Ca Ca Sủng Nhi
Đánh giá:
8.0
/10 từ 4 lượt
Đọc truyện Ca Ca Sủng Nhi ra chương mới nhất Chương 20, 21, 22 - DocTruyen.Pro. Truyện Ca Ca Sủng Nhi của tác giả Thanh Vân Bạch Thiên lấy bối cảnh trích Nhật kí của Tuyết Cần:
Ngày…. Tháng…. Năm….
Hôm nay là sinh nhật Cần Cần mười hai tuổi, ba ba bảo với Tuyết Cần là tối nay ba ba sẽ mang về cho Tuyết Cần một món quà. Tuyết Cần âm thầm bĩu môi, quà, lúc nào ba ba cũng quà, từ sau khi mụ mụ chết, ba ba đi công tác suốt, khi về đến nhà thì tặng cho Tuyết Cần quà thật nhiều, nhiều đến nổi Tuyết Cần không thấy thiếu truyện hay gì.
Trong ngôi nhà này, Tuyết Cần thấy vắng lắm, vắng đến phát sợ luôn, Cần Cần chỉ sống chung với thím Trương, quản gia của Viễn gia. Cần Cần hỏi ba ba:
“Con có thể yêu cầu một món quà hay không?”
Ba ba cười hiền lành, vuốt ve mát tóc rối tinh của Cần Cần bảo:
“Cần nhi muốn quà gì?”
Cần Cần đáp "Con chỉ muốn có mụ mụ thôi”
Ba ba sững người, sau đó cười xòa, ông đáp:
“Không thể Cần nhi à, mụ mụ đã qua đời rồi. Nhưng mụ mụ vẫn luôn ở cạnh bên con đấy thôi”
Cần Cần bướng bỉnh lắc đầu “Hay ba ba cưới về cho con một mụ mụ đi”
Ông cười càng to hơn, ông năm nay chỉ hơn bốn mươi tuổi, là tổng tài của tập đoàn Viễn thị, Viễn Đông Thành. Tuy tuổi đã không còn trẻ, tóc đã sớm hoa râm, vợ của ông mất cũng đã nhiều năm nhưng ông không hề có ý định tái giá. Rất nhiều người muốn dụ quân hoan, ngấp nghé địa vị tổng tài phu nhân, nhưng ông chỉ cười xòa cho qua. Ông gõ nhẹ lên trán cô bé đang mở to đôi mắt ngập nước nhìn ông:
“Ba ba không thể mang cho con mụ mụ, nhưng ba ba sẽ mang cho con một người anh trai ngôn tình sủng”
Ngày…. Tháng…. Năm….
Hôm nay là sinh nhật Cần Cần mười hai tuổi, ba ba bảo với Tuyết Cần là tối nay ba ba sẽ mang về cho Tuyết Cần một món quà. Tuyết Cần âm thầm bĩu môi, quà, lúc nào ba ba cũng quà, từ sau khi mụ mụ chết, ba ba đi công tác suốt, khi về đến nhà thì tặng cho Tuyết Cần quà thật nhiều, nhiều đến nổi Tuyết Cần không thấy thiếu truyện hay gì.
Trong ngôi nhà này, Tuyết Cần thấy vắng lắm, vắng đến phát sợ luôn, Cần Cần chỉ sống chung với thím Trương, quản gia của Viễn gia. Cần Cần hỏi ba ba:
“Con có thể yêu cầu một món quà hay không?”
Ba ba cười hiền lành, vuốt ve mát tóc rối tinh của Cần Cần bảo:
“Cần nhi muốn quà gì?”
Cần Cần đáp "Con chỉ muốn có mụ mụ thôi”
Ba ba sững người, sau đó cười xòa, ông đáp:
“Không thể Cần nhi à, mụ mụ đã qua đời rồi. Nhưng mụ mụ vẫn luôn ở cạnh bên con đấy thôi”
Cần Cần bướng bỉnh lắc đầu “Hay ba ba cưới về cho con một mụ mụ đi”
Ông cười càng to hơn, ông năm nay chỉ hơn bốn mươi tuổi, là tổng tài của tập đoàn Viễn thị, Viễn Đông Thành. Tuy tuổi đã không còn trẻ, tóc đã sớm hoa râm, vợ của ông mất cũng đã nhiều năm nhưng ông không hề có ý định tái giá. Rất nhiều người muốn dụ quân hoan, ngấp nghé địa vị tổng tài phu nhân, nhưng ông chỉ cười xòa cho qua. Ông gõ nhẹ lên trán cô bé đang mở to đôi mắt ngập nước nhìn ông:
“Ba ba không thể mang cho con mụ mụ, nhưng ba ba sẽ mang cho con một người anh trai ngôn tình sủng”