Chương 7
T/H12
2024-07-10 12:33:51
Một chữ kí lên hai tờ đơn.
Tất cả thuận lợi đúng như ý Ngọc Minh. Nhưng cô lại không vui như mình nghĩ. Trong lòng có cảm giác tức anh ách như bị vật gì cản ngang khiến cô muốn khóc. Cô dằn lòng, cố giữ vẻ bình tĩnh cất tờ đơn xin li hôn vào túi xách, đọc lại tờ thỏa thuận ngầm. Rồi nhìn chồng: “Hai trăm triệu này chỉ là lương tôi ở lại Công ty giúp anh. Nếu anh muốn tôi làm chó giữ nhà và đóng giả làm vợ anh trong các bữa tiệc kiêm đối phó ba mẹ anh...phải thêm cho tôi năm mươi phần trăm nữa. Và vui lòng chuyển trước nửa năm luôn.”
Trần Khánh im lặng nhìn vợ. Anh ta thầm đoán ý nghĩ trong đầu cô.
Ngọc Minh nghiêng mặt tránh đi, bâng quơ nói: “Anh nhìn tôi làm gì. Tôi làm mẹ đơn thân rất vất vả, phải tranh thủ lúc còn có thể tích góp ít tài sản để dành cho con. Dù sao anh cũng chỉ mới có mình nó, cho con ăn tốt hơn cho gái.”
Trần Khánh không tin lắm: “Mong như lời em nói!”
Cô cười khẩy.
Người thứ ba đang kiềm chế vui mừng vì thấy người tình đã kí vào đơn li hôn. Cô ta nhận ra: vị trí của mình trong tim Khánh rất lớn. Nên nếu phải chọn, Khánh đã chọn cô ta. Còn cô vợ đang mang thai kia đúng là bức bình phong che mắt. Nhưng cô ta cũng nhận ra, Khánh vẫn còn lưu luyến vợ. Cô ta chợt nổi ganh ghét, đố kị. Cô ta nguýt Ngọc Minh: “Chị đúng là cướp cạn!”
Lập tức ánh mắt lạnh lẽo của Ngọc Minh lia về phía cô ta: “Cô tốt nhất là ngậm cái mồm quen ăn bậy, nói bậy lại. Tội cướp cha của con tôi, tôi còn chưa tính sổ. Để tôi chống mắt xem, cô vênh váo được bao lâu?”
Nhìn bản mặt giả vờ nai tơ vô tội đáng thương của cô em chồng, Ngọc Minh tự nhiên thấy nhợn: “Làm người không muốn cứ thích làm hồ ly. Cô em biết đó, kết cục của hồ ly chỉ có hai chữ...diệt vong!”
Ả tức tái cả mặt nhưng thấy Ngọc Minh vặn khớp tay, cô ta không dám hó hé.
Để dẹp loạn hai người phụ nữ đều quan trọng trong cuộc đời, Khánh rút bút kí tờ sét đưa qua cho vợ.
Thấy dãy số như mong muốn, Ngọc Minh hôn nó vài cái rồi bất ngờ chìa tay trước mặt chồng: “Hợp tác vui vẻ!”
Cái bắt tay trao đi. Hai người cứ thế chuyển từ vợ chồng sang đối tác làm ăn. Ngọc Minh có chút hụt hẫng. Cô nhanh chóng rút tay, xoay lưng rời đi.
Chồng của mình nay đã thuộc về người khác. Có lưu luyến cũng dư thừa. Từ bây giờ, cô phải thương mình, thương con. Dù đã dặn lòng như vậy...Và cố kiềm nén nhưng giọt nước mắt tủi hờn vẫn âm thầm tuôn rơi theo bước chân dần xa.
Phận đàn bà đúng như canh bạc! Cứ ngỡ trúng to lại mất trắng trong nháy mắt.
Trời chiều sau Tết se se lạnh. Cái lạnh như như càng thấm sâu vào hồn người đàn bà thất bại trong hôn nhân. Bước chân Ngọc Minh lặng lẽ đi về trên con đường cô quạnh.
Người đi đã đi. Kẻ ở lại vẫn còn ngơ ngẩn. Cái bắt tay vội khiến Khánh có cảm giác mất mát. Anh ta nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của vợ không biết nghĩ gì mà bần thần. Chợt ngộ ra, mình vừa đánh mất một vật quý giá.
Mức độ quý như thế nào, anh ta chưa xác định rõ. Chỉ mong nó không để lại bốn chữ 'hối hận muộn màng' trong tương lai.
Chỗ trống trước ngực nhanh chóng được lấp đầy. Chỉ có chút khác, hôm nay anh ta ôm người tình nhưng tự nhiên không còn cảm giác.
“Mình tiếp tục việc tốt bị chị ta phá đám làm dang dở đi anh!” Cô ta hôn vào môi, vào tai, vào cổ người đàn ông từ giờ chỉ mình cô ta sở hữu.
Trong căn phòng đặc biệt, Khánh chìm vào trụy lạc. Nhưng khác với những lần trước, lần này nơi ngực trái Khánh rất đau.
Sau bữa ăn ngon. Khánh kiệt sức chìm vào giấc ngủ sâu. Đâu hay biết rằng ở nhà Ngọc Minh đang gom những kỉ vật cũ của hai người đem bỏ rác.
Cô vừa dọn mấy tấm ảnh cưới vừa khóc. Lần này, cô khóc vì thấy đau cho cuộc hôn nhân đẹp như mơ giữa cô thư kí riêng và vị tổng tài trẻ tuổi soái ca. Cứ ngỡ tình đẹp như thơ, đậm sâu khó tan vỡ. Ai mà ngờ, nó tan nhanh như bong bóng mưa. Âu đó cũng là định mệnh. Hết duyên hết nợ thì đường ai nấy đi. Cô đành chấp nhận buông tay.
Theo thỏa thuận, Khánh chỉ về nhà khi có khách hay ba mẹ anh ta sang. Trong căn nhà ba tầng rộng rãi, Ngọc Minh thấy cô đơn nhưng dẫu sao thời gian cô ở đây cũng không còn bao lâu nữa. Cô sốc lại tinh thần chuẩn bị tâm thế đi làm theo thỏa thuận đã kí.
Sáng đầu tuần, nhân viên Công ty K& M hân hoan mừng đón vợ sếp đi làm lại sau thời gian nghỉ nghén.
Ai cũng nhận ra, vợ sếp vẫn kiều diễm, chuyên nghiệp như ngày nào. Chỉ có điểm khác: người ta thấy có thêm một chiếc Mercedes ở bãi đỗ xe, sếp ông và sếp bà không sánh bước cùng nhau đi làm một khung giờ nữa. Thay vào đó, sếp ông đến trước, sếp bà thong thả đến sau.
“Có chuyện gì giữa vợ chồng em à?” Chị Quỳnh trưởng phòng tài chính vừa nộp bản báo cáo tháng vừa tò mò hỏi.
“Vợ chồng em thì có chuyện gì?” Ngọc Minh đôi tay thoăn thoắt trên bàn phím với bảng số liệu.
“Sao hai đứa đi xe riêng?”
Ngọc Minh bình thản cười: “À! Em thử xe ảnh mua làm quà cưới!”
Chị Quỳnh ở gần không tin lắm. Mà người đang ngồi trên chiếc ghế xoay trong phòng Giám đốc càng khó tin. Từ khi vợ bước vào, anh ta luôn theo dõi nhất cử nhất động của vợ qua màn hình máy tính. Anh ta tự nhiên ước: “Những lời mình vừa nghe là thật!”
“Em diễn cũng giỏi lắm!” Sau khi múa xong vài chữ kí lên tập hồ sơ vợ đưa, Khánh buộc miệng.
“Giám đốc quá khen! Ăn lương phải hoàn thành nhiệm vụ! Không còn việc gì nữa, tan ca đây!”
Tất cả thuận lợi đúng như ý Ngọc Minh. Nhưng cô lại không vui như mình nghĩ. Trong lòng có cảm giác tức anh ách như bị vật gì cản ngang khiến cô muốn khóc. Cô dằn lòng, cố giữ vẻ bình tĩnh cất tờ đơn xin li hôn vào túi xách, đọc lại tờ thỏa thuận ngầm. Rồi nhìn chồng: “Hai trăm triệu này chỉ là lương tôi ở lại Công ty giúp anh. Nếu anh muốn tôi làm chó giữ nhà và đóng giả làm vợ anh trong các bữa tiệc kiêm đối phó ba mẹ anh...phải thêm cho tôi năm mươi phần trăm nữa. Và vui lòng chuyển trước nửa năm luôn.”
Trần Khánh im lặng nhìn vợ. Anh ta thầm đoán ý nghĩ trong đầu cô.
Ngọc Minh nghiêng mặt tránh đi, bâng quơ nói: “Anh nhìn tôi làm gì. Tôi làm mẹ đơn thân rất vất vả, phải tranh thủ lúc còn có thể tích góp ít tài sản để dành cho con. Dù sao anh cũng chỉ mới có mình nó, cho con ăn tốt hơn cho gái.”
Trần Khánh không tin lắm: “Mong như lời em nói!”
Cô cười khẩy.
Người thứ ba đang kiềm chế vui mừng vì thấy người tình đã kí vào đơn li hôn. Cô ta nhận ra: vị trí của mình trong tim Khánh rất lớn. Nên nếu phải chọn, Khánh đã chọn cô ta. Còn cô vợ đang mang thai kia đúng là bức bình phong che mắt. Nhưng cô ta cũng nhận ra, Khánh vẫn còn lưu luyến vợ. Cô ta chợt nổi ganh ghét, đố kị. Cô ta nguýt Ngọc Minh: “Chị đúng là cướp cạn!”
Lập tức ánh mắt lạnh lẽo của Ngọc Minh lia về phía cô ta: “Cô tốt nhất là ngậm cái mồm quen ăn bậy, nói bậy lại. Tội cướp cha của con tôi, tôi còn chưa tính sổ. Để tôi chống mắt xem, cô vênh váo được bao lâu?”
Nhìn bản mặt giả vờ nai tơ vô tội đáng thương của cô em chồng, Ngọc Minh tự nhiên thấy nhợn: “Làm người không muốn cứ thích làm hồ ly. Cô em biết đó, kết cục của hồ ly chỉ có hai chữ...diệt vong!”
Ả tức tái cả mặt nhưng thấy Ngọc Minh vặn khớp tay, cô ta không dám hó hé.
Để dẹp loạn hai người phụ nữ đều quan trọng trong cuộc đời, Khánh rút bút kí tờ sét đưa qua cho vợ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy dãy số như mong muốn, Ngọc Minh hôn nó vài cái rồi bất ngờ chìa tay trước mặt chồng: “Hợp tác vui vẻ!”
Cái bắt tay trao đi. Hai người cứ thế chuyển từ vợ chồng sang đối tác làm ăn. Ngọc Minh có chút hụt hẫng. Cô nhanh chóng rút tay, xoay lưng rời đi.
Chồng của mình nay đã thuộc về người khác. Có lưu luyến cũng dư thừa. Từ bây giờ, cô phải thương mình, thương con. Dù đã dặn lòng như vậy...Và cố kiềm nén nhưng giọt nước mắt tủi hờn vẫn âm thầm tuôn rơi theo bước chân dần xa.
Phận đàn bà đúng như canh bạc! Cứ ngỡ trúng to lại mất trắng trong nháy mắt.
Trời chiều sau Tết se se lạnh. Cái lạnh như như càng thấm sâu vào hồn người đàn bà thất bại trong hôn nhân. Bước chân Ngọc Minh lặng lẽ đi về trên con đường cô quạnh.
Người đi đã đi. Kẻ ở lại vẫn còn ngơ ngẩn. Cái bắt tay vội khiến Khánh có cảm giác mất mát. Anh ta nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của vợ không biết nghĩ gì mà bần thần. Chợt ngộ ra, mình vừa đánh mất một vật quý giá.
Mức độ quý như thế nào, anh ta chưa xác định rõ. Chỉ mong nó không để lại bốn chữ 'hối hận muộn màng' trong tương lai.
Chỗ trống trước ngực nhanh chóng được lấp đầy. Chỉ có chút khác, hôm nay anh ta ôm người tình nhưng tự nhiên không còn cảm giác.
“Mình tiếp tục việc tốt bị chị ta phá đám làm dang dở đi anh!” Cô ta hôn vào môi, vào tai, vào cổ người đàn ông từ giờ chỉ mình cô ta sở hữu.
Trong căn phòng đặc biệt, Khánh chìm vào trụy lạc. Nhưng khác với những lần trước, lần này nơi ngực trái Khánh rất đau.
Sau bữa ăn ngon. Khánh kiệt sức chìm vào giấc ngủ sâu. Đâu hay biết rằng ở nhà Ngọc Minh đang gom những kỉ vật cũ của hai người đem bỏ rác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô vừa dọn mấy tấm ảnh cưới vừa khóc. Lần này, cô khóc vì thấy đau cho cuộc hôn nhân đẹp như mơ giữa cô thư kí riêng và vị tổng tài trẻ tuổi soái ca. Cứ ngỡ tình đẹp như thơ, đậm sâu khó tan vỡ. Ai mà ngờ, nó tan nhanh như bong bóng mưa. Âu đó cũng là định mệnh. Hết duyên hết nợ thì đường ai nấy đi. Cô đành chấp nhận buông tay.
Theo thỏa thuận, Khánh chỉ về nhà khi có khách hay ba mẹ anh ta sang. Trong căn nhà ba tầng rộng rãi, Ngọc Minh thấy cô đơn nhưng dẫu sao thời gian cô ở đây cũng không còn bao lâu nữa. Cô sốc lại tinh thần chuẩn bị tâm thế đi làm theo thỏa thuận đã kí.
Sáng đầu tuần, nhân viên Công ty K& M hân hoan mừng đón vợ sếp đi làm lại sau thời gian nghỉ nghén.
Ai cũng nhận ra, vợ sếp vẫn kiều diễm, chuyên nghiệp như ngày nào. Chỉ có điểm khác: người ta thấy có thêm một chiếc Mercedes ở bãi đỗ xe, sếp ông và sếp bà không sánh bước cùng nhau đi làm một khung giờ nữa. Thay vào đó, sếp ông đến trước, sếp bà thong thả đến sau.
“Có chuyện gì giữa vợ chồng em à?” Chị Quỳnh trưởng phòng tài chính vừa nộp bản báo cáo tháng vừa tò mò hỏi.
“Vợ chồng em thì có chuyện gì?” Ngọc Minh đôi tay thoăn thoắt trên bàn phím với bảng số liệu.
“Sao hai đứa đi xe riêng?”
Ngọc Minh bình thản cười: “À! Em thử xe ảnh mua làm quà cưới!”
Chị Quỳnh ở gần không tin lắm. Mà người đang ngồi trên chiếc ghế xoay trong phòng Giám đốc càng khó tin. Từ khi vợ bước vào, anh ta luôn theo dõi nhất cử nhất động của vợ qua màn hình máy tính. Anh ta tự nhiên ước: “Những lời mình vừa nghe là thật!”
“Em diễn cũng giỏi lắm!” Sau khi múa xong vài chữ kí lên tập hồ sơ vợ đưa, Khánh buộc miệng.
“Giám đốc quá khen! Ăn lương phải hoàn thành nhiệm vụ! Không còn việc gì nữa, tan ca đây!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro