Cá Không Có Chân

Phá Thân Trước...

Bất Khai Tâm Đích Phì Quất

2024-11-16 03:00:17

Anh lại mở cửa ra, ngồi xổm xuống.

Hai người gần như nhìn thẳng vào nhau, nhưng bóng dáng của anh vẫn như cũ bao trùm ở trên người cô, che chắn hoàn toàn.

“Bắt đầu từ bây giờ tôi cho cô hai lựa chọn, chỉ được chọn một. Chọn sai một cái thì cút đi cho tôi.”

“Một, tiền bạc hay quyền lực.”

Tay trái xòe ra, tay phải nắm chặt, cô không do dự, chỉ lên không trung.

“Hai, phục tùng hay chống đối.”

Tay trái phục tùng, tay phải chống đối, cô không do dự lần nữa, tay vẫn dừng ở vị trí đó.

“Ba, trung thành hay phản bội.”

Đầu ngón tay không nhúc nhích, ánh mắt của hai người đều không rời khỏi người kia.

Nhân tính phức tạp thường thường bắt nguồn từ những thứ này, một người đứng ở chỗ cao nhất định sẽ ngã xuống, một người ở đáy cốc bị giẫm đạp lại sẽ muốn leo lên trên, trèo lên rồi lại kêu gào và rơi xuống, sự trong sáng cuối cùng cũng sẽ sa ngã, sự lương thiện một ngày nào đó cũng sẽ học cách bóp cò súng.

Anh luôn thích xem những thứ này, xem trò chơi anh phản bội của tôi, tôi phản bội anh, lấy người bên cạnh làm thú vui, cảm thấy vô cùng thú vị. Mỗi lựa chọn của thiếu nữ này đều hoàn toàn phù hợp với yêu cầu, lúc này, anh nhìn chằm chằm vào cô.

“Có chút thú vị, nhưng chỉ một chút thôi.”

“Lại đây, chơi với cô một lát.”

Cuối cùng, Cung Trạch Dã còn hỏi một câu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hỏi xong, người đàn ông đứng dậy vẫy tay ra hiệu với cô, giống như lần đầu tiên chào hỏi một chú chó con.

Diêu Nguyệt Ảnh lảo đảo đứng dậy, tiếp đó bị anh bóp gáy nhấc lên, cô nhón chân theo bước chân của anh đi vào trong, cánh cửa đóng lại.

Lương Nghiêm Húc vẻ mặt khó tin, hướng về phía Cung Trạch Dã đột nhiên thay đổi chủ ý mà hỏi.

“Không phải chứ, cậu nghiêm túc thật à?”

“Không thì sao, tự đưa đến tận cửa, không làm thì phí lắm.”

Diêu Nguyệt Ảnh cứ thế bị anh ném lên ghế sofa, cô chịu đựng cơn đau dưới lòng bàn chân, quay người lại nhìn anh, anh cầm lấy ly rượu trên bàn uống cạn, đây là Lương Nghiêm Húc rót cho Du Thái bên cạnh.

Anh hỏi cô đã từng bị làm tình chưa, Diêu Nguyệt Ảnh lắc đầu.

“Trình Hân của cô cũng nói thế.”

Bây giờ công nghệ cao như vậy, phục hồi màng trinh rất dễ dàng, tất cả những người anh đã làm đều là "xử nữ". Bất quá anh cũng không để ý quá nhiều đến vấn đề này, chỉ là nhếch môi châm chọc cười lời nói dối của cô.

Diêu Nguyệt Ảnh dựa vào ghế sofa, nhìn người đàn ông đưa tay kéo chiếc quần đùi rộng trắng tinh mỏng manh đến tận đùi, chiếc quần lót bó sát người màu xám đậm phồng lên, anh không thèm để ý thả thứ đang ngủ say ra trước mặt người khác.

“Không ngại tôi làm cô ở đây chứ?”

Anh hỏi, thiếu nữ lắc đầu. Nói không ngại, thậm chí nếu có nhiều người hơn, có lẽ cô cũng sẽ làm như vậy.

Nhưng Diêu Nguyệt Ảnh không hiểu, cũng chỉ có thể dựa vào kiến thức không nhiều để suy nghĩ kế tiếp nên làm như thế nào.

Không hôn, không vuốt ve, không dạo đầu, chỉ là nhìn anh từ trên cao tự mình vuốt ve dương vật, vậy cô có nên phối hợp dạng chân ra không.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lưng cô dựa vào ghế sofa da, hai chân hơi mở, góc độ mở rộng hơn, dùng cách đón nhận dương vật đáng xấu hổ này để chiều theo anh.

Thân thể thiếu nữ trần trụi, gót chân dính chút bụi, còn có vài mảnh thủy tinh găm vào thịt, sau khi cô nhón chân lên, Lương Nghiêm Húc nhìn thấy mảnh thủy tinh và ánh đèn khúc xạ lấp lánh.

Anh ta không kìm được nhìn sâu hơn, giữa hai chân thiếu nữ, vùng đất bí ẩn, chỉ có vài sợi lông mu thưa thớt rủ xuống, bên dưới là thịt sò khép chặt, làn da vùng kín của cô lộ ra màu trắng tự nhiên, còn vùng  trần trụi hằng ngày còn có dấu vết phơi nắng, nhưng ranh giới màu da đã không còn rõ ràng như trước, Kiều Vĩ Thành vẫn khá hào phóng với cô, hơn một tháng đã trở thành như vậy.

Yết hầu Lương Nghiêm Húc không kìm được nuốt ực, anh ta chua đến nổi bong bóng, ánh mắt dừng lại trên người Diêu Nguyệt Ảnh đang dùng tư thế này chờ bị làm tình, dáng vẻ của thiếu nữ như tuyết chưa tan, vừa lạnh vừa mát nhưng có thể tùy ý xoa bóp, mà dưới điều này, cô chẳng qua cũng chỉ mới hai mươi tuổi, sẽ căng thẳng cũng sẽ khó xử, chỉ là cô sẽ vụng về che giấu những cảm xúc này.

Lương Nghiêm Húc  kìm lòng không đậu nhớ tới dáng vẻ cô hoảng sợ liên tục trượt chân trong nhà vệ sinh, nếu cũng bị anh ta làm tình, thở hổn hển trên ghế sofa, dùng cơ thể bao bọc lấy dương vật của anh ta, lúc ra vào, anh ta sẽ sướng đến mức nào đây?

“Ê, cô muốn cắm sừng Kiều Vĩ Thành sao?”

Lương Nghiêm Húc lên tiếng ngăn cản, dù nói thế nào cũng là chó của mình, đàn bà của chó nhà anh ta thì cũng nên nằm trong phạm vi quản lý của anh ta nhỉ, cho dù muốn làm tình, muốn cắm thì cũng không đến lượt anh chứ.

“Vậy thì anh gọi Kiều Vĩ Thành đến đây, tôi sẽ làm trước mặt anh ấy?”

Cung Trạch Dã cong môi cười, anh quỳ một chân xuống ghế sofa, một tay kéo thiếu nữ lên, tay kia đỡ lấy dương vật, ấn lên thịt mềm khô khốc mà nghiền nát, đầu dương vật tách một khe hở, bắt đầu ma sát lên xuống, đỉnh vào chỗ âm vật nhạy cảm của thiếu nữ như giã nát cánh hoa.

Cơ thể cô cứng đờ, cảm giác tê dại đó lan tỏa khắp nơi từ xung quanh da, đầu óc Diêu Nguyệt Ảnh căng ra, máu dồn lên đầu.

Trong tầm mắt mơ hồ, là Cung Trạch Dã, người đàn ông này dường như không có lòng xấu hổ, không coi ai ra gì vịn gậy thịt ma sát, cũng không cho cô thời gian thở dốc và thả lỏng, chỉ cảm thấy có chút ẩm ướt thì dễ dàng tìm thấy lỗ rồi cắm vào.

Dương vật dài thô đột nhiên đâm vào, Diêu Nguyệt Ảnh hít một hơi thật mạnh, đau đến toàn thân run lên, cô thụt lùi lại thì cảm thấy đau nhói dưới bụng đột ngột dữ dội.

Cung Trạch rên lên một tiếng, có chút kinh ngạc nhìn cô chằm chằm, dương vật ở trong ngõ hẹp chật chội, ấm áp và ẩm ướt, muốn nhét vào sâu hơn lại không thể tiến thêm được nữa.

Miệng huyệt chảy ra một vệt đỏ sẫm, anh cúi xuống, cắn vào núm vú vểnh cao của thiếu nữ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cá Không Có Chân

Số ký tự: 0