Bông Hoa Nhỏ Trên Đầu Biểu Ca

Về nhà

Thanh Hương Mộc

2025-03-10 23:00:14

“Cha, đây là biểu ca, con thứ hai của cô họ nhà họ Chung.” Vân Lạc không bỏ qua ánh mắt muốn ăn thịt người của cha nàng, phải vội vàng giải thích.“Cậu, mợ, cháu là Chung Tịch. Đã làm phiền mọi người ạ.” Chung Tịch nói vừa tự nhiên vừa phóng khoáng.“Là Chung Tịch à, mười mấy năm không gặp, cháu từ con nít biến thành thanh niên trai tráng rồi. Suýt nữa cậu không nhận ra.” Ông Vân gõ ngón tay, nói.Giờ ông mới muộn màng nhận ra nên đã xóa bỏ sự đề phòng. Cô họ của Lạc Lạc là con gái nuôi của một người bác có họ hàng xa bên nội của mẹ Lạc Lạc, cũng coi như là chị họ của ông, vậy con của chị họ ông cũng chính là cháu trai bên đằng ngoại của ông. Tuy mối quan hệ họ hàng này cách xa vạn dặm, nhưng vẫn phải xưng hô như vậy.“Vào nhà trước đã, chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện.” Tô thị vừa nói vừa cười ha ha. Bà âm thầm véo ông Vân một cái. Có nhà ai chặn khách và con ở cửa không cho vào không cơ chứ? Đúng là khờ.Ông Vân bị đau, hít một hơi, cười gượng nói: “Đúng đúng, đúng đúng, vào nhà trước đã. Đi vào rồi nói chuyện.”Vân Lạc che miệng cười trộm, đỡ Chung Tịch định đi vào.“Khoan đã! Để cha.” Ông Vân hô to, gạt tay con gái ra, tự đi lên đỡ Chung Tịch: “Đi thôi, cháu ngoại.”“Sao thế này?” Tô thị hỏi nhỏ.“Huynh ấy bị thương, lát nữa con sẽ nói rõ với mẹ.” Vân Lạc khẽ nói.“Mẹ ơi, mẹ dọn một phòng cho biểu ca ở nhé. Bọn con đi đường mấy ngày, đều mệt mỏi.”“Ừ ừ, mẹ đi dọn ngay đây. Ngày nào mẹ cũng quét phòng của con, con mệt thì đi nghỉ trước đi, để mẹ tiếp Chung Tịch.” Tô thị nhìn ra con gái rất mệt, bà đau lòng nói.Sau khi tỉnh ngủ đã chạng vạng tối, Vân Lạc đi ra cửa phòng, phát hiện mọi người đều đang ngồi trong sân. Nàng tìm một cái ghế nhỏ rồi ngồi xuống gần mẹ.“Trùng hợp vậy? Càng trùng hợp càng chứng tỏ không bình thường, Chung Tịch, cháu có đắc tội với ai không?” Ông Vân nghiêm túc nói.“Bọn cháu làm ăn buôn bán, đều là làm việc tốt cho mọi người, không biết đã đắc tội ai.” Chung Tịch mím môi, vẻ mặt không tốt lắm.“Cảm ơn cháu rất nhiều, nếu không có cháu bảo vệ, chỉ sợ Lạc Lạc…” Tô thị không dám nghĩ thêm nữa, bà che miệng, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.“Mẹ đừng khóc, không phải con vẫn khỏe mạnh bình thường sao. Mấy ngày này biểu ca ở nhà chúng ta, mẹ trổ tài nấu nướng để chiêu đãi biểu ca nhé.” Vân Lạc cười hì hì nói.Mẹ nàng nấu ăn rất ngon, nhưng bà không hay nấu, chê mùi dầu mỡ, khói bếp. Bình thường đều là cha nàng nấu ăn, ừm, không thể nói ăn ngon, chỉ có thể nói là ăn được.“Biết rồi, chỉ được cái tài lanh, mẹ thấy là con thèm ăn mới đúng.” Ánh mắt Tô thị dịu dàng.Vân Lạc về nhà mình nên vô vùng thoải mái, vừa nằm trên giường đã ngủ luôn.Ngày hôm sau.