Cá Không Có Chân

Cung Trạch Dã

Bất Khai Tâm Đích Phì Quất

2024-09-09 09:33:18

Điều quan trọng nhất là gì?

Má cô gái nóng bừng, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể chảy ra một giọt máu. Sau lưng cô lóe lên tiếng sấm, giờ phút này, trái tim cùng mưa gió ngoài cửa sổ bắt đầu lay động. Đôi mắt đen láy vẫn chăm chú nhìn vào tấm thẻ trên bàn.

Diêu Nguyệt Ảnh nuốt nước bọt, nắm chặt tay nhìn anh rất không kiên định, người đàn ông đứng cao hơn, nhếch môi chờ cô trả lời.

Đều là người thông minh, thực ra.

Nếu không phải trời mưa, tối nay anh thực sự sẽ không trở về.

Cô có thể dễ dàng nhìn thấu anh có năng lực yêu người khác hay không, cho nên nói đối phó với loại phụ nữ thông minh này, anh phải dùng tình cảm để nói chuyện với cô, cô có thể dễ dàng nhìn thấu anh.

Tai Diêu Nguyệt Ảnh ù một tiếng, khi cô định thần lại thì tay đã đặt lên trên đó, cô không thể… Cô không thể bỏ lỡ cơ hội này.

Nhưng Cung Trạch nhanh tay hơn, rút thẻ trước cô một bước.

“Ha.”

“Cô sẽ không coi là thật chứ.”

Gương mặt nhợt nhạt chế giễu cô, vẻ mặt của anh từ ngay từ đầu nghiêm túc dần dần chuyển thành lãnh đạm, thu thẻ lại, hơn nữa vẻ mặt buồn cười nói cho cô biết.

“Một là…”

Da quá vàng, anh thích trắng nõn mịn màng, khuyên cô nên bôi nhiều kem chống nắng.

Hai là ngực nhỏ, không hợp với tiêu chuẩn của anh, ngón tay anh rất dài, bàn tay dài như vậy mà sờ vào ngực lại chẳng thấy gì thì chán lắm.

Ba là giọng nói có khẩu âm, dù sao cũng phải đưa đi chơi, nếu đám anh em kia nghe thấy làm cho anh mất mặt thì không được.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Em gái, đừng mơ mộng nữa.”

Nói xong câu này, âm thanh ái muội từ tivi càng lúc càng lớn.

Diêu Nguyệt Ảnh bị sỉ nhục nặng nề.

Cơ thể cô, trái tim cô, sự hèn mọn của cô, sự thông minh của cô, suy nghĩ của cô, cô đã sống hai mươi năm, những trận đòn cô chịu đựng, từng lần bị sỉ nhục, đều không thể so sánh được với đêm nay.

Bởi vì lúc trước cô không mắc mưu, nhưng tối nay, vì tấm thẻ kia, vì câu nói cơ hội chỉ có một lần kia, cô đã mắc mưu.

Khoảnh khắc Cung Trạch rút thẻ về, những bộ quần áo Diêu Nguyệt Ảnh đang mặc đều lần lượt sỉ nhục cô.

Cô không dám dùng máy giặt, không dám mặc quần áo của Trình Hân, cô thậm chí còn sợ làm ướt ghế của Trình Hân, trời mưa thì vội vàng dọn vào, sao tự nhiên lại muốn có thẻ của bạn trai người ta?

Với loại hàng như cô, làm được trò gì hả, ôi chao, có thể tự soi gương nhìn mình không?

Cô thở không nổi, vội cúi đầu xuống, đứng dậy, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Nơi nào cũng được, trong mưa cũng được, tóm lại là cô không muốn ở lại đây.

Vừa đi đến cửa thì cửa phát ra tiếng đập thình thịch không đúng lúc, người đàn ông bên ngoài gọi.

“Mở cửa, Cung Trạch Dã!”

Cung Trạch … Dã…

Cái tên này rất quen thuộc, nhưng Diêu Nguyệt Ảnh đã không có cách nào suy nghĩ, cô mắt đỏ hoe, dùng sức kéo cửa phòng nhưng bên ngoài lại vừa vặn là Lương Nghiêm Húc.

“Vào đi!”

Anh ta đá một cước vào lưng Kiều Vĩ Thành, Diêu Nguyệt Ảnh bị một người đàn ông đụng phải ngã lăn ra, lưng cô đập vào sàn nhà lạnh lẽo, cô kêu lên đau đớn, giây tiếp theo liền cảm giác gò má mình ấm áp.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Người đàn ông trên người cô hít vào một hơi, trước khi đến đây đã bị chai rượu đập vỡ đầu, máu ướt hơn phân nửa cái đầu, toàn bộ nửa khuôn mặt tất cả đều là vết máu khô khốc.

“Cung Trạch … Cung Trạch …”

Cậu không rảnh để quan tâm đến Diêu Nguyệt Ảnh bên dưới, giương mắt nhìn lên, Cung Trạch đang ngồi trên ghế sofa cười nhìn sang, Kiều Vĩ Thành rất quen thuộc với nụ cười này, khi anh vui vẻ, khi anh muốn chỉnh người khác đều sẽ như vậy. Cơ mũi giật giật, khóe miệng co rút, tim cậu như bị bóp nát.

“Lần trước bị xe đâm nằm liệt giường mấy tháng rồi, sao vẫn không ngoan thế?”

Lương Nghiêm Húc hỏi cậu, quay người đá một cước đóng sầm cửa lại.

“Hiệu quả cách âm thế nào?”

“Cậu nói xem, một tháng 68 vạn.”

Cung Trạch châm một điếu thuốc hút.

Lương Nghiêm Húc xoa cằm, cảm thấy cũng được, tiền thuê nhà 68 vạn thì hiệu quả cách âm không thể tệ được. Anh ta cởi giày, cúi xuống túm tóc Kiều Vĩ Thành kéo về phía trước, nhưng lại thấy bên dưới cậu còn đè một cô gái, không lên tiếng nên anh ta còn tưởng không có ai.

“Có con gái à, nhỏ thế nhỉ, phiên bản đen của Tám cái Đông Cô phải không?”

“Phiên bản đen?”

Cung Trạch cười ha ha, Lương Nghiêm Húc vẫn luôn hài hước như vậy.

Người đàn ông vừa hút thuốc vừa bóc tôm, môi và răng chậm rãi nhai, đầu lưỡi liếm ngón tay, ánh mắt chế nhạo.

Anh ta cứ thế kéo Kiều Vĩ Thành một đường đến phòng khách, máu từ trán nhỏ xuống đất, cơ thể cậu nhúc nhích, máu lan thành những vệt ngoằn ngoèo như con rắn xấu xí bò về phía Cung Trạch. Diêu Nguyệt Ảnh sau khi đứng dậy, mắt cứ giật liên hồi, cô ép mình không nhìn, quay người nắm chặt tay nắm cửa.

“Vào phòng ngủ, tìm một bộ quần áo sạch.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cá Không Có Chân

Số ký tự: 0