Buôn Bán Ve Chai, Nuôi Chồng Nam Thần
Chương 41
Bạch Tiểu Phàn
2024-10-19 14:27:15
Kiều Hữu Hữu: "Năm nay cô mới mười tám tuổi, cháu đã muốn chăm sóc cô suốt đời?"
Kiều Hùng: "Cô, cô đừng bỏ rơi chúng cháu.”
Kiều Quốc Khánh rèn sắt khi còn nóng, vội nói: "Cho dù anh trai mày và những người khác không xảy ra chuyện gì, thì đứa nhỏ vẫn là con cháu của nhà họ Kiều chúng ta!"
Kiều Hữu Hữu cười lạnh, không ngờ đám người nhà họ Kiều lại đoàn kết như vậy, ngay cả mấy đứa nhỏ cũng muốn bám lấy mình?
Kiếp trước, cô có thể vì lời nói của Kiều Hùng mà cảm động, nhưng bây giờ, cô chỉ cảm thấy bọn họ quả đúng là người một nhà.
Vốn dĩ cô muốn nói ra chuyện hai vợ chồng Kiều Cạnh giả chết, để bọn họ chịu trách nhiệm với những gì bọn họ đã làm, nhưng giờ cô lại thay đổi quyết định.
Kiều Hùng nói không muốn đi theo cha mẹ ruột, Kiều Quốc Khánh thì nói đứa nhỏ dù thế nào cũng là con của nhà họ Kiều, không phải như vậy quá tốt sao?
Kiều Hùng sống với Kiều Quốc Khánh rất tốt, cô là người ngoài, sẽ không tham dự vào.
Vì vậy, Kiều Hữu Hữu nói: "Cũng đúng, anh trai tôi đã chết, không nên để anh ấy bận lòng, phải chăm sóc tốt cho đứa bé."
Vành mắt Kiều Hùng đỏ lên, quả nhiên cô vẫn quan tâm đến mình!
Kiều Hữu Hữu cười lạnh, xoay người muốn rời đi, nhưng Kiều Hùng lại tinh mắt, nhìn thấy khăn trải bàn đang rung lên, chần chừ nói: "Dưới gầm bàn này..."
Khăn trải bàn càng rung mạnh hơn.
Kiều Hữu Hữu thấy thế, vội đổi chủ đề: "Trên bàn cơm nhà người ta thì có cái gì, đừng nhìn chằm chằm nữa, đây là lễ nghi cơ bản nhất."
"Nếu trong sân có khách thì mau rời đi, đây không phải nơi tốt đẹp gì."
Kiều Hùng nghẹn ngào, đang định giải thích thì bị thím Trương kéo đi.
Sau khi người nhà họ Kiều rời đi, góa phụ Trần run rẩy, từ dưới gầm bàn bò ra, bị dọa sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu.
Điêu Lại Tử đá cô ta một cái: “Con khốn này, mày run rẩy cái gì? Vận may của tao đều bị mày phá hết rồi!”
Vừa rồi nhìn Kiều Hữu Hữu vô cùng xinh đẹp, lại nhìn góa phụ Trần đang khóc sướt mướt, trong lòng gã ta căm phẫn, túm tóc tát cho cô ta hai cái.
“Đều tại mày, tại mày nên tao mới gặp xui xẻo, nếu không tại mày thì tao đã lấy con gái nhà họ Kiều từ lâu rồi!”
Kiều Hùng: "Cô, cô đừng bỏ rơi chúng cháu.”
Kiều Quốc Khánh rèn sắt khi còn nóng, vội nói: "Cho dù anh trai mày và những người khác không xảy ra chuyện gì, thì đứa nhỏ vẫn là con cháu của nhà họ Kiều chúng ta!"
Kiều Hữu Hữu cười lạnh, không ngờ đám người nhà họ Kiều lại đoàn kết như vậy, ngay cả mấy đứa nhỏ cũng muốn bám lấy mình?
Kiếp trước, cô có thể vì lời nói của Kiều Hùng mà cảm động, nhưng bây giờ, cô chỉ cảm thấy bọn họ quả đúng là người một nhà.
Vốn dĩ cô muốn nói ra chuyện hai vợ chồng Kiều Cạnh giả chết, để bọn họ chịu trách nhiệm với những gì bọn họ đã làm, nhưng giờ cô lại thay đổi quyết định.
Kiều Hùng nói không muốn đi theo cha mẹ ruột, Kiều Quốc Khánh thì nói đứa nhỏ dù thế nào cũng là con của nhà họ Kiều, không phải như vậy quá tốt sao?
Kiều Hùng sống với Kiều Quốc Khánh rất tốt, cô là người ngoài, sẽ không tham dự vào.
Vì vậy, Kiều Hữu Hữu nói: "Cũng đúng, anh trai tôi đã chết, không nên để anh ấy bận lòng, phải chăm sóc tốt cho đứa bé."
Vành mắt Kiều Hùng đỏ lên, quả nhiên cô vẫn quan tâm đến mình!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiều Hữu Hữu cười lạnh, xoay người muốn rời đi, nhưng Kiều Hùng lại tinh mắt, nhìn thấy khăn trải bàn đang rung lên, chần chừ nói: "Dưới gầm bàn này..."
Khăn trải bàn càng rung mạnh hơn.
Kiều Hữu Hữu thấy thế, vội đổi chủ đề: "Trên bàn cơm nhà người ta thì có cái gì, đừng nhìn chằm chằm nữa, đây là lễ nghi cơ bản nhất."
"Nếu trong sân có khách thì mau rời đi, đây không phải nơi tốt đẹp gì."
Kiều Hùng nghẹn ngào, đang định giải thích thì bị thím Trương kéo đi.
Sau khi người nhà họ Kiều rời đi, góa phụ Trần run rẩy, từ dưới gầm bàn bò ra, bị dọa sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu.
Điêu Lại Tử đá cô ta một cái: “Con khốn này, mày run rẩy cái gì? Vận may của tao đều bị mày phá hết rồi!”
Vừa rồi nhìn Kiều Hữu Hữu vô cùng xinh đẹp, lại nhìn góa phụ Trần đang khóc sướt mướt, trong lòng gã ta căm phẫn, túm tóc tát cho cô ta hai cái.
“Đều tại mày, tại mày nên tao mới gặp xui xẻo, nếu không tại mày thì tao đã lấy con gái nhà họ Kiều từ lâu rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro