Chương 9
T/H12
2024-07-10 12:33:51
Xe Ngọc Minh vẫn dừng ở đó. Cô lấy điện thoại gửi đi một tin: [Anh như vậy có ý gì?]
Khánh thấy vợ không vào đã khó chịu và buồn bực trong lòng. Đọc tin lòng càng đìu hiu: [Chẳng có gì. Đơn giản, anh muốn về nói chuyện với em chút vậy thôi!]
[Tôi với anh không còn gì để nói! Anh làm ơn về cho tôi nghỉ ngơi.
Còn nữa, nếu anh thích về nhà...Tôi dọn đi.]
Khánh thấy tin nhắn cuống quýt: [Không! Anh không thích!]
[Vậy thì mau ra.]
Khánh thở dài xách túi hoa quả, sữa và mấy loại hạt vợ thích ăn bỏ vào hiên. Rồi quay xe.
Tại cổng. Khánh nhìn vợ qua kính chắn gió mờ mờ. Lưỡng lự một hồi, gửi tin: [Em nghỉ ngơi sớm mới tốt cho hai mẹ con.]
Ngọc Minh nghe điện thoại có tin đến. Cô thừa biết đó là Khánh nên không muốn xem. Hai người đâu phải thời mới yêu, chia tay gửi câu chúc ngủ ngon thêm đậm đà hương vị. Cũng không còn là vợ chồng nên đâu cần sốt sắng quan tâm cho mặn mà lửa chăn gối. Đã căng thì đứt. Mà đứt thì quăng.
Khánh đợi không thấy hồi âm. Gửi thêm tin: [Anh đi đây! Em cẩn thận cửa nẻo!” Rồi lưu luyến bẻ lái rời đi.
Xe Khánh đã khuất ở lối rẽ, Ngọc Minh mới vào nhà. Nhìn túi đồ của Khánh, cô thở dài. Bỏ lên bàn tất cả mọi thứ. Lặng lẽ hương khói. Rồi tắm rửa nghỉ ngơi.
“Con yêu! Mẹ ăn sữa cho con nha!” Cô làm ly sữa ấm. Lên giường nhẹ nhàng xoa chiếc bụng nhỏ, mỉm cười nói với con: “Hôm nay mẹ đọc con nghe truyện Thạch Sanh nhé!”
Phòng ngủ vang lên giọng đọc truyền cảm của Ngọc Minh. Đến khi kết thúc truyện cũng là lúc cơn buồn ngủ ập về. Cô gấp lại quyển sách dịu dàng nói với con: “Ngủ thôi! Đêm đã khuya rồi!”
Cô với tay ấn tắt chiếc đèn ngủ. Tờ lịch có khoanh dấu đỏ trên chiếc bàn con làm chững lại động tác một giây. Trước khi ngủ, cô gửi Khánh một tin: [Mai tôi xin phép đến trễ tầm sáu mươi phút.]
Ngày mai đến lịch khám thai định kì!
Bên kia.
Bữa cơm tối nơi nhà hàng sang trọng không mang lại cảm giác vui vẻ như mọi lần. Người tình của Khánh đang bực anh ta vì tội dám bơ cuộc gọi và về muộn không xin phép.
Lòng đang hậm hực. Thấy Khánh vội vàng lấy điện thoại khi vừa có âm báo tin đến. Cô ta phát cáu: “Anh hết thương em rồi hả?”
Khánh dán mắt vào đọc tin, nhắc nhở người tình: “Em ăn đi! Đừng nói lung tung!”
Cô ta bỏ mạnh chiếc nĩa xuống đĩa bít tết, nhìn Khánh: “Em lung tung?
Không phải tai anh còn nghe tốt sao? Âm báo tin nhắn anh nghe. Vậy mà em gọi cả chục cuộc, anh không bắt máy!”
Không muốn to tiếng với nhau ở đông người. Khánh bừa đại lí do: “Anh họp nên để chế độ im lặng.”
Cô ta nghe xong càng nói to hơn: “Mọi lần anh có thế đâu?
Trăm phần trăm là có ý khác! Hết thương em rồi!”
Người tình bắt đầu sụt sùi, tức tưởi. Khánh thật đau đầu. Anh ta nhắm mắt, đưa tay day huyệt thái dương, từ tốn nói: “Em đừng nghĩ nhiều! Anh không thương cục cưng thì thương ai? Lo ăn đi kẻo nguội không ngon.”
“Có thật không?”
“Thật!”
Cô ta cười, đẩy đĩa bít tết sang cho Khánh: “Tay cục cưng hơi đau á!”
Khánh không nói gì. Im lặng cắt miếng bít tết rồi chuyển lại cho người tình. Mở điện thoại xem tiếp tin.
Muộn cả tiếng đồng hồ sao?
Bị gì à? Hay là đi đâu?
Mãi để tâm đến lí do vợ đến muộn sáu mươi phút, Khánh bị người tình đập cho cái lên lưng: “Con nào nhắn hẹn hò anh phải không?”
