Cá Không Có Chân

Người Cuối Cùng...

Bất Khai Tâm Đích Phì Quất

2024-11-16 03:00:17

“Cậu nghe nói chưa, chó săn của cậu có bạn trai rồi á?” 

“Ai cơ, nó á? Nó có bạn trai?” 

Người phụ nữ vừa nhai ống hút vừa nằm trong phòng VIP. Thợ làm móng đang dán những viên kim cương mới lấy sáng nay lên bộ móng mới. Tất cả đều là kim cương thật, giá dao động từ sáu đến bảy chữ số. Đầu bếp đẩy xe thức ăn vào, họ đã làm việc hơn ba tiếng, đói cồn cào rồi. 

“Nào, lại đây, nhìn này.” 

 Tám cái Đông Cô vô cùng phấn khích, giơ tay lắc điện thoại cho Trình Hân xem, cô ấy nhai ống hút, ánh mắt chạm vào bức ảnh chụp trong vòng bạn bè, bên dưới có rất nhiều người thích. 

“Ha ha ha, nhìn mặt Kiều Vĩ Thành kìa, y như con lợn vậy, cậu nhìn chó săn của cậu đi.” 

Ôi chao, trông tội nghiệp quá. 

“Sao tớ không biết thế?” 

Đêm đó cô uống quá say, mất hết dáng vẻ, cũng không biết Cung Trạch đưa mình về bằng cách nào, nghĩ đến đây Trình Hân rất ảo não, nhưng cô ấy lại thấy Cung Trạch ít nhất vẫn rất tốt với mình, thuê căn hộ cho cô ấy và cũng không đi, rõ ràng lúc đó cô ấy bất tỉnh nhân sự, bọn họ cũng không làm gì được. 

Một bên khác, người phục vụ đã lột tôm cho bọn họ, đặt lên đĩa sushi đưa qua, mới vừa dính vào khóe môi của người phụ nữ thì bị Trình Hân hất đầu liếc một cái. 

“Xin lỗi.” 

Người phục vụ đặt đĩa sushi xuống, biết cô ấy đang không vui nên không làm phiền nữa. 

Người phụ nữ nhíu mày, giật lấy điện thoại của Tám cái Đông Cô và bắt đầu xem. Thực ra cô ấy không thấy được vòng bạn bè của Lương Nghiêm Húc, đám con trai chơi thân với Cung Trạch cũng không ai kết bạn với cô ấy, không phải Cung Trạch không cho, mà là đám con trai đó không chủ động, cô ấy cũng không tiện mở lời. 

Thời gian ngắn thì không nhận ra, thời gian dài thì cô ấy thấy, có lẽ họ thấy bạn gái của Cung Trạch thay đổi quá thường xuyên, vài tháng lại đá một người, còn không bằng không kết bạn.

Sự xa cách giữa cô ấy với bạn của anh khiến tâm trạng Trình Hân trở nên cực kỳ tệ hại, Đông Cô và Điền Tâm đều có thể thân thiết với Lương Nghiêm Húc, cô ấy lại không thân được, cảm giác chênh lệch ập đến, rồi nhìn lại khuôn mặt quen thuộc của Diêu Nguyệt Ảnh, cô đến nhà mà mình không biết, ăn khuya cùng ba người đàn ông mà mình cũng không biết, quan trọng nhất là cô có bạn trai rồi, mình vẫn không biết. 

Đồ chơi nhỏ dưới sự kiểm soát của cô ấy đã có bí mật của riêng mình, Trình Hân hít một hơi thật sâu, khoảnh khắc này nhìn khuôn mặt Diêu Nguyệt Ảnh thế nào cũng thấy không vừa mắt. 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Hơn một tuần rồi, cậu ấy không nói với tớ, vậy mà tớ phải nhờ đến cậu nói cho tớ mới biết.” 

Lên đại học cứng cáp rồi phải không, cô ấy phải đi hỏi xem chuyện gì thế này. 

Tuần này Diêu Nguyệt Ảnh không có nhiều tiết học, sau khi học môn tư tưởng chính trị thì học lý luận quân sự, giáo viên nước ngoài kể về chiến tranh thế giới thứ hai, kể về Liên Xô, những điều này đều là những gì Kiều Vĩ Thành, một người mê quân sự, thích nghe. Đúng vậy, cô và Kiều Vĩ Thành thân thiết hơn một chút, đôi khi hẹn nhau đi nghe giảng công khai. 

Kiều Vĩ Thành bị thương vẫn chưa khỏi hẳn, đi lại vẫn còn khập khiễng, ở trường gặp Lương Nghiêm Húc thì gật đầu cúi chào, hỏi một câu bạn gái đâu, sao không vun đắp tình cảm với bạn gái đi,

Vì vậy cậu đến tìm Diêu Nguyệt Ảnh. 

Cửa cầu thang, Trình Hân tựa vào tường chờ cô, thấy người xuống thì vẫy tay, Diêu Nguyệt Ảnh mặc bộ quần áo rất cũ từ hồi lớp 10, cô không trang điểm, cũng chưa từng tiếp xúc với mỹ phẩm. Nhưng nhìn người đi xuống không biết có phải tình yêu hun đúc hay không, luôn cảm thấy có chút thay đổi gì đó, không thể nói rõ. 

“Ồ, lên đại học là khác biệt liền.” 

“Có bạn trai cũng không nói với mình một tiếng.” 

Cô ấy nói. 

Diêu Nguyệt Ảnh lủi thủi đi xuống, dựa vào tường. 

“Mình tưởng cậu biết.” 

Cô ấy biết ư? Cô ấy  đều nghe từ chỗ người khác. Sao không nói cho cô ấy biết, cô không còn là bạn thân nhất với cô ấy nữa sao, loại chuyện yêu đương này không đợi nói cho biết, có phải phải kết hôn mới thông báo cho cô ấy biết hay không, ồ kết hôn cũng chưa chắc đã thông báo cho cô ấy, thế còn sinh con thì sao?

Cô ấy nói năng đâm chọc, nhưng nói xong rồi lại thấy mình hơi quá, nên lấy cớ mẹ mình tài trợ tiền học để nói một câu. 

“Cậu tự biết bản thân muốn gì mà, dù sao thì cậu không giống mấy người như chúng mình.” 

Lên đại học đừng tưởng là nhàn rồi, còn muốn yêu đương ư, cô nghĩ gì mà cô ấy không biết chứ? 

Tâm địa xấu xa, chỉ nghĩ đến việc lợi dụng trường học để tìm một người đàn ông tốt để gả, tốt nhất là loại không quá cao cũng không quá thấp, tựa như Kiều Vĩ Thành, vừa tốt nghiệp cô thế nào cũng có thể ở Thượng Hải lăn lộn làm tiểu phú bà, nhưng mẹ cô ấy tài trợ tiền cho cô đi học là để cô lấy chồng sao? 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Mẹ mình bỏ tiền ra cho cậu đi học không phải để cậu yêu đương đâu.” 

“mình biết mà, Hân Hân.” 

Cô dựa vào tường, dưới sự thuyết giáo liên hồi của Trình Hân, cô dừng lại vài giây, rồi mới nặn ra một câu. 

“Mình sẽ không bỏ bê học hành đâu.” 

Trình Hân có chút khó tin, cô ấy cảm thấy mình không thể kiểm soát Diêu Nguyệt Ảnh được nữa rồi, trong thâm tâm dường như có một điềm báo nào đó, cô ấy cảm thấy Diêu Nguyệt Ảnh đang có âm mưu rời xa mình. 

Đã nói không bỏ bê học hành, cô ấy cũng không có cách nào khác để ép cô, thời đại nào rồi còn thịnh hành kiểu bán thân nữa, không ký tên cũng không ấn vân tay, cô thực sự có thể rời xa bất cứ lúc nào. 

Biết Trình Hân sẽ tức giận, Diêu Nguyệt Ảnh vội vàng chào tạm biệt, nói rằng Kiều Vĩ Thành còn hẹn mình đi mua sắm. 

Người vừa đi, cô ấy vẫn ngẩn người tại chỗ, cho đến khi có tiếng động phía sau, Điền Tâm cong môi, giày cao gót chậm rãi gõ xuống đất. 

“Tớ biết cậu nghĩ gì, Trình Hân, nhưng thành thật mà nói, cậu đúng là có chút hẹp hòi.” 

Những cô chiêu thượng lưu thực sự sẽ không giống như cô ấy, nuôi một thứ quê mùa có thể so sánh ở bên cạnh, không thể thấy người ta có chút tốt đẹp nào. 

Ngay cả khi người ta yêu đương, cô ấy cũng có ý thức nguy cơ, cũng đâu phải là bạn trai của cô ấy, hà tất chứ? 

“Thực ra tớ rất tò mò, cậu ấy có gì có thể đe dọa được cậu chứ?”

Cô ta hỏi, Trình Hân quay đầu lại nhìn cô ta chằm chằm. 

Đe dọa cô ấy? Thứ gì chứ… cô. 

“Nực cười!” 

“Tớ chỉ không muốn khoản đầu tư của mẹ mình đổ sông đổ bể thôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cá Không Có Chân

Số ký tự: 0