Cá Không Có Chân

Người Giàu Lươn...

Bất Khai Tâm Đích Phì Quất

2024-11-16 03:00:17

 Kiều Vĩ Thành ra tay khá hào phóng, hai người hẹn nhau gặp ở cổng trung tâm thương mại. Cậu muốn đưa “Bạn gái” đi tân trang lại cho thật đẹp. 

 “Chào~” 

Cậu chào cô, vừa cười vừa giật giật khóe miệng, má vẫn chưa hết bầm tím, hôm nay lại bị Lương Nghiêm Húc đá thêm mấy cú, anh ta thua bóng nên tâm trạng không tốt, Kiều Vĩ Thành nói thêm vài câu động viên chẳng ra sao, tóm lại là không có mắt nhìn nên bị đạp một phát vào bụng, cú đá ấy khiến cậu ngã ngồi xuống đất, một đám con gái xem bóng rổ gần đó đều cười, còn có cả mấy sinh viên năm nhất. 

Tất nhiên là cậu cảm thấy rất mất mặt, nhưng không hiểu sao, cậu lại thấy bây giờ không còn giống như trước nữa. 

Không phải là cuộc sống đại học có gì đáng mong đợi, có hoạt động thú vị gì, chỉ thấy là cảm thấy ở bên Diêu Nguyệt Ảnh rất thoải mái, thậm chí cậu còn thấy rất hạnh phúc. 

Hai người cùng nhau nghe nhạc của Nevara trong giờ học, cậu dùng điện thoại của cô để xem tin tức mới nhất về Nevara, lịch trình, video và ảnh chụp khi fan ra sân bay đón đều có thể xem được. Dù sao thì Lương Nghiêm Húc cũng không quản được cô, cậu cũng có thể nghe nhạc, thậm chí còn cùng cô thưởng thức, hai cái đầu kề sát vào nhau nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đời nhà Tống đó của cô, có vết nứt, còn dán cả miếng dán màn hình, đầu ngón tay lướt qua, cảm giác chạm vào, cảm giác vuốt ve, cậu chưa từng trải qua. 

Tính cách của cô  có phải cũng có một vết rách như vậy hay không, nhưng vết nứt này thường không dễ nhận ra, phải tự mình chạm vào, nhắm mắt cảm nhận, cong cong ngoằn ngoèo, sờ hết cả một đường. 

 Kiều Vĩ Thành cảm thấy Diêu Nguyệt Ảnh rất đặc biệt, cậu cũng thấy cô rất xinh đẹp, đôi mắt đen láy, mơ màng, đuôi mắt cong xuống rồi lại hếch lên, làm cho người ta có cảm giác “Nếu anh không muốn sống nữa thì cứ chết đi”. Tóc ngắn màu nâu sẫm, đuôi tóc mỏng manh, cổ của cô gái, ẩn dưới làn da kia là... yếu đuối, nhưng cô thực sự yếu đuối không? 

Cậu không biết, cho nên Diêu Nguyệt Ảnh tràn ngập thần bí.

Mỗi lần cậu bị đánh xong thì lủi thủi chạy đến, cô gái chỉ chờ ở bên cạnh chứ không tiến lên giúp, bạn trai à, bạn trai mất mặt như vậy mà cô không thấy mất mặt sao. 

Cậu cũng chưa từng hỏi qua cô, nhưng mỗi lần bị đánh cô liền xử lý vết thương cho cậu, xịt i-ốt, dán băng cá nhân. Giống như bây giờ, trên bụng cậu còn in vết chân của Lương Nghiêm Húc, cô giơ tay búng một cái, vỗ vỗ vỗ và tất cả đều biến mất. Vì vậy cậu cố tình giữ lại những vết sẹo này, dù sao thì cô cũng sẽ chịu trách nhiệm xử lý tất cả. 

 “Đau đau đau, a, nhẹ thôi.” 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tâm tình  Kiều Vĩ Thành vô cùng tốt. 

 Vì vậy cậu thực sự quyết định chăm sóc nha đầu này thật tốt. 

 “Anh tặng em điện thoại mới, còn cả máy tính xách tay của em nữa, hiệu suất hoạt động không tốt lắm, em có chơi game không, nếu chơi thì anh tặng em hai cái, một cái để làm việc và làm bài tập, một cái để chơi game.” 

Cậu rất hào phóng, tuy bị những người trong giới của Cung Trạch coi thường, nhưng dù sao cũng được coi là thế hệ phú nhị đại, nếu Diêu Nguyệt Ảnh không học ở ngôi trường này, chắc chắn cô sẽ không thể tiếp xúc với những người như Kiều Vĩ Thành. 

“À còn nữa, em là con gái, nên chuẩn bị thêm một số đồ chăm sóc da, anh thấy da em đen quá.” 

Cậu kéo cô đến quầy, nhân viên bán hàng nói là phải kiểm tra da, Diêu Nguyệt Ảnh cũng không từ chối, dù sao thì cô cũng không phải trả một xu nào, cô luôn thích tham gia mọi hoạt động miễn phí. 

Kiều Vĩ Thành cứ dẫn cô đi mua sắm, không biết từ lúc nào, cậu đã mua cho cô tất cả những thứ mà cậu có thể nghĩ đến. 

Cậu thậm chí còn nạp cho cô mấy chục vạn tiền vào thẻ ăn, tiền ăn ở căng tin của trường mỗi tháng là bảy tám vạn, tự động trừ, cậu nói sau này chúng ta có thể đến căng tin ăn, em chưa từng đến đúng không, chưa từng đến thì tốt, để anh dẫn em đi. 

Nhưng trước tiên cậu phải làm việc, công việc ở chỗ Lương Nghiêm Húc, hầu hạ đại gia đó đàng hoàng rồi cậu mới có thể đến đó ăn được. 

“Ồ, không sao, vậy em đợi anh.”

Diêu Nguyệt Ảnh cất thẻ rồi hai người lên xe, sau khi lên xe cô nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt kính cửa sổ phản chiếu hình ảnh người bên cạnh, cậu không phát hiện ra mình đang bị cô quan sát. 

Thực ra Kiều Vĩ Thành cũng không tệ, có thể nói là trung bình, da không đen, móng tay sạch sẽ, trừ hai bên cánh mũi hơi to thì mắt mũi đều bình thường. 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cậu cũng là đứa trẻ được chiều chuộng từ nhỏ, không thông minh cũng không ngốc, có giáo dưỡng, có kiến thức, quá lương thiện và còn rất hào phóng. 

Vì vậy những đứa trẻ lương thiện như vậy rất dễ bị bắt nạt. 

Bên cạnh cậu không có người phụ nữ nào thiếu tiền, nếu không chắc chắn sẽ bị bắt chặt và liên tục nhổ lông dê. Diêu Nguyệt Ảnh đã nắm bắt được cơ hội này, thu hoạch tương đối phong phú, đến nỗi khi nhìn thấy số tiền thanh toán thân thiết là một vạn, trong chốc lát, cảm giác chênh lệch giữa hai người khiến cô thực sự muốn lập lại lộ trình lần nữa. 

 Hôm nay Kiều Vĩ Thành đã tiêu cho cô ít nhất hơn hai mươi vạn. Mức tiêu dùng này... Thực ra rất có sức hấp dẫn. 

Hơn nữa ở bên cậu, cô cũng cảm thấy rất thoải mái, tự tại, đây mới là cuộc sống bình thường của trường đại học phải không. 

Hai người chia tay nhau ở cửa ký túc xá, Kiều Vĩ Thành không ở trường, tối nay còn phải cùng Lương Nghiêm Húc đi tham gia tiệc rượu, cậu phụ trách đặt bàn, nếu có nhiều người đến, cậu sẽ bị gọi tới gọi lui giống như tên hề, không biết nói chuyện cũng trở thành một khuyết điểm lớn, không tránh khỏi một trận đòn nữa. 

Nhưng Diêu Nguyệt Ảnh sẽ không ghét bỏ cậu. Dù sao thì cô cũng đã chứng kiến cậu ở thời điểm chật vật nhất rồi. 

Còn ngày mai, còn ngày kia, đầy thương tích thì đầy thương tích, đau thì đau, đánh thì đánh, dù sao cậu cũng sẽ không còn cảm thấy sợ hãi và lo lắng nữa. 

 Ký túc xá nữ có rất nhiều tầng, vào đại sảnh phải quét khuôn mặt, phòng ký túc xá của Diêu Nguyệt Ảnh ở tầng bảy, khi Vương Tử nhìn xuống vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh này, nhân viên phục vụ ở đại sảnh đặt đống túi lớn túi nhỏ của cô lên xe đẩy hành lý, chất thành một ngọn núi nhỏ, cô đi phía trước, không cần quan tâm đến những thứ này, tự nhiên có người mang đến tận cửa phòng ký túc xá cho cô, thậm chí còn có dịch vụ tháo gỡ gói hàng.

“Một mùi tanh tưởi.” 

Vương Tử ghét nhất kiểu này, người nghèo phải có cốt cách của người nghèo, giành được giải nhất trong kỳ thi, kiếm học bổng, hùng dũng oai vệ, tuy rằng trong mắt những đứa trẻ nhà giàu vẫn có vẻ buồn cười, nhưng xã hội vẫn thích nhìn thấy sự hăng hái, tiến thủ đó, chứ không phải loại hồ ly tinh như Diêu Nguyệt Ảnh. 

Vương Tử quay người đi đến cửa, khóa trái cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cá Không Có Chân

Số ký tự: 0