào tường, điều chỉnh cảm xúc, nếu chỉ dựa vào một mình hắn đuổi theo thì hoàn toàn không đuổi kịp, hiện giờ bọn họ vẫn chưa đi quá xa, thêm vài người đuổi theo, có lẽ sẽ kịp.Sau một hồi cân nhắc, hắn nhanh chóng rời đi, trở về tìm Chu Lục.“Chu Lục, lập tức phái người ra ngoài tìm Chung Hoài và Tố cô, nhất định phải đưa biểu tiểu thư trong tay bọn họ trở về.” Chung Tịch trở về viện của mình, trầm giọng nói.Chu Lục tuân lệnh, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Chung Tịch, ý thức được tầm quan trọng của vấn đề, Chu Lục vội vàng lui xuống triệu tập người ra ngoài tìm người.Sắp xếp xong, Chung Tịch đến viện của Chung lão gia và Chung phu nhân, nhìn thấy Chung phu nhân, hắn mở miệng hỏi: “Mẹ, thuốc giải trước đó con đưa cho cha đâu? Cha cất ở đâu?”Chung phu nhân không hiểu đang êm đẹp sao hắn lại hỏi tới thuốc giải, nhưng bà vẫn mở miệng đáp: “Thuốc giải ở ngăn tủ thứ hai trong phòng sách của cha con, sao thế?”Chung Tịch nghe xong lập tức đi về phía phòng sách, đẩy cửa ra, bước nhanh đến trước tủ, mở ngăn tủ thứ hai ra, trống rỗng, không có gì cả.“Quả nhiên là như thế, chẳng trách.” Sau khi nhận thấy có điều không ổn và đuổi theo, Chung Tịch bắt đầu suy đoán có phải chân của Chung Hoài đã khỏi rồi hay không, quả nhiên đúng là đã khỏi. Chỉ là, vì sao lại bắt Lạc Lạc đi? Y muốn làm gì?Nghĩ đến tính mạng của Vân Lạc có thể đang gặp nguy hiểm, trong lòng hắn không có cách nào bình tĩnh được.Chung phu nhân thấy vẻ mặt kỳ lạ của Chung Tịch bèn đi theo, đang định mở miệng hỏi thì nhìn thấy ngăn tủ rỗng tuếch, bà không khỏi kinh ngạc: “Có chuyện gì thế? Này, thuốc giải đâu? Thuốc giải cha con cất ở đây đâu rồi?”“Mẹ, thuốc giải bị trộm rồi, có lẽ độc của Chung Hoài đã được giải. Lạc Lạc bị y bắt đi rồi.” Chung Tịch nói.“Cái gì? Sao có thể, nó… Này… Vì sao nó lại bắt Lạc Lạc?” Chung phu nhân sợ tới mức nói năng lộn xộn, vừa khó hiểu vừa lo lắng.“Có lẽ bởi vì Lạc Lạc phát hiện ra độc của y đã được giải.” Ngoại trừ điều này, Chung Tịch không thể nghĩ ra lý do nào khác cho sự trùng hợp như vậy, giải độc đồng thời bắt người đi.Sắc mặt Chung phu nhân rất khó coi: “Sao nó có thể xuống tay với một cô gái yếu đuối, cho dù nó trộm thuốc giải và giải được độc, chẳng lẽ chúng ta còn hạ độc lại nó. Hiện giờ nó bắt Lạc Lạc đi, vậy chẳng phải Lạc Lạc sẽ…” Trong mắt bà hiện lên vẻ hoảng sợ.“Hiện tại việc quan trọng nhất là tìm được y, ép y thả Lạc Lạc ra. Mẹ ở nhà nhắc nhở mấy người Ca Nhi, để bọn họ đợi ở nhà, đừng chạy lung tung, Chung Hoài hận nhà họ Chung.” Chung Tịch bình tĩnh nói.Chung phu nhân lên tiếng: “Ta sẽ nói với bọn họ, con nhất định phải cứu Lạc Lạc về.”“Vâng.” Chung Tịch đáp. Đọc Full Tại Truyenfull.vnChung phu nhân nhấc chân rời đi, Chung Tịch ra cửa hàng tìm Chung lão gia, hắn lo lắng mục tiêu tiếp theo của Chung Hoài chính là cha hắn, hơn nữa hắn cần nhiều nhân lực hơn.“Cha, độc của Chung Hoài đã được giải, y bắt Lạc Lạc đi rồi.” Chung Tịch nói lại chuyện vừa rồi một lần, cũng đưa ra suy đoán của mình: “Cha, xin người phái thêm người đi tìm nàng, nhất định phải tìm được nàng.”Chung lão gia đã biết chuyện giữa Chung Tịch và Vân Lạc khi con trai muốn phủi tay đẩy việc cho mình. Ông rất ủng hộ hai người, còn chưa kịp nói với phu nhân, vậy mà đã xảy ra chuyện.“Được, ta lập tức gia tăng nhân lực, đừng lo lắng, nếu nó đã đưa người đi, vậy tạm thời Lạc Lạc vẫn an toàn.” Chung lão gia an ủi.Sắc mặt Chung Tịch nặng nề, chưa nhìn thấy Vân Lạc thì hắn vẫn không thể yên tâm.“Cha, con ra ngoài tìm Lạc Lạc.” Dứt lời, Chung Tịch nhấc chân rời đi.Chung lão gia đuổi theo nói: “Ta đi tìm với con.”Hai người đi xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, không ngừng tìm kiếm, bầu trời sáng rõ dần chuyển thành xám rồi thành màu đen.Từng nhà lần lượt thắp đèn, Chung lão gia đi lại tới mức đau chân, giữ chặt Chung Tịch vẫn còn muốn tiếp tục tìm kiếm, nói: “Con trai, dừng lại đi. Tìm cả ngày rồi, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách, chúng ta về nhà trước. Nếu nó muốn bắt Lạc Lạc làm con tin, nhất định sẽ truyền tin cho chúng ta.”“Con không yên tâm.” Chung Tịch mím chặt môi, trong mắt hiện lên sự lo lắng và căng thẳng sâu sắc.“Cứ mù quáng như vậy thì có thể tìm được sao? Lúc này việc nên làm là nghỉ ngơi dưỡng sức, giữ gìn sức khoẻ mới có thể chu toàn mọi việc. Chung Tịch, con phải bình tĩnh, tạm thời Lạc Lạc sẽ không xảy ra chuyện.” Chung lão gia giữ chặt Chung Tịch còn đang định tiến về phía trước, nói lời trách cứ.Chung Tịch dừng bước chân, sau một hồi im lặng, hắn chậm rãi nói: “Đúng vậy, con phải bình tĩnh.”Lạc Lạc, ta nhất định sẽ tìm được nàng, chờ ta.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bông Hoa Nhỏ Trên Đầu Biểu Ca

Số ký tự: 0