“Cốc cốc cốc.” Có tiếng gõ cửa.“Ai thế? Lạc Lạc ra mở cửa đi.” Ông Vân nói. Ông đang nói chuyện với cháu họ, phát hiện đứa cháu họ này không tệ, là người ưu tú.“Ai vậy? Ra đây.” Vân Lạc vừa đi vừa hô.Cửa mở ra, một gương mặt tuấn tú đập vào mắt.“Lạc Lạc muội muội.” Trương Thanh Lực nhìn Vân Lạc, cười dịu dàng ấm áp, cho người ta cảm giác rất gần gũi.“Thanh Lực ca?” Vân Lạc vừa mừng vừa ngạc nhiên nói: “Không phải huynh đang ở thư viện sao? Sao đã về rồi?”“Ừ, ta được nghỉ định kỳ. Hôm qua nghe thấy tiếng muội nên hôm nay đến thăm, đã lâu không gặp rồi.” Trương Thanh Lực xoa đầu nàng, giọng điệu như tắm mình trong gió xuân.Chung Tịch ngồi trong sân, thờ ơ hỏi: “Cậu ơi, vị kia là?”“Đấy là thằng nhóc nhà họ Trương ở ngay bên cạnh nhà mình, chắc là được nghỉ nên về nhà.” Ông Vân nói.Lúc trước ông còn lo lắng Lạc Lạc bị thằng nhóc nhà họ Trương lừa mất. Nhìn Lạc Lạc như vậy, chắc là không có suy nghĩ này, ông cũng thấy yên tâm. Vất vả nuôi con gái lớn, ông muốn giữ con gái ở nhà thêm hai năm nữa.“Ồ.” Chung Tịch nói như có điều suy nghĩ.Ông Vân tiếp tục nói chuyện phiếm với hắn, hỏi gần đây mẹ hắn thế nào? Nói có phải Vân Lạc ở nhà họ Chung bướng bỉnh lắm đúng không…Chung Tịch luôn đáp lại, gật đầu hoặc mở miệng nói mấy câu. Trông có vẻ nói chuyện rất hài hòa với ông Vân. Khóe mắt hắn dường như không chịu kiểm soát mà để ý ra ngoài cửa.Nhìn tên Lực gì đó xoa đầu nàng, có một chút khó chịu đảo qua lòng hắn. Hắn bẻ ngón tay kêu răng rắc. Còn tại sao lại khó chịu thì hắn không biết.“Không mời khách vào nhà ngồi ạ?” Chung Tịch mở miệng nói.Ông Vân nhìn ra cửa, thấy hai người vừa nói vừa cười, nói: “Lạc Lạc, mời thằng nhóc nhà họ Trương vào nhà chơi, đứng ở cửa ra thể thống gì nữa?”“Thanh Lực ca, huynh có bận việc không? Nếu không có việc gì thì vào nhà ngồi một lát nhé? Đúng lúc biểu ca của ta cũng ở đây, hai người ngang tuổi nhau, chắc sẽ dễ nói chuyện.” Sau khi Vân Lạc nghe thấy ông Vân gọi thì nói vậy.Trương Thanh Lực vẫn luôn cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn về phía bọn họ, nghĩ chắc là biểu ca của Lạc Lạc muội muội.Hắn ta cong môi cười: “Ừ.”“Nhóc họ Trương, cháu được nghỉ định kỳ à? Thế khi nào lại đến thư viện?” Ông Vân khách sáo hỏi.“Thưa bác, cháu được nghỉ, ngày mai sẽ đi thư viện.” Trương Thanh Lực trả lời một cách tự nhiên, đối diện với ánh mắt Chung Tịch, hắn ta mỉm cười gật đầu một cái.“Cháu là người có tiền đồ, còn trẻ đã thành tú tài, nói không chừng sau này thị trấn Thanh Thủy của chúng ta sẽ có Trạng Nguyên.” Ông Vân nhìn Trương Thanh Lực bằng ánh mắt tán thưởng, về sau thằng nhóc này sẽ có tiền đồ.“Mượn lời may mắn của bác ạ. Chắc vị trước mặt này là biểu ca của Lạc Lạc muội muội? Không biết huynh đi học ở thư viện nào?” Trương Thanh Lực cười, dời tầm nhìn về phía Chung Tịch.Chung Tịch nhìn chằm chằm Trương Thanh Lực, ánh mắt hai người đối diện nhau, không ngừng nổi gợn sóng, trong không khí như thể tràn ngập mùi thuốc nổ.“Học xong rồi, giờ đang làm kinh doanh.” Chung Tịch chậm rãi nói.“Sao đi học mà không thi lấy công danh? Thế chẳng phải biểu ca đọc sách tốn công vô ích rồi sao?” Trương Thanh Lực nhướn mày rất ngạc nhiên, nói với vẻ tiếc nuối.“Đi học là để hiểu lý lẽ biết vinh nhục, biết kiềm chế và khiêm tốn, nghiêm khắc với bản thân, bao dung với người khác, đọc tốn công vô ích là thế nào?” Chung Tịch phản bác.Ông Vân vỗ tay tán thưởng: “Đúng, đi học chính là để hiểu lý lẽ, làm người biết phải trái đúng sai. Nếu con người không đứng đắn thì thi đỗ công danh cũng làm hại đất nước.”“Bác và biểu ca nói rất có lý, là Thanh Lực kiến thức hạn hẹp.” Trương Thanh Lực có vẻ hơi ngượng.Chung Tịch nhíu mày, bất mãn nói: “Ta cũng không phải là biểu ca của ngươi, cơm có thể ăn linh tinh, nhưng không thể nói linh tinh.”Ông Vân liếc mắt nhìn Chung Tịch với vẻ kỳ lạ, lại nhìn Trương Thanh Lực đầy phức tạp, dường như hai người này không hợp nhau lắm.Trương Thanh Lực nhìn Chung Tịch bằng ánh mắt sâu xa, hiện lên chút tức giận: “Đúng, ngươi nói đúng. Bác, Lạc Lạc muội muội, cháu còn có việc phải đi trước ạ.”“Vậy à? Huynh có việc thì cứ đi xử lý trước đi.” Vân Lạc nói.“Đúng rồi, cháu có việc thì cứ đi đi, công việc quan trọng. Lạc Lạc, đi tiễn thằng nhóc họ Trương đi.” Ông Vân phụ họa.“Vâng, đi thôi Thanh Lực ca, ta tiễn huynh.” Vân Lạc đứng dậy.Hai người cùng nhau đi tới cửa, Trương Thanh Lực dừng bước, nhìn Vân Lạc, trong mắt mang theo vẻ dịu dàng: “Lạc Lạc muội muội, lần này muội về có đi nữa không? Hiện giờ muội cũng sắp mười sáu tuổi rồi, ta muốn…”“Thanh Lực ca, mấy ngày nữa muội lại đi tiếp, chỉ tiễn huynh đến đây thôi.” Vân Lạc có linh cảm xấu. Nàng vội vàng ngắt lời Trương Thanh Lực, không nhìn biểu cảm như bị tổn thương của hắn ta mà xoay người đi.Nàng biết sơ sơ Thanh Lực ca muốn nói cái gì, nhưng trước mắt nàng không có suy nghĩ này, không muốn làm lỡ dở hắn ta.Ánh mắt Trương Thanh Lực tối sầm, nhìn chằm chằm bóng lưng Vân Lạc, siết chặt bàn tay, tương lai còn dài.“Lạc Lạc, con cảm thấy thằng nhóc nhà họ Trương thế nào?” Ông Vân không yên tâm hỏi. Vừa rồi ánh mắt của thằng nhóc nhà họ Trương nhìn con gái ông không bình thường cho lắm, ông phải đề phòng cẩn thận. Nếu con bé có suy nghĩ đó thì phải loại bỏ ngay suy nghĩ của nó, còn nếu không nghĩ gì, vậy thì tất cả đều mừng.“Con người huynh ấy rất tốt, giống như ca ca.” Vân Lạc nhớ đến chuyện khi còn nhỏ, nói.“Cha Lạc Lạc, lại đây giúp đi.” Giọng Tô thị truyền đến.Ông Vân vội vàng đáp lại rồi đi giúp. Chỉ còn lại Vân Lạc và Chung Tịch ở trong sân.“Biểu ca, giờ huynh thấy đỡ hơn chưa? Buổi tối muội tìm đại phu đến khám cho huynh, nhân tiện thay thuốc luôn.” Vân Lạc quan tâm nói.Chung Tịch cụp mi mắt, nói: “Ừ. Có làm lỡ việc muội và Thanh Lực ca của muội ôn lại chuyện cũ không?”Vân Lạc bị hắn làm cho giật mình đến mức ho khan, đuôi mắt ửng hồng. Chung Tịch giơ tay vỗ hờ sau lưng nàng: “Sao lại ho thế?”Mất một lúc lâu Vân Lạc mới ổn định hơi thở, nàng mím môi, bất mãn nói: “Thanh Lực ca của muội là cái quái gì? Biểu ca, huynh không được nói lung tung. Như vậy sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của muội và Thanh Lực ca.”Rõ ràng là lời nói rất bình thường, nhưng tại sao Chung Tịch nghe vào lại thấy không thoải mái, nàng đang bảo vệ tên Lực gì đó sao? Cảm thấy khó chịu. Hắn rút tay lại, nhìn sang chỗ khác, buồn bã nói: “Ừ, ta nói sai rồi.”Vân Lạc không chú ý đến tâm trạng của Chung Tịch, lúc này nàng đã bị thu hút bởi mùi thơm bay ra từ phòng bếp. Nàng hít sâu một hơi, ôi, thơm quá đi, gà hầm nấm, đói quá.Sau khi ăn cơm xong, Chung Tịch buồn bực về phòng, hắn ngồi trên ghế, nghĩ đến Vân Lạc cùng tên Lực gì đó, trong lòng lập tức khó chịu, rất khó chịu.Nhưng tại sao hắn lại khó chịu?Hắn ngẩn người, không rõ tại sao mình lại có cảm xúc như vậy. Rõ ràng chỉ là một biểu muội, nàng ở bên ai, nói chuyện với ai, hoặc sau này gả cho ai, thì có liên quan gì đến hắn? Hắn giúp đỡ và chăm sóc nàng cũng chỉ vì lời dặn của mẹ.Sau khi thuyết phục bản thân và bỏ qua sự khó chịu trong lòng, hắn bắt đầu nghĩ xem khi nào sẽ lên huyện tìm một số loại vải tốt, nếu có thể đàm phán được với bên này thì việc làm ăn của nhà họ Chung sẽ lại lớn hơn.“Biểu ca, huynh đã ngủ chưa? Muội đưa đại phu đến rồi.” Vân Lạc gõ cửa.Chung Tịch đi tới, mở cửa phòng ra: “Vào đi.”Vân Lạc ra hiệu cho đại phu đi vào, nàng cũng đi vào theo.“Khôi phục tương đối tốt rồi, nghỉ ngơi điều dưỡng thêm một thời gian nữa, ăn thêm nhiều đồ bổ sẽ nhanh khỏe hơn. Ngươi cởi quần áo ra, lão phu bôi thuốc cho ngươi lần nữa.” Đại phu bắt mạch xong, sau khi kiểm tra đã nói như vậy.Chung Tịch không động tay, hắn nhìn về phía Vân Lạc, lại liếc mắt nhìn cửa phòng. Vân Lạc hiểu ra, nàng đỏ mặt, vừa hoang mang vừa lúng túng đi ra ngoài cửa. Tuy lúc trước đã nhìn thấy cơ thể của biểu ca, nhưng lúc đó không còn cách nào khác.Cơ thể biểu ca không ngừng xuất hiện trong đầu, hình ảnh không cẩn thận va vào và ôm phải eo lúc cưỡi ngựa, còn cả hình ảnh bị biểu ca ôm vào trong ngực khi ngủ đêm đó. Bây giờ nghĩ đến, nàng chỉ cảm thấy rất xấu hổ, mặt càng lúc càng đỏ.Ối! Nàng đang suy nghĩ cái gì thế? Không được nghĩ nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bông Hoa Nhỏ Trên Đầu Biểu Ca

Số ký tự: 0