Nuốt Xuống
Bất Khai Tâm Đích Phì Quất
2024-11-16 03:00:17
Anh ra lệnh, ra lệnh rất đương nhiên.
Diêu Nguyệt Ảnh đứng ở cửa, phía sau có nhiều âm thanh hỗn tạp, Lương Nghiêm Húc đang cởi quần áo, anh ta ướt sũng, nhất định phải tắm rửa.
Mà lúc này, Diêu Nguyệt Ảnh đã mở ra một khe hở nhỏ, gió bên ngoài xuyên qua khe cửa thổi loạn mái tóc ướt sũng của cô.
Cơ thể cô run rẩy mà bản thân cô thậm chí không nhận ra, chỉ cảm thấy chân và toàn bộ sống lưng như bị đóng băng, nghĩ đến thôi đã thấy sợ hãi,
Vừa rồi cô quá liều lĩnh, thế mà lại muốn chạm vào tấm thẻ đó, muốn tạo mối quan hệ với anh …
Diêu Nguyệt Ảnh giả vờ không nghe thấy, mở cửa rộng hơn một chút, bước chân chưa kịp bước ra, tiếng kêu dâm đãng phát ra từ TV phía sau trộn lẫn tiếng khóc của người đàn ông cùng với lời ra lệnh của anh truyền đến.
“Cô bước ra ngoài thử xem.”
Anh cười nói.
Trong tầm mắt, tấm lưng gầy yếu mảnh mai của thiếu nữ dừng lại mấy giây, cuối cùng lý trí chiếm ưu thế, Diêu Nguyệt Ảnh mũi đỏ, mắt đỏ nhưng vẫn cố giữ mặt tỉnh bơ đi về phía phòng ngủ.
Trình Hân nằm trên giường vẫn ngủ rất say, Diêu Nguyệt Ảnh đẩy cô ấy, không tỉnh, có lẽ tối nay không tỉnh được nữa rồi.
Cô tìm một chiếc áo phông và một chiếc quần nỉ đen của đàn ông, đi ra ngoài thì Lương Nghiêm Húc đã tắm rửa trong phòng khách.
Trên bàn bày la liệt đồ ăn khuya, người đàn ông đầu nhuốm máu đang quỳ ở phía sau.
Cao khoảng một mét tám, giày dính đầy bùn, nơi cậu quỳ tụ thành một vũng nước, quần áo bó sát vào cơ thể không được cường tráng cho lắm.
Diêu Nguyệt Ảnh hít một hơi, quay người tắt tivi trước, điều này khiến người đàn ông trên ghế sofa không hài lòng.
“Tôi có bảo cô tắt không?”
“Dù sao thì bây giờ cũng không xem nữa…”
Không phải sao, anh cố tình bật lên để cô mơ màng, để nhân cơ hội này làm nhục cô, nhưng bây giờ có người đến, cô chỉ muốn mau mau quên chuyện đó đi, nhưng trực giác mách bảo, cô cho rằng Cung Trạch vẫn sẽ nhắc đến chuyện này, nói với người khác.
Vậy nếu như truyền đến tai Trình Hân thì…
“Trạch thiếu… Tôi thực sự không cố ý xem, Lương Nghiêm Húc không nghe tôi nói, Trạch thiếu…”
Kiều Vĩ Thành vừa giải thích vừa khóc, cậu ho dữ dội, vừa ho, nửa bên mặt còn lại bị sưng phù lên kéo căng các dây thần kinh khiến cậu đau đến gần như ngất đi. Vừa nói hai câu, cậu đã nhổ thứ gì đó ra, là răng, răng đã lung lay nên chỉ cần lưỡi đẩy là rớt ra ngoài.
Diêu Nguyệt Ảnh cầm quần áo co ro trong góc phòng khách, cô không dám nhìn, chỉ dùng khóe mắt quan sát đôi giày bóng rổ cậu trai đang đi, hình như là hàng hiệu, người giàu có toàn thân hàng hiệu, nếu như địa vị như vậy mà còn phải quỳ gối trước mặt Cung Trạch một cách thảm hại như vậy thì cô thì sao, cô làm sao dám chứ?
Người đàn ông trên ghế sofa không nói một lời, im lặng lắng nghe cậu quỳ gối giải thích, giọng nói vội vàng, nói là thầy giáo bắt đi, không đi sẽ bị trừ điểm, vì cậu nhập viện lâu như vậy, cộng thêm thành tích vốn đã không tốt, lại không tham gia các lớp học trong trường nên thầy giáo mới như vậy.
Cung Trạch chậm rãi lắng nghe, đợi cậu nói xong, ngẩng đầu lên thì trước mặt đã chìa ra một cái đầu tôm hùm. Cánh tay người đàn ông rất dài, vẫy vẫy với Kiều Vĩ Thành ra hiệu cậu ăn, y hệt như cách ra hiệu gọi cô vừa nãy.
Tay Kiều Vĩ Thành bị trói, cậu sợ hãi nhìn sang một bên, sau khi chạm mắt với Diêu Nguyệt Ảnh, cô gái đờ đẫn mất hai ba giây, sau đó từ từ quay đầu nhìn sang chỗ khác.
Ánh mắt cậu mất đi tia hy vọng, bắt đầu khóc nức nở không thở nổi, quỳ gối tiến lại gần, cúi xuống ngậm đầu tôm hùm vào miệng.
“Nuốt xuống.”
“Tôi cho cậu nhai chưa?”
Khí chất ôn hòa ban nãy đột ngột trở nên lạnh lùng, cũng không cười nữa. Kiều Vĩ Thành u ơ mấy tiếng, cuối cùng đành cam chịu nuốt trọn đầu tôm hùm.
Diêu Nguyệt Ảnh thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng nghẹn ở cổ họng, muốn nhai một chút cũng không dám. Cậu bắt đầu ho, mặt đỏ bừng, gân xanh dần nổi lên quanh cổ. Không khí trong phòng khách ngày càng lạnh, tiếng nước trong phòng tắm cũng ngừng lại. Diêu Nguyệt Ảnh không nhìn nổi nữa, vội vàng đứng dậy giả vờ bình tĩnh nói một câu.
“Tôi đưa quần áo cho anh ta.”
Sau đó chạy trốn đến cửa phòng tắm.
Cửa mở ra, một luồng hơi nóng ập đến, Lương Nghiêm Húc khỏa thân cầm quần áo kéo mạnh qua, sau đó liếc nhìn thiếu nữ, cười toe toét, kéo người vào phòng tắm.
“Anh làm gì vậy—”
Diêu Nguyệt Ảnh đứng ở cửa, phía sau có nhiều âm thanh hỗn tạp, Lương Nghiêm Húc đang cởi quần áo, anh ta ướt sũng, nhất định phải tắm rửa.
Mà lúc này, Diêu Nguyệt Ảnh đã mở ra một khe hở nhỏ, gió bên ngoài xuyên qua khe cửa thổi loạn mái tóc ướt sũng của cô.
Cơ thể cô run rẩy mà bản thân cô thậm chí không nhận ra, chỉ cảm thấy chân và toàn bộ sống lưng như bị đóng băng, nghĩ đến thôi đã thấy sợ hãi,
Vừa rồi cô quá liều lĩnh, thế mà lại muốn chạm vào tấm thẻ đó, muốn tạo mối quan hệ với anh …
Diêu Nguyệt Ảnh giả vờ không nghe thấy, mở cửa rộng hơn một chút, bước chân chưa kịp bước ra, tiếng kêu dâm đãng phát ra từ TV phía sau trộn lẫn tiếng khóc của người đàn ông cùng với lời ra lệnh của anh truyền đến.
“Cô bước ra ngoài thử xem.”
Anh cười nói.
Trong tầm mắt, tấm lưng gầy yếu mảnh mai của thiếu nữ dừng lại mấy giây, cuối cùng lý trí chiếm ưu thế, Diêu Nguyệt Ảnh mũi đỏ, mắt đỏ nhưng vẫn cố giữ mặt tỉnh bơ đi về phía phòng ngủ.
Trình Hân nằm trên giường vẫn ngủ rất say, Diêu Nguyệt Ảnh đẩy cô ấy, không tỉnh, có lẽ tối nay không tỉnh được nữa rồi.
Cô tìm một chiếc áo phông và một chiếc quần nỉ đen của đàn ông, đi ra ngoài thì Lương Nghiêm Húc đã tắm rửa trong phòng khách.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên bàn bày la liệt đồ ăn khuya, người đàn ông đầu nhuốm máu đang quỳ ở phía sau.
Cao khoảng một mét tám, giày dính đầy bùn, nơi cậu quỳ tụ thành một vũng nước, quần áo bó sát vào cơ thể không được cường tráng cho lắm.
Diêu Nguyệt Ảnh hít một hơi, quay người tắt tivi trước, điều này khiến người đàn ông trên ghế sofa không hài lòng.
“Tôi có bảo cô tắt không?”
“Dù sao thì bây giờ cũng không xem nữa…”
Không phải sao, anh cố tình bật lên để cô mơ màng, để nhân cơ hội này làm nhục cô, nhưng bây giờ có người đến, cô chỉ muốn mau mau quên chuyện đó đi, nhưng trực giác mách bảo, cô cho rằng Cung Trạch vẫn sẽ nhắc đến chuyện này, nói với người khác.
Vậy nếu như truyền đến tai Trình Hân thì…
“Trạch thiếu… Tôi thực sự không cố ý xem, Lương Nghiêm Húc không nghe tôi nói, Trạch thiếu…”
Kiều Vĩ Thành vừa giải thích vừa khóc, cậu ho dữ dội, vừa ho, nửa bên mặt còn lại bị sưng phù lên kéo căng các dây thần kinh khiến cậu đau đến gần như ngất đi. Vừa nói hai câu, cậu đã nhổ thứ gì đó ra, là răng, răng đã lung lay nên chỉ cần lưỡi đẩy là rớt ra ngoài.
Diêu Nguyệt Ảnh cầm quần áo co ro trong góc phòng khách, cô không dám nhìn, chỉ dùng khóe mắt quan sát đôi giày bóng rổ cậu trai đang đi, hình như là hàng hiệu, người giàu có toàn thân hàng hiệu, nếu như địa vị như vậy mà còn phải quỳ gối trước mặt Cung Trạch một cách thảm hại như vậy thì cô thì sao, cô làm sao dám chứ?
Người đàn ông trên ghế sofa không nói một lời, im lặng lắng nghe cậu quỳ gối giải thích, giọng nói vội vàng, nói là thầy giáo bắt đi, không đi sẽ bị trừ điểm, vì cậu nhập viện lâu như vậy, cộng thêm thành tích vốn đã không tốt, lại không tham gia các lớp học trong trường nên thầy giáo mới như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cung Trạch chậm rãi lắng nghe, đợi cậu nói xong, ngẩng đầu lên thì trước mặt đã chìa ra một cái đầu tôm hùm. Cánh tay người đàn ông rất dài, vẫy vẫy với Kiều Vĩ Thành ra hiệu cậu ăn, y hệt như cách ra hiệu gọi cô vừa nãy.
Tay Kiều Vĩ Thành bị trói, cậu sợ hãi nhìn sang một bên, sau khi chạm mắt với Diêu Nguyệt Ảnh, cô gái đờ đẫn mất hai ba giây, sau đó từ từ quay đầu nhìn sang chỗ khác.
Ánh mắt cậu mất đi tia hy vọng, bắt đầu khóc nức nở không thở nổi, quỳ gối tiến lại gần, cúi xuống ngậm đầu tôm hùm vào miệng.
“Nuốt xuống.”
“Tôi cho cậu nhai chưa?”
Khí chất ôn hòa ban nãy đột ngột trở nên lạnh lùng, cũng không cười nữa. Kiều Vĩ Thành u ơ mấy tiếng, cuối cùng đành cam chịu nuốt trọn đầu tôm hùm.
Diêu Nguyệt Ảnh thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng nghẹn ở cổ họng, muốn nhai một chút cũng không dám. Cậu bắt đầu ho, mặt đỏ bừng, gân xanh dần nổi lên quanh cổ. Không khí trong phòng khách ngày càng lạnh, tiếng nước trong phòng tắm cũng ngừng lại. Diêu Nguyệt Ảnh không nhìn nổi nữa, vội vàng đứng dậy giả vờ bình tĩnh nói một câu.
“Tôi đưa quần áo cho anh ta.”
Sau đó chạy trốn đến cửa phòng tắm.
Cửa mở ra, một luồng hơi nóng ập đến, Lương Nghiêm Húc khỏa thân cầm quần áo kéo mạnh qua, sau đó liếc nhìn thiếu nữ, cười toe toét, kéo người vào phòng tắm.
“Anh làm gì vậy—”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro