Cá Không Có Chân

Thiên Đường Kẻ...

Bất Khai Tâm Đích Phì Quất

2024-11-16 03:00:17

Hai người họ cao gần bằng nhau, Diêu Nguyệt Ảnh cao hơn một chút, đi đôi dép xăng đan rất bình thường, có miếng dán ma thuật. Bối Dĩnh không còn lựa chọn nào khác, cậu ta không thể chân trần về nhà được.

Diêu Nguyệt Ảnh thấy vẻ mặt bá đạo của cậu ta, cũng chỉ đành cởi giày đưa cho cậu ta.

“Cô ta còn nói... với anh... là bạn học mẫu giáo...”

“Hai người còn tắm chung với nhau...”

Cô ấy lẩm bẩm, tuy nhiên người đàn ông ngồi ở ghế trước vẫn qua cửa sổ xe nói câu đó: “Rồi sao.”

Không còn gì nữa, Trình Hân khóc, vừa khóc vừa thở, Bối Dĩnh mang giày xong thì bất lực lắc đầu, cậu ta nhìn về phía Cung Trạch, vốn định nói điều gì đó nhưng vì người đàn ông này rất ghét nghe mấy lời giáo điều vớ vẩn, cậu ta dứt khoát quay đầu bỏ đi, Diêu Nguyệt Ảnh lau mặt cho cô ấy, khăn giấy ướt gần như dùng hết cả một gói.

Tuy nhiên Bối Dĩnh có thể đi, còn cô thì không thể. Xe chạy trên đường, chẳng mấy chốc đã rẽ đến căn hộ cao cấp của Trình Hân.

Cung Trạch không thể ở lại để hầu hạ một người phụ nữ say khướt tìm sống tìm chết, trong danh sách nghĩa vụ bạn trai của anh không có mục này, vậy nên mọi thứ đều chỉ có thể sắp xếp cho Diêu Nguyệt Ảnh.

Trời tối đen như mực, người phụ nữ chân trần dìu bạn gái say khướt của anh xuống xe, ân cần đóng cửa, chân giẫm trên nền xi măng, trước khi rời đi, cô cố ý tránh ánh mắt, chỉ nói một câu.

“Tôi đưa cô ấy lên.”

Người đàn ông ngồi trong xe không trả lời, thậm chí không nhìn cô lấy một cái. Cửa sổ xe mở một nửa, anh ừ một tiếng, coi như trả lời.

Chiếc xe thương vụ này chạy quá chậm, là xe của công ty gia đình. Một tháng trước, hai chiếc xe của anh trước sau đều bị hỏng vì một số lý do đặc biệt nên gia đình đã ra lệnh anh sẽ không được lái xe nữa.

“Đi, mua chút đồ ăn đêm.”

Anh ra lệnh, tài xế quay đầu xe, bắt đầu đi về phía nơi đông người.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khi nhận được điện thoại, Nevara đã gần ngủ rồi, dạo này cô ấy không bận rộn lắm, mỗi ngày ngoài việc đến phòng thu âm thì thời gian còn lại đều ở nhà chơi game để giết thời gian.

Giọng nói của Cung Trạch giống như bản sao nam của cô ấy, lười biếng, chậm rãi, không quá the thé cũng không quá trầm nhưng lại tỏ vẻ kiêu ngạo. Từ nhỏ, những người lớn tuổi trong gia đình đã thấy họ vô lễ nhưng trời mới biết, họ chỉ không muốn nói những chuyện vô bổ.

Những thứ không quan tâm thì sẽ không bao giờ để mắt đến.

Nevara đang chơi game, ra sức cày Palworld*, cô ấy nói không có chuyện gì thì tắt máy.

* Palworld: là một trò chơi điện tử hành động-phiêu lưu sinh tồn của nhà phát triển Nhật Bản Pocket Pair

“Trình Hân say rồi, ói đầy đất.”

“Thế thì sao.” Cô ấy hỏi.

“Em thích bắt nạt người khác nhỉ.”

“Đúng vậy, thế thì sao.”

Cô ấy điều khiển chuột, từ cổng dịch chuyển đến một góc khác của bản đồ, cô ấy nhìn trúng một chủ tháp tóc đuôi ngựa, định bắt nhốt cô ta.

“Sao không nói với cô ấy, em là em họ của anh.”

Cung Trạch hỏi, Nevara ở đầu dây bên kia tặc lưỡi, nói rằng bọn con gái này thật vô vị.

Bất kể là Trình Hân hay các cô gái trước đây của anh thì đều hống hách. Chỉ cần có người đẹp hơn đe dọa đến vòng tròn giao phối của họ, thì lập tức bắt đầu tấn công ồ ạt. Kể cả cô ấy cũng không ngoại lệ, chụp trộm ảnh cô ấy, giả làm người qua đường phát tán ngẫu nhiên lên mạng, nói rằng cô ấy quan hệ bừa bãi, một đêm đi bar với mấy người đàn ông rồi phê thuốc say sưa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Chỉ cần Nevara em còn ở trong vòng tròn này một ngày thì đừng hòng các cô được vui vẻ, đơn giản vậy thôi.”

Cung Trạch bị chọc tức cười, nói rằng cô ấy làm như vậy thì tối nay anh định bắn một phát, mà không thể bắn. 

Nhưng mà nói thật thì có hơi ngán rồi.

Quen nhau hơn ba tháng, lên giường, yêu đương nồng nhiệt, đổi ảnh đại diện đôi, ID đôi, giống hệt như trước kia. Phụ nữ ngưỡng mộ, tiếp cận, nhiệt tình, quyến rũ, liền mạch lưu loát.

Sau khi đạt đến đỉnh sẽ bắt đầu tràn ngập cảm giác không thực đối với khu vực giẫm đạp dưới chân này, lo được lo mất, vừa có gió thổi cỏ lay liền bắt đầu khóc. Lúc này đã đến ngày chia tay, nhìn họ từ trên cao rơi xuống, vẻ mặt vừa gào thét chói tai không cam lòng cũng trở thành thú vui của anh.

“Em nhớ ra ai rồi, không phải là người cắt tay trước mặt anh sao?”

Nevara nói, người phụ nữ đó cũng đẹp, trước kia học giỏi, chỉ là sau khi quen Cung Trạch thì dần dần thay đổi. Bắt đầu để ý đến cách ăn mặc, sau đó thì thành tích tụt dốc không phanh.

Nevara nói, bài hát tiếp theo sẽ có tên là Kẻ phạm tội trên thiên đường, dạo này vẫn đang tìm cảm hứng để viết lời.

“Anh biết không, nếu một người muốn bước vào thiên đường thì không liên quan đến việc cô ấy có trong sáng lương thiện hay không.”

Con người đều bị những thứ rực rỡ thu hút.

Anh giống như một kẻ phạm tội trên thiên đường, chờ đám con gái từng người một ôm ấp tình yêu bước lên mây, thứ chào đón họ thực chất là một khẩu súng.

“Bùm” một phát.

Máu bắn tung tóe như cánh hoa.

Những người thích Cung Trạch gặp nạn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cá Không Có Chân

Số ký tự: 0