Cô ta nói quá lớn làm nhân viên nhà hàng và khách ở mấy phòng ngoài nghe được. Họ nhìn hết vào trong này. Khiến Khánh vừa giật mình vừa xấu hổ. Anh ta đứng lên lấy chiếc áo vest đi luôn một lèo.
“Nè! Nè! Trần Khánh! Anh dám bỏ tôi ở đây hả?”
Anh ta không hề dừng lại. Bỏ ngoài tai tất cả những câu mắng với theo của người tình.
Cảnh đó vừa hay bị Hạnh Dung nhìn thấy. Cô cười nhẹ một cái rồi cho anh ta vào một khung hình. Xong tên tra nam, cô lén chụp nốt luôn tiện nữ.
“Em làm gì vậy?” Anh trai Hạnh Dung nhìn điệu bộ em gái nghi ngờ: “Đừng nói với anh, em muốn ké chân vào cuộc tình của họ nhé!”
“...” Hạnh Dung lo chỉnh ảnh gửi Ngọc Minh, cô không để ý lời anh trai.
“Nè! Bộ anh nói đúng rồi hả?”
“...”
“Anh thấy anh ta cũng thuộc hạng đẹp trai, giàu có...Nhưng tính lăng nhăng! Em đừng dại dột dây vào loại đàn ông này nha! Khổ cả đời chứ chẳng đùa!”
“Ở Pháp anh chuyển sang học ngành tâm lí rồi hả?”
“Bác sĩ bọn anh xem mặt bắt bệnh!”
“Wao!” Hạnh Dung không khỏi hâm mộ anh trai. Cô ấy đứng lên đi về phía anh. Rồi quan sát cục kim cương sáng giá nhà họ Lê, khen: “Anh Hai em tu luyện tay nghề lên hàng thượng thừa rồi hả?
“Chưa đến mức đó! Mà nè, anh không nói chơi đâu nha! Tên đó yêu hai ba cô gì đó á!”
Hạnh Dung ôm cổ anh Hai: “Anh ta là chồng bạn em..Nhưng nuôi bồ nhí!”
“Ồ! Xem ra anh đoán đúng!”
“Vậy mới khen anh tài!”
“Cô bạn em biết không?”
“Chính em gọi bạn ấy đến bắt gian. Giờ thì khỏe rồi. Bạn em đã đệ đơn ly hôn!”
“À!” Anh có chút tò mò về cô bạn gái có số khổ của Hạnh Dung: “Mặt mũi có xinh không mà bị chồng cắm sừng tội thế?”
“Bạn ý là hoa khôi của Trường Đại học Ngoại thương em.”
Nghe hai chữ hoa khôi, anh trai Hạnh Dung đứng bật lên: “Ngọc Minh à?”
Khánh thấy vợ không vào đã khó chịu và buồn bực trong lòng. Đọc tin lòng càng đìu hiu: [Chẳng có gì. Đơn giản, anh muốn về nói chuyện với em chút vậy thôi!]
[Tôi với anh không còn gì để nói! Anh làm ơn về cho tôi nghỉ ngơi.
Còn nữa, nếu anh thích về nhà...Tôi dọn đi.]
Khánh thấy tin nhắn cuống quýt: [Không! Anh không thích!]
[Vậy thì mau ra.]
Khánh thở dài xách túi hoa quả, sữa và mấy loại hạt vợ thích ăn bỏ vào hiên. Rồi quay xe.
Tại cổng. Khánh nhìn vợ qua kính chắn gió mờ mờ. Lưỡng lự một hồi, gửi tin: [Em nghỉ ngơi sớm mới tốt cho hai mẹ con.]
Ngọc Minh nghe điện thoại có tin đến. Cô thừa biết đó là Khánh nên không muốn xem. Hai người đâu phải thời mới yêu, chia tay gửi câu chúc ngủ ngon thêm đậm đà hương vị. Cũng không còn là vợ chồng nên đâu cần sốt sắng quan tâm cho mặn mà lửa chăn gối. Đã căng thì đứt. Mà đứt thì quăng.
Khánh đợi không thấy hồi âm. Gửi thêm tin: [Anh đi đây! Em cẩn thận cửa nẻo!” Rồi lưu luyến bẻ lái rời đi.
Xe Khánh đã khuất ở lối rẽ, Ngọc Minh mới vào nhà. Nhìn túi đồ của Khánh, cô thở dài. Bỏ lên bàn tất cả mọi thứ. Lặng lẽ hương khói. Rồi tắm rửa nghỉ ngơi.
“Con yêu! Mẹ ăn sữa cho con nha!” Cô làm ly sữa ấm. Lên giường nhẹ nhàng xoa chiếc bụng nhỏ, mỉm cười nói với con: “Hôm nay mẹ đọc con nghe truyện Thạch Sanh nhé!”
Phòng ngủ vang lên giọng đọc truyền cảm của Ngọc Minh. Đến khi kết thúc truyện cũng là lúc cơn buồn ngủ ập về. Cô gấp lại quyển sách dịu dàng nói với con: “Ngủ thôi! Đêm đã khuya rồi!”
Cô với tay ấn tắt chiếc đèn ngủ. Tờ lịch có khoanh dấu đỏ trên chiếc bàn con làm chững lại động tác một giây. Trước khi ngủ, cô gửi Khánh một tin: [Mai tôi xin phép đến trễ tầm sáu mươi phút.]
Ngày mai đến lịch khám thai định kì!
Bên kia.
Bữa cơm tối nơi nhà hàng sang trọng không mang lại cảm giác vui vẻ như mọi lần. Người tình của Khánh đang bực anh ta vì tội dám bơ cuộc gọi và về muộn không xin phép.
Lòng đang hậm hực. Thấy Khánh vội vàng lấy điện thoại khi vừa có âm báo tin đến. Cô ta phát cáu: “Anh hết thương em rồi hả?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khánh dán mắt vào đọc tin, nhắc nhở người tình: “Em ăn đi! Đừng nói lung tung!”
Cô ta bỏ mạnh chiếc nĩa xuống đĩa bít tết, nhìn Khánh: “Em lung tung?
Không phải tai anh còn nghe tốt sao? Âm báo tin nhắn anh nghe. Vậy mà em gọi cả chục cuộc, anh không bắt máy!”
Không muốn to tiếng với nhau ở đông người. Khánh bừa đại lí do: “Anh họp nên để chế độ im lặng.”
Cô ta nghe xong càng nói to hơn: “Mọi lần anh có thế đâu?
Trăm phần trăm là có ý khác! Hết thương em rồi!”
Người tình bắt đầu sụt sùi, tức tưởi. Khánh thật đau đầu. Anh ta nhắm mắt, đưa tay day huyệt thái dương, từ tốn nói: “Em đừng nghĩ nhiều! Anh không thương cục cưng thì thương ai? Lo ăn đi kẻo nguội không ngon.”
“Có thật không?”
“Thật!”
Cô ta cười, đẩy đĩa bít tết sang cho Khánh: “Tay cục cưng hơi đau á!”
Khánh không nói gì. Im lặng cắt miếng bít tết rồi chuyển lại cho người tình. Mở điện thoại xem tiếp tin.
Muộn cả tiếng đồng hồ sao?
Bị gì à? Hay là đi đâu?
Mãi để tâm đến lí do vợ đến muộn sáu mươi phút, Khánh bị người tình đập cho cái lên lưng: “Con nào nhắn hẹn hò anh phải không?”
Cô ta nói quá lớn làm nhân viên nhà hàng và khách ở mấy phòng ngoài nghe được. Họ nhìn hết vào trong này. Khiến Khánh vừa giật mình vừa xấu hổ. Anh ta đứng lên lấy chiếc áo vest đi luôn một lèo.
“Nè! Nè! Trần Khánh! Anh dám bỏ tôi ở đây hả?”
Anh ta không hề dừng lại. Bỏ ngoài tai tất cả những câu mắng với theo của người tình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cảnh đó vừa hay bị Hạnh Dung nhìn thấy. Cô cười nhẹ một cái rồi cho anh ta vào một khung hình. Xong tên tra nam, cô lén chụp nốt luôn tiện nữ.
“Em làm gì vậy?” Anh trai Hạnh Dung nhìn điệu bộ em gái nghi ngờ: “Đừng nói với anh, em muốn ké chân vào cuộc tình của họ nhé!”
“...” Hạnh Dung lo chỉnh ảnh gửi Ngọc Minh, cô không để ý lời anh trai.
“Nè! Bộ anh nói đúng rồi hả?”
“...”
“Anh thấy anh ta cũng thuộc hạng đẹp trai, giàu có...Nhưng tính lăng nhăng! Em đừng dại dột dây vào loại đàn ông này nha! Khổ cả đời chứ chẳng đùa!”
“Ở Pháp anh chuyển sang học ngành tâm lí rồi hả?”
“Bác sĩ bọn anh xem mặt bắt bệnh!”
“Wao!” Hạnh Dung không khỏi hâm mộ anh trai. Cô ấy đứng lên đi về phía anh. Rồi quan sát cục kim cương sáng giá nhà họ Lê, khen: “Anh Hai em tu luyện tay nghề lên hàng thượng thừa rồi hả?
“Chưa đến mức đó! Mà nè, anh không nói chơi đâu nha! Tên đó yêu hai ba cô gì đó á!”
Hạnh Dung ôm cổ anh Hai: “Anh ta là chồng bạn em..Nhưng nuôi bồ nhí!”
“Ồ! Xem ra anh đoán đúng!”
“Vậy mới khen anh tài!”
“Cô bạn em biết không?”
“Chính em gọi bạn ấy đến bắt gian. Giờ thì khỏe rồi. Bạn em đã đệ đơn ly hôn!”
“À!” Anh có chút tò mò về cô bạn gái có số khổ của Hạnh Dung: “Mặt mũi có xinh không mà bị chồng cắm sừng tội thế?”
“Bạn ý là hoa khôi của Trường Đại học Ngoại thương em.”
Nghe hai chữ hoa khôi, anh trai Hạnh Dung đứng bật lên: “Ngọc Minh à?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro