Cá Không Có Chân

Sượt Vai

Bất Khai Tâm Đích Phì Quất

2024-11-16 03:00:17

Máy bay lướt qua bầu trời, những đám mây để lại một dải dấu vết màu trắng. Kiều Vĩ Thành ngốc nghếch đứng bên cạnh, Diêu Nguyệt Ảnh cầm điện thoại quay người nhìn cậu, cậu trao cho cô một ánh mắt hoang mang, hai người đều mím chặt môi.

Cuộc sống của người thượng vị thăng trầm nhưng tràn ngập lạc thú, còn những người ở dưới thì từ khi sinh ra cho đến khi chết, dù có cố gắng hết sức thì cũng không thể tạo nên nhiều gợn sóng trong cái ao gọi là cuộc đời.

Vội vã trôi qua, vội vã khóc lóc, lại hoang mang, rồi tiếp tục chết đi.

Nhưng cô không muốn chết trong sự mờ mịt như vậy, cho dù không thể đến được một cái ao lớn hơn, thì cũng muốn tiến vào một nơi lớn hơn một chút.

Cho nên cô không muốn lãng phí thời gian, để chần chừ trong chuyến hành trình không cần thiết. Cô và Trình Hân đã cãi nhau, rất có thể khi về trường cô sẽ bị đuổi học, cho nên cô nhất định phải ngựa không dừng vó trở về trường trước, đi nhiều nơi để thăm dò ý kiến của trường, cô phải ở lại đây, cô vẫn chưa nghe Trình Hân nhận lỗi với cô.

Diêu Nguyệt Ảnh trở về, cô bắt đầu nỗ lực học tập, đi học và trao đổi với giáo viên hướng dẫn.

Trong thời gian rảnh rỗi, cô nhốt mình trong ký túc xá, Vương Tử cảm thấy cô uống nhầm thuốc rồi, đột nhiên học như điên như dại. Dù sao thì hai người cũng ở cùng một ký túc xá, dùng chung một nhà vệ sinh, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy.

“Không phải đi du lịch với bọn họ rồi sao?”

Vương Tử hỏi cô, thiếu nữ dùng đầu ngón tay di chuột, mắt nhìn thẳng vào màn hình máy tính xách tay, không chịu ngẩng đầu lên.

Vương Tử bị cô phớt lờ, bĩu môi.

Cô ta biết tại sao Diêu Nguyệt Ảnh lại phớt lờ mình. Cô ta đã chụp trộm ảnh rồi gửi cho Trình Hân xem những món đồ trang điểm mà Kiều Vĩ Thành tặng cô, đi mách lẻo, Diêu Nguyệt Ảnh đều biết.

Nhưng thì sao chứ, cô có tức giận đến mấy thì có thể trút giận lên ai?

Ngồi đó mà đọc thêm vài dòng sách, xem thêm vài dòng chữ thì ích gì chứ? Thế giới này không thiếu người thông minh, cho dù cô có thông minh đến mấy, cô và một người thông minh khác ở cạnh nhau, thì người ở trên cao chỉ đề bạt những học sinh vừa thông minh vừa có gia thế.

Trong mắt cô ta, một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ muốn dựa vào ưu điểm duy nhất là thông minh để thoát khỏi giai cấp, quả thực rất buồn cười.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Diêu Nguyệt Ảnh không muốn để ý đến, Vương Tử cũng không muốn để ý đến cô, sau đó hai người thực sự không nói chuyện với nhau nữa. Không khí trong ký túc xá hàng ngày như một chiếc tủ lạnh vuông vức, mở cửa đóng cửa, cứ lạnh cóng như vậy.

Cô đến hỏi giáo viên và hiệu trưởng, kể cả hội sinh viên. Câu trả lời đưa ra là nếu năm nay đã đóng học phí rồi thì cô sẽ không bị đuổi học, gia đình Trình Hân không có thế lực lớn đến mức có thể quyết định sự sống chết của một sinh viên, thứ thực sự có thể quyết định cô chính là tiền, một năm hơn hai mươi vạn, một học kỳ hơn mười vạn, học kỳ sau không đủ tiền thì không được học nữa.

Diêu Nguyệt Ảnh yên tâm, ít nhất cô biết mình còn bao nhiêu thời gian để xoay sở.

Cô đắm chìm trong bầu không khí tích cực, ngày nào cũng thức dậy là cầm vở đến thư viện. Học đến kiệt sức, mắt không mở nổi thì sẽ gặp ác mộng.

Trong mơ là vùng đất bị mặt trời thiêu đốt, cô đang bị cái bóng sau lưng đuổi theo. Đoàng đoàng đoàng, tiếng nổ dữ dội vang lên bên cạnh cô, cô không phân biệt được phương hướng, quay đầu lại cũng không nhìn rõ khuôn mặt đó.

Yên bình trôi qua hơn hai mươi ngày, cho đến khi giấc mơ đó trôi xa, cho đến khi cô sắp quên anh. Rồi thì…

Cô lại nhìn thấy Cung Trạch Dã.

Cách một con phố.

Diêu Nguyệt Ảnh đi một đôi dép lê, hai chân giống như u hồn. Trên tay cô xách đồ ăn đóng gói bên ngoài, đói bụng cồn cào nhưng học hành khiến đầu óc cô choáng váng, đến nỗi mãi vẫn không thấy ngon miệng.

Cô ngẩn người, nhìn một nhóm người hùng dũng từ trên xe bước xuống, người nào người nấy đều cao ráo chân dài, vừa nói vừa cười.

Rực rỡ, lộng lẫy, lại không mang theo chút thương hại hay đồng cảm nào. Nhưng xinh đẹp, nhìn qua đã thấy thích mắt, nhưng sự đẹp cũng có khoảng cách, khoảng cách rất lớn.

Giống như viên đạn trong mơ xuyên qua ngực cô, nổ tung làm da thịt nứt ra, khuôn mặt kia từ trong cường quang quá độ đến trong bóng tối, đẹp đến nỗi khiến người ta chết vì anh.

Nhưng tại sao chứ.

Cô tự cho rằng mình đã dâng hiến thứ quý giá của một cô gái, nhưng chỉ đổi lại được một cái sượt vai sao.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cá Không Có Chân

Số ký tự: 0