Chương 8
T/H12
2024-07-10 12:33:51
Ngọc Minh ôm tập hồ sơ, không hề nhìn Khánh, cứ thế quay lưng bước đi.
“Em còn chưa đưa anh lịch trình ngày mai.” Thấy vợ cho ăn bơ, làm như người xa lạ, hờ hững bỏ đi, Trần Khánh có chút không quen. Bởi mọi lần, cô hay bóp vai và ngoan ngoãn ngồi ăn hạt mắc ca chờ chồng cùng tan ca.
Nghe tiếng Khánh, Ngọc Minh không hề dừng lại, cô chỉ khẽ nghiêng đầu rồi nói: “Dưới chiếc cốc bên tay phải.”
Khánh không quan tâm ba lịch trình đó, anh ta tìm lí do giữ người: “Em ăn được chưa? Tối còn khó ngủ không?”
Ngọc Minh vô thức áp tay lên bụng. Ở đây có bảo bối của cô, đứa con đầu lòng đến trong niềm vui hạnh phúc. Ba tháng đầu dường như cô chẳng ăn được gì. Mà ngủ cũng ít nữa. Những ngày nghén đó công bằng mà nói chồng cũng quan tâm. Chỉ cần cô ăn được gì anh ta lập mua ngay. Đêm về còn pha cho cô thau nước ấm ngâm chân cho dễ ngủ. Cô cứ ngỡ phận má hồng gặp được bến trong.
Ai mà ngờ...lòng người rất giỏi ngụy tạo!
“Cảm ơn sếp đã quan tâm!” Ngọc Minh buông nhẹ vài lời. Rồi dứt khoát đi thẳng ra cửa. Đơn đã kí, tài sản đã chia, còn là gì của nhau đâu? Quan tâm thái quá chỉ gây lụy phiền dễ rơi vào ảo tưởng.
“Từ giờ chỉ còn hai mẹ con mình sớm tối có nhau!” Cô mang túi xách lên vai khẽ khàng nói với con.
“Cùng ăn tối đi!” Khánh chặn cửa xe vì anh ta vừa nhớ ra, từ 30 Tết đến giờ anh ta chưa ăn với vợ bữa cơm đoàn viên nào. Trong Tết còn chồng chồng vợ vợ, nói cười vui vẻ. Qua mấy ngày...đã đường ai nấy đi. Anh ta muốn bù đắp chút để gọi là.
“Cảm ơn! Tôi không muốn ăn! Phiền anh tránh ra cho!”
Khánh cố chấp: “Một bữa thôi! Coi như sếp mời nhân viên!”
“Xin lỗi! Tôi nghén!
Anh còn không mau tránh để ai bắt gặp cảnh này, tin tôi và anh ly hôn tràn ra, tôi không cản nổi đâu!”
Khánh hơi đắn đo. Ngọc Minh tiến tới một phát đẩy anh ta thối lui mấy bước. Rồi mở cửa lên xe để lại cho Khánh đuôi xe lạnh lùng dứt khoát.
Vậy mà...Khánh vẫn còn đứng trông theo.
“Sếp lưu luyến ai à?” Lão Lý trưởng phòng nhân sự tò mò nhìn theo hướng một ánh mắt đăm đắm.
“Vợ tôi!”
Lão Lý càng tò mò hơn.
“Cổ chạy thử xe!”
“À!” Xem như đã hiểu: “Sếp về cẩn thận! Bye!”
“Bye!”
Khánh lên chiếc Mercedes đôi còn lại. Tự nhiên thấy lẻ loi hụt hẫng chẳng thiết thứ gì? Lần đầu tiên trong đời, anh ta có cảm giác: mình không có nhà để về.
Một sự thật đắng lòng nên chiếc điện thoại trong túi áo đổ chuông inh ỏi, anh ta chẳng thèm nghe.
Thành phố giờ tan tầm. Dòng người vội vã trở về mái ấm. Ở hai địa điểm, cùng mốc thời gian, Khánh và Ngọc Minh đang đi ngược với hành trình chung.
Anh ta cho xe chạy với tốc độ rùa bò. Khiến những chiếc nôn nóng đón con, đón vợ về nhà thổi cơm đằng sau giục còi inh ỏi.
Khánh xi nhan theo quán tính rẽ vào một cung đường quen thuộc.
Nhưng Ngọc Minh thì không!
Cô chầm chậm cho xe hướng về bờ kè. Ở đó có vài món ngon và là nơi ngắm cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp của thành phố.
Chọn cho mình một chiếc bàn có wieu đẹp. Ngọc Minh gọi tô cháo hải sản cô thích. Thong thả ngồi ngắm biển đổ ánh hoàng hôn.
Gió chiều mang hơi muối mặn từ đại dương thốc bay mái tóc màu hạt dẻ. Nhìn ra làn nước xanh bao la, Ngọc Minh thấy mình như con thuyền câu nhỏ. Lẻ loi nhỏ bé giữa mênh mông đất trời.
Mặt trời sà dần xuống mang ánh nắng cuối ngày loang trên mặt nước. Một màu vàng thoắt đỏ rồi tím ngắt đến đắm say cuốn phăng bao ưu sầu trong lòng Ngọc Minh về một nơi xa tít tắp.
“Em, tính tiền bàn chị luôn!” Thoáng thấy em nhân viên đưa tờ bill ở bàn đối diện, cô gọi luôn.
“Dạ, bàn chị có người tính rồi ạ!”
Ngọc Minh kinh ngạc: “Ai?”
Cậu nhân viên chỉ cười không nói.
“Cậu có nhầm không đó?” Cô sợ nhất là cảnh mình vừa bước ra khỏi cửa đã nghe chủ quán gọi giật ngược vì chưa tính tiền.
Lúc đó, bị quê thúi mặt!
“Dạ, không nhầm!”
“Một trăm phần trăm?”
“Dạ!”
Cô nhìn một vòng xung quanh. Rồi đi theo cậu nhân viên kì kèo: “Chỉ cho chị người đó là ai, được không?”
“Ảnh đi tám đời rồi chị!”
“Đi tám đời rồi á?”
Cậu nhân viên gật đầu.
“Ồ! Cảm ơn em!
Mà em ơi, cho chị gửi lời cảm ơn đến người ta nếu sau này người ấy quay lại đây nhé!”
“Dạ!”
Một tiếng 'dạ' của cậu nhân viên rất nhẹ nhàng nhưng để lại trong lòng Ngọc Minh một câu hỏi lớn: Ai là người mời cô ăn tối hôm nay?
Mang thắc mắc lớn ra về nên cô cũng chẳng hứng ghé đâu lung tung nữa.
Thành phố vừa lên đèn. Ánh hào quang càng rực rỡ. Trong đáy mắt Ngọc Minh, từng hàng cây, từng cung đường trở về nhà rõ mồn một không mờ một chi tiết nào.
Vậy mà...bóng chiếc Mercedes quen thuộc dừng trước cổng nhà làm cô giật mình.
Cô tắt máy.
Người chờ xuống xe.
Khánh không đi về phía cô. Mà tiến về cánh cổng lớn. Tự nhiên mở cửa. Rồi lên xe vào nhà.
Ý gì đây?
“Em còn chưa đưa anh lịch trình ngày mai.” Thấy vợ cho ăn bơ, làm như người xa lạ, hờ hững bỏ đi, Trần Khánh có chút không quen. Bởi mọi lần, cô hay bóp vai và ngoan ngoãn ngồi ăn hạt mắc ca chờ chồng cùng tan ca.
Nghe tiếng Khánh, Ngọc Minh không hề dừng lại, cô chỉ khẽ nghiêng đầu rồi nói: “Dưới chiếc cốc bên tay phải.”
Khánh không quan tâm ba lịch trình đó, anh ta tìm lí do giữ người: “Em ăn được chưa? Tối còn khó ngủ không?”
Ngọc Minh vô thức áp tay lên bụng. Ở đây có bảo bối của cô, đứa con đầu lòng đến trong niềm vui hạnh phúc. Ba tháng đầu dường như cô chẳng ăn được gì. Mà ngủ cũng ít nữa. Những ngày nghén đó công bằng mà nói chồng cũng quan tâm. Chỉ cần cô ăn được gì anh ta lập mua ngay. Đêm về còn pha cho cô thau nước ấm ngâm chân cho dễ ngủ. Cô cứ ngỡ phận má hồng gặp được bến trong.
Ai mà ngờ...lòng người rất giỏi ngụy tạo!
“Cảm ơn sếp đã quan tâm!” Ngọc Minh buông nhẹ vài lời. Rồi dứt khoát đi thẳng ra cửa. Đơn đã kí, tài sản đã chia, còn là gì của nhau đâu? Quan tâm thái quá chỉ gây lụy phiền dễ rơi vào ảo tưởng.
“Từ giờ chỉ còn hai mẹ con mình sớm tối có nhau!” Cô mang túi xách lên vai khẽ khàng nói với con.
“Cùng ăn tối đi!” Khánh chặn cửa xe vì anh ta vừa nhớ ra, từ 30 Tết đến giờ anh ta chưa ăn với vợ bữa cơm đoàn viên nào. Trong Tết còn chồng chồng vợ vợ, nói cười vui vẻ. Qua mấy ngày...đã đường ai nấy đi. Anh ta muốn bù đắp chút để gọi là.
“Cảm ơn! Tôi không muốn ăn! Phiền anh tránh ra cho!”
Khánh cố chấp: “Một bữa thôi! Coi như sếp mời nhân viên!”
“Xin lỗi! Tôi nghén!
Anh còn không mau tránh để ai bắt gặp cảnh này, tin tôi và anh ly hôn tràn ra, tôi không cản nổi đâu!”
Khánh hơi đắn đo. Ngọc Minh tiến tới một phát đẩy anh ta thối lui mấy bước. Rồi mở cửa lên xe để lại cho Khánh đuôi xe lạnh lùng dứt khoát.
Vậy mà...Khánh vẫn còn đứng trông theo.
“Sếp lưu luyến ai à?” Lão Lý trưởng phòng nhân sự tò mò nhìn theo hướng một ánh mắt đăm đắm.
“Vợ tôi!”
Lão Lý càng tò mò hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cổ chạy thử xe!”
“À!” Xem như đã hiểu: “Sếp về cẩn thận! Bye!”
“Bye!”
Khánh lên chiếc Mercedes đôi còn lại. Tự nhiên thấy lẻ loi hụt hẫng chẳng thiết thứ gì? Lần đầu tiên trong đời, anh ta có cảm giác: mình không có nhà để về.
Một sự thật đắng lòng nên chiếc điện thoại trong túi áo đổ chuông inh ỏi, anh ta chẳng thèm nghe.
Thành phố giờ tan tầm. Dòng người vội vã trở về mái ấm. Ở hai địa điểm, cùng mốc thời gian, Khánh và Ngọc Minh đang đi ngược với hành trình chung.
Anh ta cho xe chạy với tốc độ rùa bò. Khiến những chiếc nôn nóng đón con, đón vợ về nhà thổi cơm đằng sau giục còi inh ỏi.
Khánh xi nhan theo quán tính rẽ vào một cung đường quen thuộc.
Nhưng Ngọc Minh thì không!
Cô chầm chậm cho xe hướng về bờ kè. Ở đó có vài món ngon và là nơi ngắm cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp của thành phố.
Chọn cho mình một chiếc bàn có wieu đẹp. Ngọc Minh gọi tô cháo hải sản cô thích. Thong thả ngồi ngắm biển đổ ánh hoàng hôn.
Gió chiều mang hơi muối mặn từ đại dương thốc bay mái tóc màu hạt dẻ. Nhìn ra làn nước xanh bao la, Ngọc Minh thấy mình như con thuyền câu nhỏ. Lẻ loi nhỏ bé giữa mênh mông đất trời.
Mặt trời sà dần xuống mang ánh nắng cuối ngày loang trên mặt nước. Một màu vàng thoắt đỏ rồi tím ngắt đến đắm say cuốn phăng bao ưu sầu trong lòng Ngọc Minh về một nơi xa tít tắp.
“Em, tính tiền bàn chị luôn!” Thoáng thấy em nhân viên đưa tờ bill ở bàn đối diện, cô gọi luôn.
“Dạ, bàn chị có người tính rồi ạ!”
Ngọc Minh kinh ngạc: “Ai?”
Cậu nhân viên chỉ cười không nói.
“Cậu có nhầm không đó?” Cô sợ nhất là cảnh mình vừa bước ra khỏi cửa đã nghe chủ quán gọi giật ngược vì chưa tính tiền.
Lúc đó, bị quê thúi mặt!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Dạ, không nhầm!”
“Một trăm phần trăm?”
“Dạ!”
Cô nhìn một vòng xung quanh. Rồi đi theo cậu nhân viên kì kèo: “Chỉ cho chị người đó là ai, được không?”
“Ảnh đi tám đời rồi chị!”
“Đi tám đời rồi á?”
Cậu nhân viên gật đầu.
“Ồ! Cảm ơn em!
Mà em ơi, cho chị gửi lời cảm ơn đến người ta nếu sau này người ấy quay lại đây nhé!”
“Dạ!”
Một tiếng 'dạ' của cậu nhân viên rất nhẹ nhàng nhưng để lại trong lòng Ngọc Minh một câu hỏi lớn: Ai là người mời cô ăn tối hôm nay?
Mang thắc mắc lớn ra về nên cô cũng chẳng hứng ghé đâu lung tung nữa.
Thành phố vừa lên đèn. Ánh hào quang càng rực rỡ. Trong đáy mắt Ngọc Minh, từng hàng cây, từng cung đường trở về nhà rõ mồn một không mờ một chi tiết nào.
Vậy mà...bóng chiếc Mercedes quen thuộc dừng trước cổng nhà làm cô giật mình.
Cô tắt máy.
Người chờ xuống xe.
Khánh không đi về phía cô. Mà tiến về cánh cổng lớn. Tự nhiên mở cửa. Rồi lên xe vào nhà.
Ý gì đây?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro