Cá Không Có Chân

Mượn Tiền Bị Từ...

Bất Khai Tâm Đích Phì Quất

2024-11-16 03:00:17

Rèm cửa hai lớp che chắn ánh sáng rất tốt, chỉ cần kéo lại, ký túc xá sẽ chìm vào sự yên tĩnh tối tăm không nói nên lời.

Cô ngồi bên bàn học, đồ ăn chỉ ăn được một nửa, không có cảm giác thèm ăn. Đang phiền lòng nóng nảy trượt chuột tìm kiếm trên trang video, cuối cùng dừng lại ở trang chủ của Điền Tâm.

Đã năm ngày trôi qua kể từ thời điểm đăng video cuối cùng.

Trong lúc lơ đãng cô ta quay được cảnh tượng phía sau, nhưng sau khi thời gian trôi qua thì bị Diêu Nguyệt Ảnh ngược dòng tìm ra dấu vết để lại. Chỉ vài giây, đó là cảnh người đàn ông quay lưng về phía ống kính, cúi đầu thì thầm thân mật với cô gái trước mặt, những ngón tay đặt trên vai, Diêu Nguyệt Ảnh quá quen thuộc.

Cô lướt chuột, phát lại liên tục, biểu tình chết lặng, đuôi mắt rũ xuống, không nhận ra mình đang kìm nén cảm xúc.

Tại sao vậy, Cung Trạch Dã.

Cô vốn tưởng rằng, ít nhất cô cũng đạt yêu cầu.

Cô cảm nhận được sự vui vẻ của anh, bộ xương rộng lớn rắn chắc đè nặng, anh thở hổn hển, rên rỉ, từng tấc xâm lược, đều chỉ ra cho cô biết sự thật “Anh rất vui” “Cô làm anh thấy thỏa mãn.”

Nhưng tại sao vậy, cô đã trả giá rất nhiều, đau đớn, cơ thể, lòng tự trọng của cô, mặc dù rất buồn cười nhưng cô cũng cho rằng, những thứ này không tính là vô cùng trân quý, nhưng thực tế là, nó không thể chỉ để đổi lấy một cái kết hờ hững.

Giống như những học sinh bình thường nhìn họ trong trường, không bao giờ nhìn thẳng, không bao giờ gợn sóng, đi ngang qua, cô không hiểu và đau khổ thì thế nào.

Cô không thể làm cho anh ở trong đám đông nhận ra cô, không thể làm cho anh gọi chính xác tên cô, cô thậm chí không thể nhận lại được một ánh mắt đùa cợt đầy ẩn ý, thì những gì cô trả giá chẳng phải là thứ rác rưởi không đáng nhắc tới sao, biết không.

Diêu Nguyệt Ảnh ngồi bất động, sau khi xem đi xem lại video hai mươi mấy lần, cô mới “Bốp” một cái đóng laptop lại. Tiếng nhạc vui vẻ đột ngột dừng lại, cô đứng dậy điều chỉnh nhiệt độ điều hòa, sau đó quấn chăn thật dày rúc ở trên giường, chỉ lộ ra một cái đầu, sau đó liền suy nghĩ, nghĩ sau này nên làm cái gì bây giờ.

Khoảng hai tuần sau, cô nhận được điện thoại của mẹ Trình Hân, cô không hề bất ngờ, khoảng thời gian này giống như bị một lực lượng vô hình bóp chặt cổ họng, từng chút từng chút một thu chặt, vì vậy chưa có ngày nào cô cảm thấy thoải mái mà lơ là cả.

Diêu Nguyệt Ảnh đi một chuyến đến tòa nhà công ty, người phụ nữ trung niên khuôn mặt uy nghiêm, lần gặp mặt này, bà đã tính toán rõ ràng từng khoản, đưa cho cô một cuốn sổ cái.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trước đây, bà ấy nói giọng địa phương rất nặng, tính tình rất hòa nhã, nhưng đến Thượng Hải mấy năm nay, giọng nói đã phai nhạt đi nhiều, dù vậy tinh thần vẫn rất sung mãn, ngồi đó tự mang theo một khí thế uy nghiêm, ít nhiều cũng khác xưa.

Diêu Nguyệt Ảnh như một khúc gỗ, lắng nghe bà thương tâm và tức giận mắng nhiếc cô, nắm đấm đập vào mặt bàn, từng lời như pháo kích.

Bà nói tại sao cô lại làm ra chuyện như vậy, tại sao lại làm tổn thương Hân Hân của bà, lòng dạ cô độc ác như rắn rết, bà nuôi ra một đứa vong ơn phụ nghĩa.

Cô im lặng lắng nghe, gọi một tiếng dì. Ánh mắt dừng lại ở sổ cái. Trên đó ghi rõ học phí học kỳ đầu và tiền tiêu vặt trước đây cho cô, cộng hết lại lớn nhỏ là mười bảy vạn.

“Tại sao dì không báo cảnh sát ạ.”

