Cá Không Có Chân

Kết Bạn

Bất Khai Tâm Đích Phì Quất

2024-11-16 03:00:17

Uông Tuấn Hi ở trên xe nhổ một ngụm nước miếng, bảo đồ khốn, mày không phải thấy Điền Tâm có hơn 40 vạn fan sao, hai đứa muốn làm cặp đôi hot trên mạng, bất quá quay nhiều video như vậy, Cung Trạch tổng cộng chỉ xuất hiện vài lần, mày thấy đám fan nữ trong mục bình luận thay lòng đổi dạ có phải rất không phục không? Nếu không thì mày cũng chẳng nghĩ đến chuyện âm thầm chỉnh Cung Trạch đúng không.

Cậu trai dưới ánh mặt trời chói chang sức cùng lực kiệt chạy, Uông Tuấn Hi mắng vài câu, quay đầu lại nhìn Cung Trạch, cái bộ dạng nịnh bợ tranh công này trông thật khó chịu, Điền Tâm đá một cú, hắn ta kêu lên một tiếng thảm thiết.

Khác với bầu không khí ồn ào trên xe chính là, người đàn ông chậm rãi đi lại dưới xe, trước mặt là mặt trời chói chang. Anh mặc một chiếc áo dài màu be, cổ áo chỉ cài một nửa, khi đám người náo loạn đến cao hứng, liền vẫy vẫy tay với xe.

Trình Hân lập tức tháo mũ che nắng, cô ấy mặc một bộ đồ thể thao chống nắng, vui vẻ chạy tới.

“Biết bắn súng không?”

Cung Trạch hỏi cô ấy, Trình Hân lắc đầu, cô ấy sợ không cầm nổi cái thứ đồ sộ này nhưng vẫn muốn thử, bóp cò như thế nào, ngón tay đặt ở đâu, tư thế ra sao? Anh ôm cô ấy vào lòng, tận tay hướng dẫn.

Cách đó không xa, một chiếc xe khác chậm rãi chạy đến, đuôi xe chở mấy con thú săn được. Thiếu niên mặc chiếc áo phông trắng hôm qua, đội thêm một chiếc mũ lưỡi trai.

Trong tay cậu xoay một khẩu súng săn ngắn, trên cổ tay đeo đồng hồ, nhìn là biết rất đắt tiền.

Kiều Vĩ Thành xui xẻo lại cùng Diêu Nguyệt Ảnh chen chúc một chỗ, trên xe có mùi máu tươi, nhưng thiếu niên môi hồng răng trắng này vẫn tiếp tục săn giết thú không nằm trong khu bảo tồn. Họ không muốn ngồi chiếc xe này, lại thấy đông người chen chúc nên ba người đều ngồi trên chiếc xe này.

Kiều Vĩ Thành nhìn tiếng súng vang lên liên hồi ở phía trước, không hiểu sao trong lòng lại thấy hoảng hốt, hốc mắt cậu ươn ướt, cúi đầu xuống.

“Anh cảm thấy sau này mình cũng sẽ rất thảm.”

Mặc dù bây giờ đã rất thảm rồi nhưng ít ra Lương Nghiêm Húc không đánh cậu nữa. Cậu tự tưởng tượng mình là Tần Thụy đang chạy, nhìn vẻ mặt không hề động tâm của Điền Tâm, cậu lại nhìn sang thiếu nữ bên cạnh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Diêu Nguyệt Ảnh nhìn chằm chằm phía trước, trong tầm mắt, là khuôn mặt nghiêng dịu dàng tươi sáng của Trình Hân.

“Em sẽ không đối xử với anh như vậy.”

Nếu có một ngày, cậu ở giữa ranh giới sự sống và cái chết.

Tôi sẽ không thờ ơ.

Cô chưa từng rời mắt, ánh mắt bình tĩnh.

Kiều Vĩ Thành cảm động, đưa tay ôm lấy vai Diêu Nguyệt Ảnh, rồi đột nhiên cảm thấy mình hơi mất kiểm soát, thế là vội vàng ngồi ngay ngắn lại.

“Cảm ơn em, bất kể lời này là thật hay giả.”

Ít nhất thì cậu tin.

Diêu Nguyệt Ảnh đi rồi, trong ngày mọi người hưng phấn, rời đi.

Tần Thụy sợ đến nỗi tè ra quần, nghe nói đã được mấy anh da đen đưa vào bệnh viện địa phương, bị mất nước nghiêm trọng, cộng thêm căng thẳng tinh thần.

Cô bảo Kiều Vĩ Thành giúp cô mua vé máy bay, Kiều Vĩ Thành vốn muốn thông báo với mọi người một tiếng, nhưng nghĩ lại, cảm thấy không cần thiết.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vào lúc hoàng hôn, Tần Thụy ở bệnh viện, cậu ở sân bay, điện thoại liên tục đổ chuông, một tay cậu xách vali hành lý, một tay cầm đồ lưu niệm mua cho cô, còn một tay nữa thì cầm cốc cà phê. Thực sự không còn tay rảnh, cậu đành cầu cứu Diêu Nguyệt Ảnh đang đứng rảnh tay ở bên cạnh.

“Giúp, giúp anh nghe máy, trong túi áo khoác.”

Cô mò mẫm, lấy điện thoại ra nghe máy. Đầu dây bên kia truyền đến tiếng chửi rủa của người đàn ông, hỏi sao cậu lại chạy biến đi mất, bảo cậu nhanh chóng đến bệnh viện chăm sóc bệnh nhân.

“Anh ấy ở sân bay.”

Lương Nghiêm Húc cầm điện thoại, rõ ràng là sửng sốt.

Tiếng thở hổn hển của Diêu Nguyệt Ảnh dường như vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng qua điện thoại, giọng nói trở nên nhạt nhẽo và lạnh lùng, anh ta thậm chí có thể tưởng tượng ra vẻ mặt và dáng vẻ của cô, nhưng dáng vẻ này lại trùng lặp với tối hôm đó. Vậy tại sao cô có thể treo mình trên người Cung Trạch Dã buông thả, còn đối với anh ta thì lại tránh như tránh rắn rết.

Lương Nghiêm Húc nheo mắt, đầu lưỡi từ từ cọ xát hàm trên, vừa suy nghĩ.

“Sân bay?”

“Đúng.”

Cô lại nói, đối phương im lặng hai giây rồi đột nhiên chuyển hướng chủ đề.

“Kết bạn với tôi, ngay bây giờ.”

“Nếu không, tôi sẽ khiến Kiều Vĩ Thành trở thành Tần Thụy tiếp theo.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cá Không Có Chân

Số ký tự: 0