Cá Không Có Chân

Cá Không Có Châ...

Bất Khai Tâm Đích Phì Quất

2024-09-09 09:33:18

Tai nóng lên, Diêu Nguyệt Ảnh che mặt nhổ một ngụm máu ra. Cô lại gọi một tiếng Hân Hân, nhưng lại bị người phụ nữ nhìn bằng ánh mắt vô cùng chán ghét.

Trình Hân hít một hơi thật sâu, từ trên cao nhìn xuống chửi ầm lên.

“Mày là cái thá gì mà khiến tao phải ghen tị với mày chứ? Ghen tị vì mày xinh đẹp sao?”

Nhìn xem mày trông như thế nào kìa.

Trình Hân nói.

Bị người ta thay phiên nhau cưỡng gian, ngoan ngoãn nằm hưởng thụ không phải là xong rồi sao? Cường hiếp xong rồi ngày mai nói tạm biệt với Kiều Vĩ Thành không phải lại là bắt đầu mới sao, ai bảo mày không nghe lời làm tao ghê tởm, mẹ tao đã trả học phí cho mày rồi, tao không cho mày yêu đương không phải là rất hợp lý sao? Ăn của tao dùng của tao mặc của tao, lên đại học thì tìm ngay chốn khác, còn tìm trong vòng tròn của Cung Trạch nữa, mày muốn bò lên đầu tao sao? Hay là muốn Cung Trạch nhìn mày thêm vài lần?

Cô ấy mắng, cũng không giả vờ nữa, mắng tới tấp, nói con chó Kiều Vĩ Thành này đã cho mày tự tin phải không, thế mà còn hỏi tao có phải ghen tị với vẻ đẹp của mày hay không? Mày là cái thá gì chứ đồ tạp chủng.

Diêu Nguyệt Ảnh không nói gì, mặt sưng vù đứng đó. Giọng nói của Trình Hân kéo dài bên tai, kéo dài mãi, cảm giác như giây tiếp theo hai người sắp tan vỡ vậy.

Nhưng cô lại quyến luyến khoảng thời gian cấp hai cấp ba, dù là giả tạo thì cũng vẫn đắm chìm trong những viên kẹo ngọt ngào, ngọt đến đắng chát cũng chẳng sao.

Còn những ngày sau đó thì sao, sau khi tan vỡ thì sao.

Diêu Nguyệt Ảnh nghẹn họng, miệng tràn đầy vị ngọt ngào và tanh tưởi, trong từng lời mắng mỏ của Trình Hân, cô cảm thấy vô cùng hèn mọn, tiến lại gần, run rẩy, đưa tay định kéo váy cô ấy.

Cô giống như một con chó còn chưa trưởng thành, có một ngày bị ném ra đường liền chạy theo xe không ngừng, vừa chạy vừa nức nở tru lên, vẫy đuôi cầu xin thương xót.

Nói là đừng giận, mình sai rồi. Mình thấy cậu ta khá hào phóng, cũng không muốn rời xa cậu, thực sự là sai rồi. Cậu bảo mình làm gì cũng được, nhưng đừng làm tổn thương mình như vậy được không, mình cũng là con gái, mình cũng không muốn như vậy.

Sau đó lại nói lung tung một hồi, nói rằng đã cố tình tránh rất xa, lúc đi tìm Kiều Vĩ Thành cũng cách rất xa, cũng không nói chuyện, ngoại trừ tối hôm cậu say, còn những lúc khác đều không dám nhìn trộm.

Tóc cũng cắt rồi, cậu xem. Cô đưa tay kéo, cho cô ấy xem tóc của mình.

Tay vừa chạm vào váy của cô ấy thì bị người phụ nữ bất ngờ nghiêng người tát một cái đẩy về phía sau.

Trình Hân giờ khắc này chán ghét, cảm giác rất ghê tởm, tựa như cả người đều có giòi bọ bò tới bò lui trên người mình, sự hèn mọn của cô không có giới hạn, không phải, đối xử với cô như vậy rồi, còn có thể hòa hảo được sao?

Tại sao lại phải sống như vậy, là bản năng gì sao? Cô còn là người không, vậy thì ý nghĩa sống là gì?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng cô ấy lại rất ghét khuôn mặt này trở nên xinh đẹp. Vì vậy, cô ấy quay người lại, đưa tay đẩy, bóp chết con chó không có dao, lại còn vẫy đuôi cầu xin này ở đây chính là lựa chọn tốt nhất.

Cô ấy nhìn cô rơi xuống đáy bể bơi, sự căm ghét được giải tỏa, khủng hoảng qua đi tay vẫn run rẩy như cũ, bất quá lúc này đây cô ấy sẽ im lặng không lên tiếng rời đi.

Chết thì chết thôi.

“Bốp.”

Dây đứt.

Nước tràn vào, từ bốn phía, nước trong hồ bơi không hề lạnh, đây là nhiệt độ không đổi, giống như đang chìm trong bụng mẹ chờ ngày chào đời.

Cô không hiểu tại sao mẹ cô lại đi, nói là đi mua kem nhưng cũng không đưa kem cho cô. Lúc đi còn xé bức ảnh, bức ảnh duy nhất cô được bế trên đùi lúc một tuổi, mẹ cô trang điểm lòe loẹt, trông rất thời trang.

Xé đi là xong, có lẽ là sợ cô tìm nên khuôn mặt thời trang đó trong trí nhớ của cô ngày càng mờ dần.

Bây giờ khuôn mặt của Trình Hân cũng ngày càng mờ dần.

Cô chỉ nhớ ở sân bay, cô buộc dây giày cho cô ấy, những âm thanh xung quanh đứt quãng, cô nghe cô ấy nói rằng cô ấy sẽ đến một thành phố mới, cảm giác hồi hộp và vui sướng đó.

Lần đầu tiên họ chia xa, giống như Trình Hân, mái tóc dài của cô cũng theo đó mà đi xa.

“Trình Hân…”

Trong hồ bơi, cô gọi tên cô ấy nhưng không có tiếng đáp lại.

Cơn gió lặng thổi rồi lại thổi, có người đang đi về phía này.

Áo hoodie trắng, tóc đen, một thiếu niên, mặt không chút thay đổi, lại không nhanh không chậm, con ngươi màu nâu nhìn chăm chú vào mặt nước.

Sau khi đứng yên, cậu từ từ ngồi xuống, giống như cho cá ăn búng lên mặt nước.

Nếu không bơi lên được thì chết thôi.

Cậu không có khả năng nhiệt tình nhảy xuống, một là mệt, hai là đặc biệt ghét ướt người.

Cậu đưa tay ra không nhúc nhích, gợn sóng trên mặt nước ngày càng lớn, rồi nắm lấy nhau.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Những ngón tay của thiếu nữ rất thon, dường như chỉ cần dùng một chút lực là có thể kéo đứt, cậu dễ dàng kéo Diêu Nguyệt Ảnh lên.

“Phù hộc hộc!”

Cô thở hổn hển, ngực phập phồng, nằm sấp bên thành hồ bơi, sau khi hít hơi đầu tiên, cô định bò dậy, cảm giác tê cứng sau khi não thiếu oxy khiến cô đi loạng choạng, giống như cá không có chân.

Cậu thấy cô rất vô lễ, không biết nói lời cảm ơn.

“Ê! Đứng lại, cô muốn đi đâu.”

Cậu hỏi cô, Diêu Nguyệt Ảnh nhìn quanh quất, đến khi bị cậu chặn lại từ phía sau.

“Tôi đi tìm Cung Trạch Dã, tôi phải đi tìm Cung Trạch Dã…”

Cô lẩm bẩm, ánh mắt hoảng hốt, lời vừa nói ra khỏi miệng, thiếu niên khó có thể tin hả? một tiếng.

“Cô không biết chữ Dã này, chỉ những người thân thiết nhất mới được gọi sao.”

“Trước mắt ngoại trừ vài người, không ai dám gọi anh ấy như vậy.”

Hơn mười năm trước anh đã đến Trung Quốc, chưa từng gọi chữ Dã với bất kỳ ai. Mọi người đều gọi anh là Cung Trạch, chữ đằng sau họ, chỉ những người biết về quá khứ của anh mới được gọi như vậy.

“Ê, cô có nghe tôi nói không?”

Cậu thấy cô rất kỳ lạ, cậu thiếu niên đi theo cô, đánh giá từ trên xuống dưới, không hiểu sao cô gái này dám gọi như vậy. Càng buồn cười hơn là cô ướt như chuột lột, cũng không giống bạn gái của Dã, sao cứ lẩm bẩm gọi tên anh ấy mãi thế này?

Diêu Nguyệt Ảnh thấy cậu phiền lắm, như một con muỗi, cô vừa đi vừa tăng tốc nhưng không thể thoát khỏi sự đeo bám của cậu.

Đến một ngã ba nào đó, cô bảo cậu đừng đi theo nữa, cô có việc phải làm. Cậu hỏi cô có chuyện gì.

Cô không trả lời, im lặng đi về phía trước, cậu khoanh tay sau lưng, đến khi cô đi xa một đoạn mới nói.

“Cô đi nhầm hướng rồi.”

“Tôi biết anh ấy ở đâu.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cá Không Có Chân

Số ký tự: 0