Boss Hung Mãnh, Em Có Thai Rồi!
Ai Mà Chẳng... Ngoại Tình (4)
Thất Nguyện Sơ
2024-02-03 00:40:30
Tuy lần đầu đau thật nhưng sau đó cũng sướng.
Có điều, cô vẫn hối hận...
Người đàn ông này đã bao lâu không khai trai rồi? Chưa thấy qua phụ nữ sao?
Cuối cùng Cố Cảnh Uyên cũng yên tĩnh lại, Tần Sắt từ từ nhắm hai mắt giả chết, nhưng tai vẫn vểnh lên.
Cô chờ rồi chờ, Cố Cảnh Uyên vẫn không có động tĩnh gì, trái lại Tần Sắt nhắm hai mắt nhưng luôn có cảm giác sau lưng có một con hổ đang nhìn chằm chằm mình, khiến cô sởn da gà, không dám cử động.
May mà, Cố Cảnh Uyên đã đứng dậy đến toilet nghe điện thoại.
Tần Sắt lập tức mở mắt, lăn từ trên giường xuống, lung tung mặc quần áo vào, cả người đau đến nhe răng, hai chân run cầm cập, cô đỡ eo, khập khiễng mở cửa rời đi...
Nếu còn không đi, cô sợ sẽ thật sự mất mạng.
Sau khi Tần Sắt rời đi, Cố Cảnh Uyên bước ra từ toilet.
Nhìn thấy trên giường trống không, anh cũng không có vẻ gì là bất ngờ.
Trên người anh mặc áo tắm, vạt áo buông lỏng bên hông để lộ lồng ngực trơn bóng như ngọc, dưới ánh đèn toát ra ánh sáng lạnh nhàn nhạt.
Cố Cảnh Uyên đi đến, nhìn mớ hỗn độn trên giường, vết máu đỏ tươi chói mắt, khóe môi anh khẽ nhếch, đôi mắt lạnh nhạt thoáng buông lỏng.
Chuông điện thoại vang lên, anh nghe máy.
"Ông chủ, cô ấy đi rồi."
"Ừm..."
"Thẩm Duệ cũng vừa trả phòng."
"Hộ tống cô ấy bình an về nhà."
“Vâng.”
"Gửi đồ cô ấy tìm cho cô ấy."
"Vâng..."
...
Ra khỏi khách sạn, Tần Sắt bị gió lạnh tháng ba thổi cho tỉnh táo đầu óc.
Có phải cô manh động quá rồi không.
Kia, đúng là Cố Cảnh Uyên đó!
Cô nói ngủ là ngủ!
Sao lại dễ ngoài mức cho phép như vậy.
Trước kia Tần Sắt chưa từng nghĩ tới mình sẽ có dây dưa gì với nhân vật lớn như Cố Cảnh Uyên.
Tần Sắt nuốt nước miếng, cô coi như đã dùng hết can đảm đời này rồi.
Lúc ấy cô vì muốn đội nón xanh cho Thẩm Duệ mà thề phải tìm được người đàn ông ưu tú gấp trăm nghìn lần anh ta, hiện tại ngẫm lại, ruột gan cô cũng chua xót run rẩy không khác gì hai chân cô lúc này.
Có điều nghĩ đến trước kia Vương Thu Hà nghĩ hết mọi cách để được tham gia yến tiệc của Cố Cảnh Uyên, chỉ cần có thể đứng từ xa nhìn Cố Cảnh Uyên một cái mà sau khi trở về bà ta đã trắng trợn thổi phòng mọi chuyện, nếu để cho bà ta biết, tối qua, con dâu nhà mình đã có một đêm với Cố Cảnh Uyên khó lường thì không biết bà ta sẽ có cảm tưởng gì.
Chắc biểu cảm trên mặt sẽ phong phú lắm đây?
Tuy Tần Sắt hãy còn sợ, nhưng nghĩ vậy, cô lại không nhịn được mà cảm thấy có chút đắc ý.
Nhà họ Thẩm bọn họ bị đội nón xanh…. Dù sao cái nón này cũng đội chắc rồi.
Nói đến Cố Cảnh Uyên, anh thật sự là một truyền kỳ của kinh đô.
Cuộc đời anh có thể nói là một đường đi lên, từ nhỏ đã nhảy lớp, đi đến đâu nghiền áp quần hùng đến đó, có thể nói chiến trường Tu La.
21 tuổi lấy bằng tiến sĩ học viện y học Kinh Đô, sau đó anh ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu hai năm, liên tiếp giành giải thưởng các cuộc thi học thuật quốc tế, sau khi về nước thì trực tiếp được mời đến bệnh viện Huệ An Kinh Đô làm chủ nhiệm khoa ngoại tim mạch.
Phàm là người biết anh đều nói, Cố Cảnh Uyên cầm hình tượng thiên sứ áo trắng nhưng lại đi con đường của tổng giám đốc bá đạo!
Ba năm sau đó, Cố Cảnh Uyên lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai tuyên bố tiếp quản gia tộc Cố thị, trở thành chủ nhân đời này của nhà họ Cố.
Bấy giờ, quần chúng ăn dưa mới biết, vị Trạng Nguyên trẻ tuổi nhất, tiến sĩ trẻ tuổi nhất, bác sĩ chủ nhiệm khoa tim mạch trẻ tuổi nhất thực tế lại là một vị thái tử gia ngậm thìa vàng sinh ra, nghịch dao giải phẫu chỉ là hứng thú của anh thôi! ! !
Người ta đâu cần đi con đường của tổng giám đốc bá đạo, bản thân người ta chính là một vị tổng giám đốc bá đạo rồi.
Thành ra trên mạng lưu truyền một câu thế này: Chán làm việc bên ngoài thì về thừa kế tài sản trăm tỷ.
Câu nói này sinh ra là để dành cho Cố Cảnh Uyên.
Trong vòng một năm, Cố Cảnh Uyên từ bác sĩ cầm dao giải phẫu cứu sống vô số người biến thành một bậc quân vương sát phạt quyết đoán!
Nhưng bất luận thân phận anh có thay đổi thế nào thì trong tay anh đều nắm quyền sinh tử của nhiều người.
….
Có điều, cô vẫn hối hận...
Người đàn ông này đã bao lâu không khai trai rồi? Chưa thấy qua phụ nữ sao?
Cuối cùng Cố Cảnh Uyên cũng yên tĩnh lại, Tần Sắt từ từ nhắm hai mắt giả chết, nhưng tai vẫn vểnh lên.
Cô chờ rồi chờ, Cố Cảnh Uyên vẫn không có động tĩnh gì, trái lại Tần Sắt nhắm hai mắt nhưng luôn có cảm giác sau lưng có một con hổ đang nhìn chằm chằm mình, khiến cô sởn da gà, không dám cử động.
May mà, Cố Cảnh Uyên đã đứng dậy đến toilet nghe điện thoại.
Tần Sắt lập tức mở mắt, lăn từ trên giường xuống, lung tung mặc quần áo vào, cả người đau đến nhe răng, hai chân run cầm cập, cô đỡ eo, khập khiễng mở cửa rời đi...
Nếu còn không đi, cô sợ sẽ thật sự mất mạng.
Sau khi Tần Sắt rời đi, Cố Cảnh Uyên bước ra từ toilet.
Nhìn thấy trên giường trống không, anh cũng không có vẻ gì là bất ngờ.
Trên người anh mặc áo tắm, vạt áo buông lỏng bên hông để lộ lồng ngực trơn bóng như ngọc, dưới ánh đèn toát ra ánh sáng lạnh nhàn nhạt.
Cố Cảnh Uyên đi đến, nhìn mớ hỗn độn trên giường, vết máu đỏ tươi chói mắt, khóe môi anh khẽ nhếch, đôi mắt lạnh nhạt thoáng buông lỏng.
Chuông điện thoại vang lên, anh nghe máy.
"Ông chủ, cô ấy đi rồi."
"Ừm..."
"Thẩm Duệ cũng vừa trả phòng."
"Hộ tống cô ấy bình an về nhà."
“Vâng.”
"Gửi đồ cô ấy tìm cho cô ấy."
"Vâng..."
...
Ra khỏi khách sạn, Tần Sắt bị gió lạnh tháng ba thổi cho tỉnh táo đầu óc.
Có phải cô manh động quá rồi không.
Kia, đúng là Cố Cảnh Uyên đó!
Cô nói ngủ là ngủ!
Sao lại dễ ngoài mức cho phép như vậy.
Trước kia Tần Sắt chưa từng nghĩ tới mình sẽ có dây dưa gì với nhân vật lớn như Cố Cảnh Uyên.
Tần Sắt nuốt nước miếng, cô coi như đã dùng hết can đảm đời này rồi.
Lúc ấy cô vì muốn đội nón xanh cho Thẩm Duệ mà thề phải tìm được người đàn ông ưu tú gấp trăm nghìn lần anh ta, hiện tại ngẫm lại, ruột gan cô cũng chua xót run rẩy không khác gì hai chân cô lúc này.
Có điều nghĩ đến trước kia Vương Thu Hà nghĩ hết mọi cách để được tham gia yến tiệc của Cố Cảnh Uyên, chỉ cần có thể đứng từ xa nhìn Cố Cảnh Uyên một cái mà sau khi trở về bà ta đã trắng trợn thổi phòng mọi chuyện, nếu để cho bà ta biết, tối qua, con dâu nhà mình đã có một đêm với Cố Cảnh Uyên khó lường thì không biết bà ta sẽ có cảm tưởng gì.
Chắc biểu cảm trên mặt sẽ phong phú lắm đây?
Tuy Tần Sắt hãy còn sợ, nhưng nghĩ vậy, cô lại không nhịn được mà cảm thấy có chút đắc ý.
Nhà họ Thẩm bọn họ bị đội nón xanh…. Dù sao cái nón này cũng đội chắc rồi.
Nói đến Cố Cảnh Uyên, anh thật sự là một truyền kỳ của kinh đô.
Cuộc đời anh có thể nói là một đường đi lên, từ nhỏ đã nhảy lớp, đi đến đâu nghiền áp quần hùng đến đó, có thể nói chiến trường Tu La.
21 tuổi lấy bằng tiến sĩ học viện y học Kinh Đô, sau đó anh ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu hai năm, liên tiếp giành giải thưởng các cuộc thi học thuật quốc tế, sau khi về nước thì trực tiếp được mời đến bệnh viện Huệ An Kinh Đô làm chủ nhiệm khoa ngoại tim mạch.
Phàm là người biết anh đều nói, Cố Cảnh Uyên cầm hình tượng thiên sứ áo trắng nhưng lại đi con đường của tổng giám đốc bá đạo!
Ba năm sau đó, Cố Cảnh Uyên lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai tuyên bố tiếp quản gia tộc Cố thị, trở thành chủ nhân đời này của nhà họ Cố.
Bấy giờ, quần chúng ăn dưa mới biết, vị Trạng Nguyên trẻ tuổi nhất, tiến sĩ trẻ tuổi nhất, bác sĩ chủ nhiệm khoa tim mạch trẻ tuổi nhất thực tế lại là một vị thái tử gia ngậm thìa vàng sinh ra, nghịch dao giải phẫu chỉ là hứng thú của anh thôi! ! !
Người ta đâu cần đi con đường của tổng giám đốc bá đạo, bản thân người ta chính là một vị tổng giám đốc bá đạo rồi.
Thành ra trên mạng lưu truyền một câu thế này: Chán làm việc bên ngoài thì về thừa kế tài sản trăm tỷ.
Câu nói này sinh ra là để dành cho Cố Cảnh Uyên.
Trong vòng một năm, Cố Cảnh Uyên từ bác sĩ cầm dao giải phẫu cứu sống vô số người biến thành một bậc quân vương sát phạt quyết đoán!
Nhưng bất luận thân phận anh có thay đổi thế nào thì trong tay anh đều nắm quyền sinh tử của nhiều người.
….
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro