Cá Không Có Chân

Dâng Hiến Tâm H...

Bất Khai Tâm Đích Phì Quất

2024-11-16 03:00:17

Ngón tay Lương Nghiêm Húc lướt nhanh, giao diện điện thoại dừng lại ở Weibo, anh ta đang tranh cãi với một kẻ thích gây sự trên Weibo, vì có người nghi ngờ Nevara tham gia cuộc thi rap lần này có giành được dây chuyền hay không.

Những lời chửi tục của Lương Nghiêm Húc càng ngày càng bẩn, rất nhanh đối phương đã không chịu đựng nổi nữa, nói sẽ tố cáo anh ta và chờ nhận thư của luật sư.

Ánh đèn dần tối xuống, lời mở đầu buồn ngủ, đám minh tinh nhỏ hát hò nhạt nhẽo phối hợp với hiệu ứng âm thanh đỉnh cao thì nghe cũng không đến nỗi nào.

Khi Diêu Nguyệt Ảnh đến, bài hát đã được một nửa.

Trên sân khấu là Nevara mà mọi người đều mong đợi, một màu trắng tinh khôi, đội mũ len, phong cách đường phố, xỏ khuyên lưỡi. Làn da trắng bệnh hoạn, mái tóc dài xoăn như mì gói.

Mỗi ngón tay đều vô cùng thon dài, hai tay chắp lại, nhẹ nhàng đặt lên micro.

Lớp trưởng Chương San ở phía sau gọi cô, Diêu Nguyệt Ảnh như không nghe thấy gì, đứng ngây ra tại chỗ.

Phát âm kiểu Mỹ, tốc độ quá nhanh, cô chỉ nghe được một vài từ tiếng Anh xen lẫn tiếng Trung.

“Mama, thôi đừng về nhà nữa, ánh đèn chờ mẹ nhiều lần mở rồi lại tắt.”

Cô không hiểu, dù sao ở đây cũng chẳng có ai hiểu cả. Người hiểu đều ở bên ngoài, ngồi xổm ở cổng trường.

Lời bài hát giống như một bệnh nhân tâm thần, nghĩ đến đâu viết đến đó, lúc thì tiếng Anh, lúc thì tiếng Trung, thậm chí còn xen lẫn cả tiếng Nhật.

Giọng hát của Nevara rất lười biếng, giọng cuối kéo dài tạo nên cảm giác hơi khàn.

Diêu Nguyệt Ảnh vì điểm học phần nên mới cực khổ chạy tới đây, cửa lớn không đóng chặt hoàn toàn, những mảnh vỡ lời bài hát đó mang theo ánh sáng vàng rực thổi vào tai cô.

Tim Diêu Nguyệt Ảnh đập thình thịch, mạch đập lại nổ tung bên tai, mặt đất theo tiếng đệm rền vang không ngừng rung chuyển, ngay khoảnh khắc đó, tâm hồn cô đã hòa cùng lời bài hát.

Hàng ghế đầu tiên, cô đứng như một con gà giữa đàn hạc.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nước mắt Diêu Nguyệt Ảnh bất giác trào ra.

Nếu như...

Nếu như cô là người ngồi trên chiếc xe điện đó.

Thì chắc chắn cô sẽ là bà điên trong lời Trình Hân.

Giống như những cô gái bình thường khác.

Dâng hiến cả tâm hồn và trái tim cho Nevara.

Trình Hân say rồi, nghe nói đã uống hết cả một chai rượu vang. Buổi biểu diễn kết thúc, Nevara ngồi trong xe bảo mẫu được những người ngoài trường vây quanh, rời đi.

Diêu Nguyệt Ảnh vẫn luôn mất hồn, cô đứng trên sân tập thể dục rộng lớn, ngước lên nhìn, phía sau là Chương San, hỏi cô sao không về ký túc xá, trời đã tối rồi, lát nữa cổng trường sắp đóng, hay là cùng ra ngoài mua đồ ngọt ăn.

Đúng lúc này, điện thoại reo, Tám cái Đông Cô liên tục gọi cho cô trong WeChat. Diêu Nguyệt Ảnh nghe máy, đầu dây bên kia lập tức một loạt câu hỏi dồn dập như pháo.

“Không phải cậu đi xem cùng chủ nhân của cậu sao, lạc mất rồi à?”

“Người đâu, người đâu, người đâu, ông đây hỏi cậu người ở đâu, cậu biết chủ nhân của cậu uống say như thế nào không.”

Cậu ta bảo cô nhanh chóng đến trong vòng mười phút, cúp điện thoại, cô thậm chí không có cách nào để thưởng thức bài hát đó nữa, chỉ đành vội vàng chạy đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, Chương San đi theo sau cô hỏi.

“Cần giúp không.”

“Không cần, cậu giúp tôi nói với Vương Tử đừng để cửa.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mười phút sau, Diêu Nguyệt Ảnh đến nơi.

Cô cách một khoảng đã nhìn thấy Trình Hân lảo đảo, Bối Dĩnh thấp bé, dìu cô ấy rất vất vả, mà bạn trai cô ấy, người thực sự nên chăm sóc cô ấy lúc này lại ngồi trong xe thờ ơ.

“Nhanh lên, nhanh đến đây! Sắp ngã rồi!”

Cô đỡ lấy, Trình Hân dựa vào vai cô, không ngừng lẩm bẩm.

“Cậu biết không... Lần trước cô ta đã kích thích tớ...”

“Còn nói... Còn nói...”

“Còn nói không chỉ là bạn học cấp ba với anh ấy, mà còn là cấp hai, còn là... Cấp một... Bạn học cấp một.”

Cô ấy nhắm mắt lại, mặt đỏ bừng, Diêu Nguyệt Ảnh nhét cô ấy vào xe, vừa ngồi vào, Cung Trạch đã xuống xe đổi sang ghế trước.

“Rồi sao...”

Anh hỏi, tay chống cằm, đầu ngón tay còn lại lướt nhanh trên màn hình điện thoại.

Lương Nghiêm Húc đi bắt người rồi, bắt một tên tội phạm quen thuộc, một gã đàn ông mà anh ta rất ghét. Một người khác lại không ở thành phố này, số đàn ông còn lại thì quá nịnh bợ, chơi với bọn họ chẳng có gì vui, mấy cô gái lại quá ồn ào, bây giờ còn sớm, chắc chắn không thể ngủ một mình trước được.

Đông Cô hỏi Diêu Nguyệt Ảnh xin vài tờ giấy, vừa nãy Trình Hân ói ngay bên cạnh xe, chất nôn bắn ra dính ướt giày cậu ta, cậu ta nín nhịn cảm giác buồn nôn, lau đi lau lại vài lần.

“Phiền chết đi được!”

Dứt khoát cởi giày ra, như trút giận ném ra ngoài xe, sau đó quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Diêu Nguyệt Ảnh.

“Cởi giày ra, đưa tôi mang.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cá Không Có Chân

Số ký tự: 0