Bị Trêu Đùa
Bất Khai Tâm Đích Phì Quất
2024-11-16 03:00:17
Trên bàn bày đầy đồ ăn khuya, hàu, tôm, thịt bò xiên và đủ loại rượu. Cung Trạch ra lệnh cho cô rất bình thường, bảo cô ném lon bia đi, cô gái liền nhặt lên rồi đi vào bếp vứt, cô đang tận lực né tránh anh.
“Mở tivi lên.”
Anh lại nói.
Diêu Nguyệt Ảnh vừa mở tivi, anh liền ở phía sau vẫy vẫy tay, mời tới ăn khuya.
“Đến, uống.”
Rượu được bày sẵn trước mặt, Cung Trạch cầm xiên thịt, thấy Diêu Nguyệt Ảnh không nhúc nhích, anh vẫn giơ xiên thịt lên.
Cô do dự ngập ngừng, liếc mắt nhìn xiên thịt trên tay anh, rồi cúi đầu vuốt mái tóc ướt nhẹp bên tai, vén chúng ra sau.
Cô không muốn lại gần.
“Này, lại đây ăn nào.”
Anh một lần nữa thúc giục.
Cuối cùng, Diêu Nguyệt Ảnh cũng ngồi xuống.
Cung Trạch để trần nửa thân trên, ánh mắt rất bình thản, uống cạn chai rượu thứ hai, cứ thế tùy tiện ném lên bàn.
Màn hình tivi đang chiếu cảnh mờ tối, lời dạo đầu đơn giản, tiếng Nhật, vài phút sau, nam chính trong phim đã lén chui lên giường. Trên giường nằm hai người phụ nữ, một người là bạn thân, một người là bạn gái.
Anh vừa cười vừa ăn, thỉnh thoảng quay đầu quan sát phản ứng của cô gái, cô có vẻ quá căng thẳng, cầm lon bia không uống ngụm nào nên cũng không phát hiện ra đằng sau tivi đang chiếu cái gì.
Sau đó, hai người bắt đầu một cuộc đối thoại vô cùng vô vị.
Anh hỏi cô tên gì.
Cô nói cô tên Tiểu Hạ.
Dù sao nói tên thật cũng sẽ không được nhớ kỹ, lần sau lại hỏi cô tên gì, cho nên Diêu Nguyệt Ảnh tùy tiện trả lời.
Người đàn ông bật cười, vừa cười vừa uống rượu, nói cái tên này thật quê mùa, hợp với cô.
“Bố mẹ đâu, nhà có mấy người.”
“Một mình.”
Cô lại trả lời.
Anh ồ lên một tiếng, tiếp tục xé thịt xiên, tiện miệng nói một câu tiếng Nhật nhưng Diêu Nguyệt Ảnh không hiểu. Mưa bên ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, cửa sổ sát đất rung lên bần bật, anh lại hỏi một câu.
“Có bạn trai chưa?”
Trên màn hình tivi, chàng trai đã cởi bỏ áo choàng của cô bạn thân. Cô ấy tỉnh dậy, nghiêng người để nam sinh ôm. Hai người mặt đỏ bừng nhưng im lặng không nói. Dần dần, bàn tay chàng trai không kiểm soát được mà chui vào trong áo bạn thân, động tác ngày càng mạnh, trực tiếp bóp vào bộ ngực tròn trịa của cô gái.
Hai người thở hổn hển, bạn thân nức nở, kẹp chân bắt đầu cọ xát, nữ sinh ngủ say phía trước không có chút ý thức tỉnh lại, hoàn toàn không nhận ra hai người đã ôm nhau. Dương vật đang sưng tấy của nam sinh bắt đầu dán ở trong hai chân nữ sinh, nhưng trước mặt bọn họ….
Cung Trạch hỏi vài câu, sau đó đứng dậy lục lọi trong túi quần jean, cô ngửa cổ nhìn anh rút một tấm thẻ từ ví ra ném cho cô.
Lúc đầu Diêu Nguyệt Ảnh không biết đằng sau đang chiếu gì, cho đến khi tiếng thở hổn hển ngày càng lớn. Cô nghiêng người chỉ nhìn thoáng qua, giây tiếp theo lập tức quay đầu, ánh mắt dừng lại ở nơi khác.
“Trong này ít nhất một triệu tệ, chưa đếm.”
Cung Trạch nói.
Những thẻ phụ như vậy còn rất nhiều, chủ yếu dùng để nuôi phụ nữ, mỗi thẻ ít nhất là một triệu tệ. Anh yêu cầu cô lát nữa phải làm tình với anh như trong phim. Nói xong cầm rượu uống vài ngụm, mặc kệ cô có giả vờ ngốc hay không.
“Tôi cho cô một cơ hội, chỉ một lần này.”
Ngoài cửa sổ mưa càng lớn, tiếng thở hổn hển cũng càng lớn, tiếng cắm rút nhớp nháp truyền vào tai, khuôn mặt Diêu Nguyệt Ảnh lúc này đỏ bừng như máu.
Cô không có người mình thích, cũng không biết thích một người là cảm giác như thế nào.
Cấp hai, cấp ba, cho đến bây giờ, chưa từng lơi lỏng một lần. Cô không có thời gian và nhàn rỗi để yêu đương, bởi vì một khi lơ là, người đứng sau cô sẽ giẫm lên đầu cô để trèo cao hơn cô.
Cô không muốn cả đời chỉ có thể dùng đèn ngủ đầu giường để đọc sách, cũng không muốn bán giày, cũng không muốn bị coi là gánh nặng rồi bị bỏ rơi, cũng không muốn tùy tiện tìm một người nông dân để kết hôn rồi sinh một đàn con.
Nói cho cùng, đáng lẽ cô chỉ có thể học hết tiểu học.
Kỳ thật cô cũng không đơn thuần, cũng không phải người tốt. Cô hiểu rõ bản thân mình nhất, trong lòng rất rõ ràng.
Nửa thân trần của Cung Trạch dưới ánh đèn chiếu vào trắng đến phát sáng, cô không muốn nhìn, nhưng bên cạnh tựa như có vực sâu tản ra lực hấp dẫn trí mạng. Tướng mạo của anh cho tới nay, cũng là người đẹp thứ hai Diêu Nguyệt Ảnh từng thấy, thứ nhất là Nevara.
Bông hoa tội lỗi nở ngay bên cạnh, còn đọng lại quả mọng căng tròn.
“Cơ hội chỉ có một lần.”
Nếu bỏ lỡ thì sẽ không còn nữa, số tiền trong này có thể dễ dàng cho cô học hết đại học. Thậm chí có thể đổi một ngôi trường khác, cô thậm chí không cần phải vất vả vun đắp “Tình bạn” để bị người khác tùy ý khống chế.
Và điều quan trọng nhất là, điều quan trọng nhất là…
Cô nhìn anh. Anh cũng đáp lại ánh mắt cô.
“Mở tivi lên.”
Anh lại nói.
Diêu Nguyệt Ảnh vừa mở tivi, anh liền ở phía sau vẫy vẫy tay, mời tới ăn khuya.
“Đến, uống.”
Rượu được bày sẵn trước mặt, Cung Trạch cầm xiên thịt, thấy Diêu Nguyệt Ảnh không nhúc nhích, anh vẫn giơ xiên thịt lên.
Cô do dự ngập ngừng, liếc mắt nhìn xiên thịt trên tay anh, rồi cúi đầu vuốt mái tóc ướt nhẹp bên tai, vén chúng ra sau.
Cô không muốn lại gần.
“Này, lại đây ăn nào.”
Anh một lần nữa thúc giục.
Cuối cùng, Diêu Nguyệt Ảnh cũng ngồi xuống.
Cung Trạch để trần nửa thân trên, ánh mắt rất bình thản, uống cạn chai rượu thứ hai, cứ thế tùy tiện ném lên bàn.
Màn hình tivi đang chiếu cảnh mờ tối, lời dạo đầu đơn giản, tiếng Nhật, vài phút sau, nam chính trong phim đã lén chui lên giường. Trên giường nằm hai người phụ nữ, một người là bạn thân, một người là bạn gái.
Anh vừa cười vừa ăn, thỉnh thoảng quay đầu quan sát phản ứng của cô gái, cô có vẻ quá căng thẳng, cầm lon bia không uống ngụm nào nên cũng không phát hiện ra đằng sau tivi đang chiếu cái gì.
Sau đó, hai người bắt đầu một cuộc đối thoại vô cùng vô vị.
Anh hỏi cô tên gì.
Cô nói cô tên Tiểu Hạ.
Dù sao nói tên thật cũng sẽ không được nhớ kỹ, lần sau lại hỏi cô tên gì, cho nên Diêu Nguyệt Ảnh tùy tiện trả lời.
Người đàn ông bật cười, vừa cười vừa uống rượu, nói cái tên này thật quê mùa, hợp với cô.
“Bố mẹ đâu, nhà có mấy người.”
“Một mình.”
Cô lại trả lời.
Anh ồ lên một tiếng, tiếp tục xé thịt xiên, tiện miệng nói một câu tiếng Nhật nhưng Diêu Nguyệt Ảnh không hiểu. Mưa bên ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, cửa sổ sát đất rung lên bần bật, anh lại hỏi một câu.
“Có bạn trai chưa?”
Trên màn hình tivi, chàng trai đã cởi bỏ áo choàng của cô bạn thân. Cô ấy tỉnh dậy, nghiêng người để nam sinh ôm. Hai người mặt đỏ bừng nhưng im lặng không nói. Dần dần, bàn tay chàng trai không kiểm soát được mà chui vào trong áo bạn thân, động tác ngày càng mạnh, trực tiếp bóp vào bộ ngực tròn trịa của cô gái.
Hai người thở hổn hển, bạn thân nức nở, kẹp chân bắt đầu cọ xát, nữ sinh ngủ say phía trước không có chút ý thức tỉnh lại, hoàn toàn không nhận ra hai người đã ôm nhau. Dương vật đang sưng tấy của nam sinh bắt đầu dán ở trong hai chân nữ sinh, nhưng trước mặt bọn họ….
Cung Trạch hỏi vài câu, sau đó đứng dậy lục lọi trong túi quần jean, cô ngửa cổ nhìn anh rút một tấm thẻ từ ví ra ném cho cô.
Lúc đầu Diêu Nguyệt Ảnh không biết đằng sau đang chiếu gì, cho đến khi tiếng thở hổn hển ngày càng lớn. Cô nghiêng người chỉ nhìn thoáng qua, giây tiếp theo lập tức quay đầu, ánh mắt dừng lại ở nơi khác.
“Trong này ít nhất một triệu tệ, chưa đếm.”
Cung Trạch nói.
Những thẻ phụ như vậy còn rất nhiều, chủ yếu dùng để nuôi phụ nữ, mỗi thẻ ít nhất là một triệu tệ. Anh yêu cầu cô lát nữa phải làm tình với anh như trong phim. Nói xong cầm rượu uống vài ngụm, mặc kệ cô có giả vờ ngốc hay không.
“Tôi cho cô một cơ hội, chỉ một lần này.”
Ngoài cửa sổ mưa càng lớn, tiếng thở hổn hển cũng càng lớn, tiếng cắm rút nhớp nháp truyền vào tai, khuôn mặt Diêu Nguyệt Ảnh lúc này đỏ bừng như máu.
Cô không có người mình thích, cũng không biết thích một người là cảm giác như thế nào.
Cấp hai, cấp ba, cho đến bây giờ, chưa từng lơi lỏng một lần. Cô không có thời gian và nhàn rỗi để yêu đương, bởi vì một khi lơ là, người đứng sau cô sẽ giẫm lên đầu cô để trèo cao hơn cô.
Cô không muốn cả đời chỉ có thể dùng đèn ngủ đầu giường để đọc sách, cũng không muốn bán giày, cũng không muốn bị coi là gánh nặng rồi bị bỏ rơi, cũng không muốn tùy tiện tìm một người nông dân để kết hôn rồi sinh một đàn con.
Nói cho cùng, đáng lẽ cô chỉ có thể học hết tiểu học.
Kỳ thật cô cũng không đơn thuần, cũng không phải người tốt. Cô hiểu rõ bản thân mình nhất, trong lòng rất rõ ràng.
Nửa thân trần của Cung Trạch dưới ánh đèn chiếu vào trắng đến phát sáng, cô không muốn nhìn, nhưng bên cạnh tựa như có vực sâu tản ra lực hấp dẫn trí mạng. Tướng mạo của anh cho tới nay, cũng là người đẹp thứ hai Diêu Nguyệt Ảnh từng thấy, thứ nhất là Nevara.
Bông hoa tội lỗi nở ngay bên cạnh, còn đọng lại quả mọng căng tròn.
“Cơ hội chỉ có một lần.”
Nếu bỏ lỡ thì sẽ không còn nữa, số tiền trong này có thể dễ dàng cho cô học hết đại học. Thậm chí có thể đổi một ngôi trường khác, cô thậm chí không cần phải vất vả vun đắp “Tình bạn” để bị người khác tùy ý khống chế.
Và điều quan trọng nhất là, điều quan trọng nhất là…
Cô nhìn anh. Anh cũng đáp lại ánh mắt cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro