Cá Mặn Vô Tình Thành Chiến Thần Tinh Tế
Chương 24
Jun Yi
2024-11-09 08:00:52
Tô Kiếm Hành là phóng viên chiến trường, anh ta mới từ tiền tuyến trở về và có 3 tháng ngày nghỉ, nghe nói tinh hệ Thâm Lam Tinh không chỉ có thương nghiệp phát triển, mà ngành du lịch cũng nổi tiếng toàn liên minh, nên đã đăng ký vào một đoàn du lịch.
Tô Kiếm Hành đến chủ tinh - Hải Lam Tinh trong tinh hệ Thâm Lam Tinh chơi chưa được một ngày, Hải Lam Tinh đã bị giống loài không biết tên xâm lược. Anh ta trốn thoát nhờ kỹ năng quan sát và thích ứng lâu dài trên chiến trường, đi tới nơi tị nạn.
Tô Kiếm Hành trở thành tình nguyện viên, hôm qua giống loài không biết tên đột nhiên tập kích khu cứu viện, tình cờ anh ta ở đó hỗ trợ thì bị các mảnh gạch ngói rơi trúng, anh ta đau tới mức không thể tập trung tinh thần lực lấy cơ giáp ra, cứ tưởng lần này chết chắc rồi, đột nhiên có một cơ giáp màu lam bạc xuất hiện, chỉ trong thời gian ngắn đã giết chết quái vật đang tàn phá khu cứu viện.
Tô Kiếm Hành sờ vào trí não được cố định ở trên tay, lấy ra ống dinh dưỡng và mở trí não. Trí não có tính bảo mật cao, ngoài anh ta ra, không ai có thể thấy được anh ta đang làm gì với trí não.
Tô Kiếm Hành run rẩy dùng tay trái điều khiển trí não mở ra một video, ánh sáng màu bạc rực rỡ như ánh mặt trời chiếu, anh ta xem bao nhiêu lần đều không thể kiềm chế được sự kinh ngạc và kích động trong lòng.
Đúng vậy, bản năng quanh năm sinh tồn ở chiến trường, Tô Kiếm Hành sau khi bị thương, không nghĩ tới bảo vệ tính mạng của mình, mà lập tức ghi lại những gì anh ta cho là có giá trị.
Trong video cơ giáp màu lam bạc dễ dàng giải quyết từng con quái vật một như cắt cải trắng, từ góc độ lúc đó, Tô Kiếm Hành chỉ quay chụp được một phần cảnh tượng chiến đấu.
Video mấy phút rất nhanh đã phát xong, Tô Kiếm Hành có chút tiếc nuối vì không thể xem cuộc chiến ở góc độ tốt.
Tô Kiếm Hành nghiêm túc xem lại một lần.
Muốn có được tin tức hay trên chiến trường, không chỉ phải quay video mà ánh mắt phải tinh tường và biết cách bảo vệ mạng sống.
Cơ Giáp Tô Kiếm Hành điều khiển là cấp S, đối với các loại cơ giáp của mỗi quốc gia đều có nghiên cứu, vậy mà không nhìn ra cơ giáp màu lam bạc thuộc về loại nào, thậm chí nó còn không giống với hình vẽ cơ giáp khác mà anh ta biết.
Tô Kiếm Hành uống ống dinh dưỡng, vừa nghĩ có phải nó là cơ giáp mới của liên bang hay không, từ bên cạnh một giọng nữ bất chợt vang lên.
“Cậu có thể đừng đi theo mình được không, đại học bá? Đã nói không đi là không đi.” Từ giọng nói có thể đoán được là một cô nhóc.
Tô Kiếm Hành quay đầu liền thấy một cô nhóc buộc tóc đuôi ngựa hai tay khoanh ở trước người, vẻ mặt cự tuyệt.
“Khu cứu viện đang tuyển người, chúng ta có thể …”
“Không phải chúng ta, là cậu. Mình chỉ muốn làm cá mặn.”
