Hiện Tượng Điểm...
Bất Khai Tâm Đích Phì Quất
2024-11-16 03:00:17
*高地效应: hiện tượng địa điểm cao (High Place Phenomenon - HPP), là một hiện tượng khi đang ngắm cảnh sông nước từ trên một chiếc cầu cao, hay đứng trên tầng thượng tòa thì bỗng dưng cảm thấy có gì đấy thúc giục mình nhảy xuống.
Ở trong ánh mắt của bọn họ, thiếu nữ cởi bỏ từng món từng món lớp vải ướt trên người, đôi vai gầy nhô cao, hai tay buông thẳng bên hông, quần dài, quần lót, tất cả đều bị ném xuống chân.
Mái tóc ướt, đôi mắt đen láy, nhìn xuống, là thân thể chưa từng bị vuốt ve, được ngắm nhìn. Cổ chân đầu gối đều có sẹo, còn có đôi gò bồng bị Cung Trạch chế giễu, cười cô cằn cỗi, không biết tự nhìn lại mình.
Diêu Nguyệt Ảnh không chắc cơ thể mình có khả năng quyến rũ được không, cô tự nhận bầu ngực lép kẹp của mình thực sự giống như trẻ con, chẳng có gì đáng xem.
“Anh xem đi, thế nào, nếu thấy được thì chúng ta làm một lần.”
Vừa dứt lời, chiếc ly rượu trên bàn đột nhiên bị người đàn ông cầm lên vung mạnh, lực ném rất nhanh, ly thủy tinh dày một giây sau liền vỡ vụn ở bên người cô, chất lỏng màu nâu sẫm loang lổ thành một vệt, những mảnh thủy tinh vỡ bắn tung tóe.
Diêu Nguyệt Ảnh run rẩy toàn thân, mắt không nhắm lại, thân hình người đàn ông nhanh nhẹn, từ trên ghế sofa đến bên cô chỉ trong vài bước, túm tóc, lôi cô về phía cửa.
Cô chân trần lùi lại, giẫm lên những mảnh thủy tinh sắc nhọn, nghiến răng kêu đau, da đầu cũng như bị nhổ bật gốc, đau nhói. Khi đến gần cửa, cô nhanh tay lẹ mắt bám chặt vào khe cửa, những ngón tay cắm vào khe hở, từng ngón dùng sức, đỏ bừng.
Trần truồng và không trần truồng.
Đứng trước cửa.
Khi ánh mắt chạm nhau, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhanh chóng ửng đỏ. Cổ họng nghẹn ngào, thân hình cao lớn mảnh khảnh che khuất ánh sáng trong phòng, vì vậy Diêu Nguyệt Ảnh hoàn toàn chìm vào bóng tối.
“Cút không?”
“Không cút.”
Anh nhìn cô, lông mi trong bóng tối giống như cánh bướm khẽ rung động, nước mắt cứ như vậy từ khóe mắt chảy xuống.
Cô vẫn biết sợ, toàn thân run rẩy, mồ hôi và nước mắt hòa lẫn với nỗi đau, tất cả đều trần trụi.
Thân thể, linh hồn, tôn nghiêm, và còn rất nhiều thứ khác, tất cả đều phơi bày ra.
Anh nhìn chằm chằm vào giọt nước mắt nhẹ nhàng lướt từ má xuống cằm, rơi vào giữa xương quai xanh. Làn da không quá trắng ngần, nhìn xuống nữa, đôi nhũ hoa màu đỏ hồng dựng thẳng, phơi bày giữa không khí.
Mùi hương của cô cũng lập tức xộc vào mũi.
Giống như một loài cá biển sâu lạc vào lưới, sau đó được bán trong khu chợ đông đúc, đầu thân đuôi có giá khác nhau, tất cả đều được ghi trên bảng giá để con người lựa chọn.
Chỉ là khác với nó chính là, cô tự tay giăng lưới cho mình, cũng tự tay định giá cho mình.
“Cô dực vào cái gì mà nghĩ tôi sẽ làm với cô?”
Anh hỏi cô, bàn tay kéo tóc chuyển sang bóp cổ, hơi dùng sức đẩy cô ra ngoài, những ngón tay đỏ bừng ở khe cửa cũng sắp buông ra.
“Tôi không nghĩ vậy.”
Cô nói.
Vì vậy, con số được ghi trên bảng giá của cô là 0, anh có biết 0 đại diện cho điều gì không, Cung Trạch Dã.
“Tôi không có cách nào liên lạc với anh, tôi hoàn toàn không biết anh đang ở đâu. Nơi anh ở cũng không giống tôi, anh cũng không thường đến trường, tôi không thể nhờ Kiều Vĩ Thành tình cờ gặp anh được.”
“Vòng tròn giao tiếp của chúng ta cũng không giống nhau, ngay cả khi gặp anh, tôi cũng không thể tiếp cận anh trước mặt Trình Hân.”
“Anh nói cho tôi biết, tôi không cởi sạch đứng trước mặt anh hỏi anh có làm hay không, tôi còn có cách nào nữa.”
Cô hỏi anh.
Câu hỏi này khiến vẻ mặt vốn lạnh lùng của người đàn ông trước mặt khựng lại trong giây lát, sự thản nhiên và thẳng thắn của cô trong nháy mắt cùng với hành lang tối đen sau lưng cô ập tới.
Anh ngẩn người một lúc rồi bắt đầu cười, tiếng cười từ nhỏ đến lớn, lồng ngực theo đó mà phập phồng, cách anh gần như vậy, nghe lại có chút khiếp người.
Cung Trạch buông cổ cô ra, đẩy người về phía sau, nhìn cô lảo đảo vài bước, sau đó ánh mắt với cô chạm nhau.
“Lý do là gì.”
“Tôi muốn Trình Hân khóc trước mặt tôi.”
“Rầm” một tiếng.
Anh đóng sầm cửa lại.
Lương Nghiêm Húc ngồi trên ghế sofa ngây người, “Vị thành niên” bên kia đã sớm ra vẻ trấn định cầm lấy điện thoại di động cúi đầu chơi gam, cậu ho một tiếng, mặt đỏ bừng nhưng ánh mắt vẫn luôn không kìm được mà hướng về phía cánh cửa.
“Con nhỏ này đầu óc có vấn đề.”
Cung Trạch chưa bao giờ đánh giá ai như vậy.
Nói thật thì phụ nữ, muốn đến gần để anh chơi cũng chỉ có hai lý do, một là vì tiền, hai là vì người. Không khéo lại chiếm cả hai, chưa từng thấy ai có lý do là “Tôi muốn cô ấy khóc trước mặt tôi”, lý do ngu xuẩn như vậy.
Lương Nghiêm Húc ngẩn người một lúc rồi hoàn hồn, cười ngất ngưởng, cười đến nỗi lăn qua lộn lại trên ghế sofa.
“Ai nha, tôi phục rồi, tôi thực sự phục rồi.”
Anh ta thấy cô khá điên, loại điên này rất lớn, ở một mức độ nào đó giống như chó cùng rứt giậu. Nhưng lại rất dũng cảm, có thể dùng dũng cảm hình dung cô lại quá mức xa xỉ, nhưng cô rất thú vị.
Lương Nghiêm Húc cười cười rồi lại cảm thấy không ngon miệng, nói thật, nhìn thấy cũng thèm, tuy rằng gầy yếu, nhưng thế nào cũng coi như là một miếng thịt. Anh ta cũng không phải ai đến cũng không cự tuyệt, chỉ thấy Diêu Nguyệt Ảnh người phụ nữ này… Có lẽ, có một loại khả năng hay không, mùi vị ăn vào cũng là thơm ngào ngạt.
Hai người đàn ông nói chuyện chưa được hai câu thì bên ngoài cửa bắt đầu đập vào, đùng đùng đùng mấy tiếng, tay nắm cửa vặn rồi lại vặn, tiếng ồn phát ra khiến họ không còn tâm trạng nghe nhạc uống rượu nữa.
Tiếng thiếu nữ truyền vào qua khe cửa, cô nói muốn lấy quần áo. Cung Trạch bất đắc dĩ nhặt đống giẻ rách không rõ danh tính kia lên.
Mở cửa, ném ra ngoài.
Vốn định đóng lại nhưng lại liếc mắt nhìn lén.
Cô cứ như vậy ngồi ở ngoài cửa, cứ như vậy nhìn anh.
Cứ thế nhìn.
Ánh mắt đó.
Giống như anh đang đứng trên cao, từng giây từng phút đều muốn ngã xuống.
Ở trong ánh mắt của bọn họ, thiếu nữ cởi bỏ từng món từng món lớp vải ướt trên người, đôi vai gầy nhô cao, hai tay buông thẳng bên hông, quần dài, quần lót, tất cả đều bị ném xuống chân.
Mái tóc ướt, đôi mắt đen láy, nhìn xuống, là thân thể chưa từng bị vuốt ve, được ngắm nhìn. Cổ chân đầu gối đều có sẹo, còn có đôi gò bồng bị Cung Trạch chế giễu, cười cô cằn cỗi, không biết tự nhìn lại mình.
Diêu Nguyệt Ảnh không chắc cơ thể mình có khả năng quyến rũ được không, cô tự nhận bầu ngực lép kẹp của mình thực sự giống như trẻ con, chẳng có gì đáng xem.
“Anh xem đi, thế nào, nếu thấy được thì chúng ta làm một lần.”
Vừa dứt lời, chiếc ly rượu trên bàn đột nhiên bị người đàn ông cầm lên vung mạnh, lực ném rất nhanh, ly thủy tinh dày một giây sau liền vỡ vụn ở bên người cô, chất lỏng màu nâu sẫm loang lổ thành một vệt, những mảnh thủy tinh vỡ bắn tung tóe.
Diêu Nguyệt Ảnh run rẩy toàn thân, mắt không nhắm lại, thân hình người đàn ông nhanh nhẹn, từ trên ghế sofa đến bên cô chỉ trong vài bước, túm tóc, lôi cô về phía cửa.
Cô chân trần lùi lại, giẫm lên những mảnh thủy tinh sắc nhọn, nghiến răng kêu đau, da đầu cũng như bị nhổ bật gốc, đau nhói. Khi đến gần cửa, cô nhanh tay lẹ mắt bám chặt vào khe cửa, những ngón tay cắm vào khe hở, từng ngón dùng sức, đỏ bừng.
Trần truồng và không trần truồng.
Đứng trước cửa.
Khi ánh mắt chạm nhau, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhanh chóng ửng đỏ. Cổ họng nghẹn ngào, thân hình cao lớn mảnh khảnh che khuất ánh sáng trong phòng, vì vậy Diêu Nguyệt Ảnh hoàn toàn chìm vào bóng tối.
“Cút không?”
“Không cút.”
Anh nhìn cô, lông mi trong bóng tối giống như cánh bướm khẽ rung động, nước mắt cứ như vậy từ khóe mắt chảy xuống.
Cô vẫn biết sợ, toàn thân run rẩy, mồ hôi và nước mắt hòa lẫn với nỗi đau, tất cả đều trần trụi.
Thân thể, linh hồn, tôn nghiêm, và còn rất nhiều thứ khác, tất cả đều phơi bày ra.
Anh nhìn chằm chằm vào giọt nước mắt nhẹ nhàng lướt từ má xuống cằm, rơi vào giữa xương quai xanh. Làn da không quá trắng ngần, nhìn xuống nữa, đôi nhũ hoa màu đỏ hồng dựng thẳng, phơi bày giữa không khí.
Mùi hương của cô cũng lập tức xộc vào mũi.
Giống như một loài cá biển sâu lạc vào lưới, sau đó được bán trong khu chợ đông đúc, đầu thân đuôi có giá khác nhau, tất cả đều được ghi trên bảng giá để con người lựa chọn.
Chỉ là khác với nó chính là, cô tự tay giăng lưới cho mình, cũng tự tay định giá cho mình.
“Cô dực vào cái gì mà nghĩ tôi sẽ làm với cô?”
Anh hỏi cô, bàn tay kéo tóc chuyển sang bóp cổ, hơi dùng sức đẩy cô ra ngoài, những ngón tay đỏ bừng ở khe cửa cũng sắp buông ra.
“Tôi không nghĩ vậy.”
Cô nói.
Vì vậy, con số được ghi trên bảng giá của cô là 0, anh có biết 0 đại diện cho điều gì không, Cung Trạch Dã.
“Tôi không có cách nào liên lạc với anh, tôi hoàn toàn không biết anh đang ở đâu. Nơi anh ở cũng không giống tôi, anh cũng không thường đến trường, tôi không thể nhờ Kiều Vĩ Thành tình cờ gặp anh được.”
“Vòng tròn giao tiếp của chúng ta cũng không giống nhau, ngay cả khi gặp anh, tôi cũng không thể tiếp cận anh trước mặt Trình Hân.”
“Anh nói cho tôi biết, tôi không cởi sạch đứng trước mặt anh hỏi anh có làm hay không, tôi còn có cách nào nữa.”
Cô hỏi anh.
Câu hỏi này khiến vẻ mặt vốn lạnh lùng của người đàn ông trước mặt khựng lại trong giây lát, sự thản nhiên và thẳng thắn của cô trong nháy mắt cùng với hành lang tối đen sau lưng cô ập tới.
Anh ngẩn người một lúc rồi bắt đầu cười, tiếng cười từ nhỏ đến lớn, lồng ngực theo đó mà phập phồng, cách anh gần như vậy, nghe lại có chút khiếp người.
Cung Trạch buông cổ cô ra, đẩy người về phía sau, nhìn cô lảo đảo vài bước, sau đó ánh mắt với cô chạm nhau.
“Lý do là gì.”
“Tôi muốn Trình Hân khóc trước mặt tôi.”
“Rầm” một tiếng.
Anh đóng sầm cửa lại.
Lương Nghiêm Húc ngồi trên ghế sofa ngây người, “Vị thành niên” bên kia đã sớm ra vẻ trấn định cầm lấy điện thoại di động cúi đầu chơi gam, cậu ho một tiếng, mặt đỏ bừng nhưng ánh mắt vẫn luôn không kìm được mà hướng về phía cánh cửa.
“Con nhỏ này đầu óc có vấn đề.”
Cung Trạch chưa bao giờ đánh giá ai như vậy.
Nói thật thì phụ nữ, muốn đến gần để anh chơi cũng chỉ có hai lý do, một là vì tiền, hai là vì người. Không khéo lại chiếm cả hai, chưa từng thấy ai có lý do là “Tôi muốn cô ấy khóc trước mặt tôi”, lý do ngu xuẩn như vậy.
Lương Nghiêm Húc ngẩn người một lúc rồi hoàn hồn, cười ngất ngưởng, cười đến nỗi lăn qua lộn lại trên ghế sofa.
“Ai nha, tôi phục rồi, tôi thực sự phục rồi.”
Anh ta thấy cô khá điên, loại điên này rất lớn, ở một mức độ nào đó giống như chó cùng rứt giậu. Nhưng lại rất dũng cảm, có thể dùng dũng cảm hình dung cô lại quá mức xa xỉ, nhưng cô rất thú vị.
Lương Nghiêm Húc cười cười rồi lại cảm thấy không ngon miệng, nói thật, nhìn thấy cũng thèm, tuy rằng gầy yếu, nhưng thế nào cũng coi như là một miếng thịt. Anh ta cũng không phải ai đến cũng không cự tuyệt, chỉ thấy Diêu Nguyệt Ảnh người phụ nữ này… Có lẽ, có một loại khả năng hay không, mùi vị ăn vào cũng là thơm ngào ngạt.
Hai người đàn ông nói chuyện chưa được hai câu thì bên ngoài cửa bắt đầu đập vào, đùng đùng đùng mấy tiếng, tay nắm cửa vặn rồi lại vặn, tiếng ồn phát ra khiến họ không còn tâm trạng nghe nhạc uống rượu nữa.
Tiếng thiếu nữ truyền vào qua khe cửa, cô nói muốn lấy quần áo. Cung Trạch bất đắc dĩ nhặt đống giẻ rách không rõ danh tính kia lên.
Mở cửa, ném ra ngoài.
Vốn định đóng lại nhưng lại liếc mắt nhìn lén.
Cô cứ như vậy ngồi ở ngoài cửa, cứ như vậy nhìn anh.
Cứ thế nhìn.
Ánh mắt đó.
Giống như anh đang đứng trên cao, từng giây từng phút đều muốn ngã xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro