Cá Không Có Chân

Cút

Bất Khai Tâm Đích Phì Quất

2024-11-16 03:00:17

Hành lang dài mà cô đi qua tựa như không có điểm cuối, tiếng ve kêu làm đầu cô nặng trĩu. Nhưng ý thức trong sự hỗn độn này lại càng rõ ràng hơn, vì vậy cô lê bước chân nặng nề chậm rãi tiến về phía trước, cũng không hề dừng lại.

Đến lúc đó cậu sẽ hận mình hay đau khổ, hoặc là quỳ giống như mình đã từng mất đi một thứ gì đó, chỉ cần nhớ lại tất cả những điều này, tất cả đều khiến cô vui mừng đến run rẩy.

Con đường này bí ẩn và kỳ quái, sắp đến cuối rồi, con đường dưới chân bắt đầu uốn lượn vặn vẹo giống như tranh sáp. Diêu Nguyệt Ảnh quay đầu nhìn ra sau, cậu thiếu niên đi theo đã đứng trong bóng tối nhìn chăm chú vào bóng lưng của cô, cậu đi vòng ra phía trước, vặn mở tay nắm cửa, bên trong truyền đến tiếng nói chuyện phiếm của người đàn ông.

Có ly rượu và bàn bi-a mini, bên cạnh là phòng chiếu phim, phát nhạc nước ngoài không rõ tên, chiếc ghế sofa hình tròn rộng rãi, người cô muốn gặp đang ngồi ở đó.

Ánh đèn màu ấm áp, họ ở chỗ sáng, còn cô ở chỗ tối ngoài cửa, như một con chuột trong cống rãnh nhìn trộm bọn họ.

Ánh mắt của Cung Trạch chỉ dừng lại trên người cô trong chốc lát, sau đó chuyển sang cậu thiếu niên đi vào bên cạnh.

“Đi ra ngoài hít thở không khí cũng có thể nhặt được một cô gái về.”

“Tuổi dậy thì là như vậy.”

Lương Nghiêm Húc trêu chọc, vừa rót cho cậu một ly rượu nhưng cậu không nhận, nói mình chưa đến tuổi trưởng thành. Đặt ba lô xuống là muốn ra ngoài đi dạo, cậu mang theo một chiếc ba lô leo núi màu đen, bên trong chứa đồ bọn họ muốn, những thứ lớn, ngày mai họ sẽ không đến khu bảo tồn, họ sẽ theo hướng dẫn viên đi săn động vật hoang dã thuần chủng nhất. Đã đến đây rồi thì không thể không giải phóng bản tính được.

Có lẽ Du Thái biết Lương Nghiêm Húc sẽ không ngừng quấy rầy mình, vì vậy cậu quay người ngồi ở bên phải Cung Trạch, cậu mở lời, vẻ mặt lạnh lùng nói rằng cô gái đứng ở cửa đã rơi xuống nước, tiện tay giúp thôi. Nhưng cô ấy gọi tên Cung Trạch Dã, cho nên, liền dẫn người tới.

Diêu Nguyệt Ảnh một tay chống khung cửa, đứng đó.

Tầm nhìn của cô rất mông lung, như có hơi nước vậy, ánh mắt rải rác trong phòng, mơ hồ đến mức ngay cả người cũng không nhìn rõ, cô cố gắng lắc đầu, nước từ mái tóc ướt sũng nhỏ xuống đất, quần áo cô đã bị xé nát, dựa vào cửa, ánh mắt âm u nhìn qua, không nói lời nào.

Đuôi mắt, khóe miệng, thân thể của người phụ nữ, ẩm ướt và yếu ớt, giống như nở một bông hoa mục nát ở nơi thối rữa.

Anh ta nhíu mày, đầu ngón tay nghịch cây cơ bi-a mini, xoay một vòng rồi ném lại lên bàn.

“Đến mách lẻo sao?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Anh ta hỏi cô, Diêu Nguyệt Ảnh không nói lời nào, cũng không nói bị ai làm, mỗi lần hít vào thở ra đều rất khó khăn. Lương Nghiêm Húc nhìn Cung Trạch, hai người không hẹn mà cùng cười.

Mách lẻo ai, bị ức hiếp thì tìm Kiều Vĩ Thành đi, hẳn là chuyện phụ nữ giật tóc. Bọn họ không xen vào, cũng lười xen vào, ai cào thì cào lại, chạy lại đây đứng như ma làm gì.

Lương Nghiêm Húc dựa vào ghế sofa một cách hờ hững, ánh mắt liếc nhìn lên xuống, anh ta nghĩ đến cảnh Diêu Nguyệt Ảnh ở trên máy bay nói điện thoại di động hết pin liền cảm thấy rất thú vị, trước đây cô không nể mặt anh ta, vậy thì bây giờ đổi vai. Anh ta uống nửa ly rượu, cổ họng lăn một cái, bắt đầu cảm thấy nóng.

“Lại đây, cô lại đây, tôi sẽ làm quan tòa công minh cho cô.”

Bị ai bắt nạt thì khóc lóc kể đi, anh ta sẽ tùy ý làm chủ cho cô.

Thiếu nữ đứng ở cửa hơi chậm chạp vài giây sau mới phản ứng lại, sau đó từng bước một đi vào, đi đến sau chiếc bàn gỗ thấp bày đầy đồ đạc, dừng lại. Đằng sau cô, mỗi nơi cô bước qua đều có nhỏ nước. Toàn thân ướt sũng, vải quần áo bó sát vào cơ thể, gầy gò, ốm yếu, trái ngược với mọi thứ tốt đẹp.

Diêu Nguyệt Ảnh nhìn anh chằm chằm, cổ họng cô khô khốc, ánh mắt nhìn quanh tạo nên một cảm giác mơ hồ kỳ lạ.

Cô nhìn anh, nhìn đầu ngón tay, khóe miệng anh.

Nốt ruồi bên khóe mắt, thân thể thon dài nhợt nhạt..

Tất cả những thứ này tạo nên lớp vỏ bọc bằng xương bằng thịt, xa hoa và bí ẩn, đồng thời cũng vô cùng vô tình. Nhưng những thứ này là tất cả của Trình Hân.

Một câu nói của anh có thể làm cho cô ấy ngày nhớ đêm mong, sẽ nhảy lầu, sẽ tự ti, sẽ vui mừng, cũng sẽ tủi thân. Tất cả cảm xúc của cô ấy đều do người đàn ông trước mặt này chi phối.

Vậy thì, nếu cô có thể chi phối anh thì sao.

Trình Hân à.

Thiên đường của cậu đang ở trước mặt mình.

Diêu Nguyệt Ảnh dưới sự cổ vũ của Lương Nghiêm Húc không nói một lời, anh ta đang thúc giục cô kể nỗi tủi thân của mình cho những người đàn ông khác nghe. Nhưng cô thậm chí còn không thèm nhìn, chỉ chăm chăm nhìn Cung Trạch Dã, mãi cho đến khi đối diện ném tới một ánh mắt không tính là thiện ý, cô mới mở miệng hỏi.

Giọng nói khàn khàn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Làm không?”

Câu nói này không phải nói với Lương Nghiêm Húc, người đàn ông ngồi ở một bên biến sắc, đứng dậy đổi tư thế, Cung Trạch cau mày.

“Hả?”

“Tôi nói làm không, muốn làm với anh thì cần điều kiện gì.”

Cô lại hỏi, không nhúc nhích, vẻ mặt ba người đàn ông thay đổi, Lương Nghiêm Húc sau khi kinh ngạc thì cười phá lên, đứng dậy khỏi ghế sofa ôm bụng, chỉ vào Cung Trạch, nói mẹ nó, cậu nghe thấy chưa, con đàn bà này tìm cậu làm tình kìa.

Cung Trạch Dã là loại người gì chứ, loại đàn bà như con chuột cũng xứng sao?

Lương Nghiêm Húc đứng trên ghế sofa, thân hình cao lớn vươn tay có thể chạm tới trần nhà, anh ta vui quá, lấy vài chiếc gối mềm ném về phía Cung Trạch Dã, người đàn ông vươn tay đánh rơi, chỉ vào Diêu Nguyệt Ảnh.

“Cút.”

Anh bảo cô cút.

Thông thường thì phụ nữ nghe câu này đều sẽ sợ hãi bỏ chạy rồi khóc.

Cô còn chưa nhận ra chính mình, góc tối mới là nơi cô nên ở, chờ trời tối không có ai thì ra ngoài, trời sáng thì lại co rúm lại.

Một tiếng cút cho thấy sự kiên nhẫn của người đàn ông đã không còn bao nhiêu, trước khi nổi giận thì mau mau rời đi, đừng khiến người khác ghét.

Diêu Nguyệt Ảnh không nhúc nhích, như thể không nghe thấy gì, sau tiếng cút thì cô bắt đầu cởi quần áo. Một tay vung lên, ném chiếc áo như giẻ rách xuống chân, tiếp theo bắt đầu thản nhiên cởi áo lót.

Đầu óc Lương Nghiêm Húc trong nháy mắt tê dại, bóng anh ta theo ánh đèn và góc độ đã phủ lên người cô, gần như che lấp cô hoàn toàn.

Nhưng người phụ nữ này, người phụ nữ này... lại phớt lờ anh ta.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cá Không Có Chân

Số ký tự: 0