“Cá mặn?” ánh mắt thiếu niên tỏ ra nghi hoặc.
Giọng nói khoa trương của cô nhóc vang lên: "Không thể nào? Cậu không biết cá mặn là cái gì? Tinh võng của cậu ở nông thôn sao? Mạng 2G?”
Ánh mắt thiếu niên lần nữa lộ ra nghi hoặc.
Hình như cô nhóc không nhịn được nữa, cong ngón trỏ lại gõ lên trán rồi xoè bàn tay ra: “Tức là mình còn rất nhiều việc không thể đi với cậu được.”
Cô nhóc ngồi xuống bàn bên cạnh bàn của Tô Kiếm Hành, lấy ra một cái bánh ngọt ăn với vẻ thích thú.
Thiếu niên vẫn chưa hết hi vọng, ngồi xuống bên cạnh cô nhóc: “Thật sự không đi? Có công trạng còn có trợ cấp......”
“Mạng chỉ có một.” Thời Dư nhanh chóng đánh gãy lời của Lục Đông Ngôn.
Cô biết khả năng của mình tới đâu, mặc dù cô điều khiển【 Chiến Thần 】giết được một ít quái vật, nhưng toàn bộ đều nhờ vào các chức năng tuyệt vời của Chiến Thần 】, bây giờ năng lượng của 【 Chiến Thần 】còn lại 20%, đi ra ngoài chả khác nào dâng đồ ăn cho chúng.
Thời Dư đến từ tận thế, đối mặt với cái chết đã thấy được lòng người hiểm ác, muốn cô hi sinh bản thân để bảo vệ người khác thật sự rất khó, nếu có người nói cô lạnh lùng vô tâm cô tuyệt đối không cãi mà còn ưỡn ngực nhận luôn.
“Danh sách rời khỏi Hải Lam Tinh còn dư vài.....” Lục Đông Ngôn bổ sung lời vừa rồi còn chưa nói xong.
Ngay lập tức trên trán Thời Dư hiện ra một cái dấu chấm than: “Thật sự?”
“Cậu không biết? Thông báo buổi sáng có viết.”
Thời Dư không còn tâm trạng ăn bánh bánh ngọt nữa, giật thông báo về phía mình nhìn chằm chằm, thật sự nhìn thấy danh sách rời khỏi Hải Lam Tinh.
Thông báo viết rất rõ ràng, một khi khu tị nạn có thể tạo ra con đường cứu viện với trạm không gian thì sẽ lần lượt đưa dân tị nạn rời khỏi Hải Lam Tinh.
Mỗi lần đi đều giới hạn số người, muốn có được một chỗ thì phải có công trạng, lúc đó nhìn vào công trạng cao hay thấp mà sắp xếp người rời khỏi Hải Lam Tinh.
Thời Dư không thể không khen người lãnh đạo của khu này rất thông minh.
Tuy mọi người đều không muốn ra ngoài chịu chết, nhưng ai cũng muốn là người đầu tiên ra khỏi Hải Lam Tinh.
Điều kiện này đưa ra, không cần ép buộc, sẽ có người chủ động nhảy ra.
Lục Đông Ngôn gỡ cánh tay đang giữ chặt tay phải mình ra, nói: “Cậu đã không muốn, mình đành đi một mình vậy, hi vọng sẽ gặp được cậu ở bên ngoài Hải Lam Tinh.”
Thời Dư: “......”
Đây là trả thù, công khai trả thù.
Trả thù cô vừa rồi hờ hững, nói lời lạnh nhạt với cậu ta.
Thời - cá mặn - Dư co được dãn được, lập tức một hơi ăn hết bánh ngọt rồi đứng lên nói: “Không cần phải vậy, chúng ta có thể cùng rời khỏi Hải Lam Tinh.”
Nhiều ngày như vậy Lục Đông Ngôn mới thắng được một ván, khóe môi của cậu ta hơi cong lên, lại rất nhanh che giấu đi, hắng giọng một cái nói:
“Trước đó, có thể bán cho mình một ống dinh dưỡng không?”
Thời Dư: “......”
Cô không thể hiểu được, rõ ràng chỗ tị nạn cũng bán ống dinh dưỡng, giá cả rất bình thường, sao tiểu tử này cứ nhìn chằm chằm vào túi không gian của cô? cho cậu ta ăn như vậy, núi vàng núi bạc cũng bị cậu ta ăn sạch.
Thời Dư há mồm liền nói: “Lên giá, hai mươi tinh tệ một ống .”
Lục Đông Ngôn bị da mặt dày của cô làm kinh ngạc, quyết định đến máy bán ống dinh dưỡng tự động của khu cứu viện mua.
Tô Kiếm Hành lắc đầu cười nhìn hai người đi xa, nhỏ giọng thở dài: “Trẻ tuổi thật tốt.”
Hắn cất trí não, cũng quyết định đi báo danh.
Ánh sáng màu đỏ bay vút qua, lưỡi đao sắc bén trong nháy mắt chém đứt hai càng của bọ ngựa xanh, bọ ngựa vung chiếc đuôi khổng lồ lên, lại bị loan đao xoay ngược lại chặt đứt, chưa tới vài phút, xác bọ ngựa xanh đã chất thành một đống trên mặt đất .
【 Truy Phong 】thu lại loan đao màu đỏ, từ từ đáp xuống phía trước một toà nhà không xa.
Tạ Giang Táp mặc khung xương ngụy trang bước xuống từ khoang điều khiển, lúc nhìn thấy thiếu niên tóc bạc đứng bên ngoài căn phòng nhỏ, ánh mắt ánh lên ý cười, giải trừ lớp ngụy trang bên ngoài.
“Không có sao chứ?” Tạ Giang Táp đi tới vuốt đầu thiếu niên tóc bạc, bị ánh mắt lạnh như băng của đối phương nhìn đành xấu hổ rút tay lại.
Tạ Dữ Nghiên cũng không trả lời, mà quay người nhìn về phía khu nhà gần như đổ nát nhất thời đại Tinh Tế.
Nếu Thời Dư ở đây thì sẽ nhận ra đó là ngôi nhà đổ nát mà cô đã sống 10 năm.
“Đi thôi.”
Giọng nói lạnh lùng của Tạ Dữ Nghiên theo gió bay đi.
Tô Kiếm Hành đến chủ tinh - Hải Lam Tinh trong tinh hệ Thâm Lam Tinh chơi chưa được một ngày, Hải Lam Tinh đã bị giống loài không biết tên xâm lược. Anh ta trốn thoát nhờ kỹ năng quan sát và thích ứng lâu dài trên chiến trường, đi tới nơi tị nạn.
Tô Kiếm Hành trở thành tình nguyện viên, hôm qua giống loài không biết tên đột nhiên tập kích khu cứu viện, tình cờ anh ta ở đó hỗ trợ thì bị các mảnh gạch ngói rơi trúng, anh ta đau tới mức không thể tập trung tinh thần lực lấy cơ giáp ra, cứ tưởng lần này chết chắc rồi, đột nhiên có một cơ giáp màu lam bạc xuất hiện, chỉ trong thời gian ngắn đã giết chết quái vật đang tàn phá khu cứu viện.
Tô Kiếm Hành sờ vào trí não được cố định ở trên tay, lấy ra ống dinh dưỡng và mở trí não. Trí não có tính bảo mật cao, ngoài anh ta ra, không ai có thể thấy được anh ta đang làm gì với trí não.
Tô Kiếm Hành run rẩy dùng tay trái điều khiển trí não mở ra một video, ánh sáng màu bạc rực rỡ như ánh mặt trời chiếu, anh ta xem bao nhiêu lần đều không thể kiềm chế được sự kinh ngạc và kích động trong lòng.
Đúng vậy, bản năng quanh năm sinh tồn ở chiến trường, Tô Kiếm Hành sau khi bị thương, không nghĩ tới bảo vệ tính mạng của mình, mà lập tức ghi lại những gì anh ta cho là có giá trị.
Trong video cơ giáp màu lam bạc dễ dàng giải quyết từng con quái vật một như cắt cải trắng, từ góc độ lúc đó, Tô Kiếm Hành chỉ quay chụp được một phần cảnh tượng chiến đấu.
Video mấy phút rất nhanh đã phát xong, Tô Kiếm Hành có chút tiếc nuối vì không thể xem cuộc chiến ở góc độ tốt.
Tô Kiếm Hành nghiêm túc xem lại một lần.
Muốn có được tin tức hay trên chiến trường, không chỉ phải quay video mà ánh mắt phải tinh tường và biết cách bảo vệ mạng sống.
Cơ Giáp Tô Kiếm Hành điều khiển là cấp S, đối với các loại cơ giáp của mỗi quốc gia đều có nghiên cứu, vậy mà không nhìn ra cơ giáp màu lam bạc thuộc về loại nào, thậm chí nó còn không giống với hình vẽ cơ giáp khác mà anh ta biết.
Tô Kiếm Hành uống ống dinh dưỡng, vừa nghĩ có phải nó là cơ giáp mới của liên bang hay không, từ bên cạnh một giọng nữ bất chợt vang lên.
“Cậu có thể đừng đi theo mình được không, đại học bá? Đã nói không đi là không đi.” Từ giọng nói có thể đoán được là một cô nhóc.
Tô Kiếm Hành quay đầu liền thấy một cô nhóc buộc tóc đuôi ngựa hai tay khoanh ở trước người, vẻ mặt cự tuyệt.
“Khu cứu viện đang tuyển người, chúng ta có thể …”
“Không phải chúng ta, là cậu. Mình chỉ muốn làm cá mặn.”
“Cá mặn?” ánh mắt thiếu niên tỏ ra nghi hoặc.
Giọng nói khoa trương của cô nhóc vang lên: "Không thể nào? Cậu không biết cá mặn là cái gì? Tinh võng của cậu ở nông thôn sao? Mạng 2G?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt thiếu niên lần nữa lộ ra nghi hoặc.
Hình như cô nhóc không nhịn được nữa, cong ngón trỏ lại gõ lên trán rồi xoè bàn tay ra: “Tức là mình còn rất nhiều việc không thể đi với cậu được.”
Cô nhóc ngồi xuống bàn bên cạnh bàn của Tô Kiếm Hành, lấy ra một cái bánh ngọt ăn với vẻ thích thú.
Thiếu niên vẫn chưa hết hi vọng, ngồi xuống bên cạnh cô nhóc: “Thật sự không đi? Có công trạng còn có trợ cấp......”
“Mạng chỉ có một.” Thời Dư nhanh chóng đánh gãy lời của Lục Đông Ngôn.
Cô biết khả năng của mình tới đâu, mặc dù cô điều khiển【 Chiến Thần 】giết được một ít quái vật, nhưng toàn bộ đều nhờ vào các chức năng tuyệt vời của Chiến Thần 】, bây giờ năng lượng của 【 Chiến Thần 】còn lại 20%, đi ra ngoài chả khác nào dâng đồ ăn cho chúng.
Thời Dư đến từ tận thế, đối mặt với cái chết đã thấy được lòng người hiểm ác, muốn cô hi sinh bản thân để bảo vệ người khác thật sự rất khó, nếu có người nói cô lạnh lùng vô tâm cô tuyệt đối không cãi mà còn ưỡn ngực nhận luôn.
“Danh sách rời khỏi Hải Lam Tinh còn dư vài.....” Lục Đông Ngôn bổ sung lời vừa rồi còn chưa nói xong.