Nếu cô cố ý sai khiến người khác làm hại Trình Hân, thì tại sao không báo cảnh sát. Diêu Nguyệt Ảnh bình tĩnh cầm lấy mấy tờ giấy đó, người phụ nữ trung niên ngồi đối diện nhất thời không nói nên lời.

Bà bảo cô đi tìm Trình Hân, số tiền này tính thế nào thì tùy Trình Hân, không học được thì có thể kiếm việc làm ở Thượng Hải, cô còn trẻ, phải cố gắng hết sức để trả hết nợ.

Đối mặt trên bàn, vẻ mặt của người phụ nữ trung niên dưới một cái cúi đầu thật sâu của cô gái, cuối cùng cũng có chút động dung.

Cô gọi một tiếng dì, nói một tiếng cảm ơn. Trước khi rời đi, cô dừng chân ở cửa, không ngoảnh đầu lại, nói dì là một người mẹ tốt. Ánh mắt người phụ nữ dừng lại ở cửa, thở dài, cúi đầu cũng không muốn nói gì nữa.

Lại thêm mấy ngày mưa bão liên tiếp, thành phố này chìm trong hơi thở ẩm ướt, từng tòa nhà cao tầng sừng sững trong mưa tầm tã, không biết lúc nào sẽ đổ nát, lúc nào sẽ chìm nghỉm.

Cửa sổ vừa mở ra, gió thổi tung rèm cửa. Diêu Nguyệt Ảnh đứng trước cửa sổ ký túc xá, sau lưng là Vương Tử vừa trở về. Cô ta cởi giày ra rồi mắng, nói cô bị thần kinh à, nói xong thì kéo cửa phòng ngủ của mình ra, đóng sầm một cái thật mạnh.

Diêu Nguyệt Ảnh gọi điện cho Kiều Vĩ Thành, cô đứng bên cửa sổ thổi gió, ngón tay cái để trên môi, cắn từng chút, móng tay được cắt tỉa gọn gàng bắt đầu trở nên lởm chởm như chuột gặm.

Cô biết Kiều Vĩ Thành là người rất tốt, sau khi tiếp xúc, cô hiểu sâu sắc sự ngây thơ và lương thiện của cậu, nếu như nói lúc trước tiếp xúc, là mang theo nguyên nhân cậu ra tay hào phóng mà mặt dày thản nhiên tiếp nhận quà tặng của cậu, thì bây giờ cô không thể mặt dày như trước đây nữa.

Nhưng Diêu Nguyệt Ảnh vẫn gọi điện thoại cho cậu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Gần đây, họ chỉ trò chuyện qua điện thoại, rất ít khi gặp nhau. Vì vậy, cô do dự và có chút không yên.

Vài giây sau, bên kia bắt máy.

Hai mươi phút sau, cô đứng dưới ký túc xá nữ, nhìn Kiều Vĩ Thành giơ một chiếc ô, bước xuống từ xe điện tham quan trong trường.

Vai nam sinh bị ướt, nhưng giống như mọi khi, khi nhìn thấy cô, cậu liền cười toe toét, sau đó đi đến cửa thì mới khép ô lại.

Hai người nhìn nhau, cô kéo cậu ngồi xuống phòng tự học ở tầng một của đại sảnh.

Vài câu hàn huyên chào hỏi, lại nói chuyện về Nevara một lúc, cuối cùng cô cũng nói ra miệng. Thực ra mục đích tìm cậu đến đây là vì tiền, cô muốn Kiều Vĩ Thành giúp cô trả số tiền mười bảy vạn mà cô nợ Trình Hân.

Cửa sổ kính trước phòng tự học rất rộng, lấy sáng rất tốt nhưng trời thì xám xịt, xám xịt đến mức phải bật đèn trong đại sảnh. Diêu Nguyệt Ảnh mím môi, chần chừ nhìn cậu.

Lần đầu tiên sắc mặt Kiều Vĩ Thành có chút thay đổi, cậu khựng người lại, nắm chặt tay.

“Xin… xin lỗi…”

“Anh không thể giúp em việc này.”

Cậu nói xong câu này thì cúi đầu xuống thấp hơn, cậu không thể nói rõ lý do, vì vậy lúc này, cả hai đều vô cùng ngượng ngùng.

Kiều Vĩ Thành không mang theo chiếc ô đen của mình, giống như một kẻ thất tình trong phim truyền hình, lao vào mưa chạy như điên.

Cậu biết Diêu Nguyệt Ảnh không trách mình, cô gái ngồi im lặng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt kính sát đất phía trước, nước mưa tạt xiên, xối xả vào mặt kính như thác nước, thế giới bên ngoài trở nên hỗn độn méo mó, cậu nghiêng đầu nhìn cô chằm chằm, chóp mũi, đường hàm dưới, ngón tay hơi siết chặt, những ngón tay trắng muốt bồn chồn.

Cậu là đồ vô dụng, cậu muốn khóc, cậu muốn trừng phạt bản thân, vì vậy lao vào màn mưa, ngay cả ô cũng không mang theo, chạy đi một cách thảm hại.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cá Không Có Chân

Số ký tự: 0