Ngay lập tức trên trán Thời Dư hiện ra một cái dấu chấm than: “Thật sự?”
“Cậu không biết? Thông báo buổi sáng có viết.”
Thời Dư không còn tâm trạng ăn bánh bánh ngọt nữa, giật thông báo về phía mình nhìn chằm chằm, thật sự nhìn thấy danh sách rời khỏi Hải Lam Tinh.
Thông báo viết rất rõ ràng, một khi khu tị nạn có thể tạo ra con đường cứu viện với trạm không gian thì sẽ lần lượt đưa dân tị nạn rời khỏi Hải Lam Tinh.
Mỗi lần đi đều giới hạn số người, muốn có được một chỗ thì phải có công trạng, lúc đó nhìn vào công trạng cao hay thấp mà sắp xếp người rời khỏi Hải Lam Tinh.
Thời Dư không thể không khen người lãnh đạo của khu này rất thông minh.
Tuy mọi người đều không muốn ra ngoài chịu chết, nhưng ai cũng muốn là người đầu tiên ra khỏi Hải Lam Tinh.
Điều kiện này đưa ra, không cần ép buộc, sẽ có người chủ động nhảy ra.
Lục Đông Ngôn gỡ cánh tay đang giữ chặt tay phải mình ra, nói: “Cậu đã không muốn, mình đành đi một mình vậy, hi vọng sẽ gặp được cậu ở bên ngoài Hải Lam Tinh.”
Thời Dư: “......”
Đây là trả thù, công khai trả thù.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trả thù cô vừa rồi hờ hững, nói lời lạnh nhạt với cậu ta.
Thời - cá mặn - Dư co được dãn được, lập tức một hơi ăn hết bánh ngọt rồi đứng lên nói: “Không cần phải vậy, chúng ta có thể cùng rời khỏi Hải Lam Tinh.”
Nhiều ngày như vậy Lục Đông Ngôn mới thắng được một ván, khóe môi của cậu ta hơi cong lên, lại rất nhanh che giấu đi, hắng giọng một cái nói:
“Trước đó, có thể bán cho mình một ống dinh dưỡng không?”
Thời Dư: “......”
Cô không thể hiểu được, rõ ràng chỗ tị nạn cũng bán ống dinh dưỡng, giá cả rất bình thường, sao tiểu tử này cứ nhìn chằm chằm vào túi không gian của cô? cho cậu ta ăn như vậy, núi vàng núi bạc cũng bị cậu ta ăn sạch.
Thời Dư há mồm liền nói: “Lên giá, hai mươi tinh tệ một ống .”
Lục Đông Ngôn bị da mặt dày của cô làm kinh ngạc, quyết định đến máy bán ống dinh dưỡng tự động của khu cứu viện mua.
Tô Kiếm Hành lắc đầu cười nhìn hai người đi xa, nhỏ giọng thở dài: “Trẻ tuổi thật tốt.”
Hắn cất trí não, cũng quyết định đi báo danh.
Ánh sáng màu đỏ bay vút qua, lưỡi đao sắc bén trong nháy mắt chém đứt hai càng của bọ ngựa xanh, bọ ngựa vung chiếc đuôi khổng lồ lên, lại bị loan đao xoay ngược lại chặt đứt, chưa tới vài phút, xác bọ ngựa xanh đã chất thành một đống trên mặt đất .
【 Truy Phong 】thu lại loan đao màu đỏ, từ từ đáp xuống phía trước một toà nhà không xa.
Tạ Giang Táp mặc khung xương ngụy trang bước xuống từ khoang điều khiển, lúc nhìn thấy thiếu niên tóc bạc đứng bên ngoài căn phòng nhỏ, ánh mắt ánh lên ý cười, giải trừ lớp ngụy trang bên ngoài.
“Không có sao chứ?” Tạ Giang Táp đi tới vuốt đầu thiếu niên tóc bạc, bị ánh mắt lạnh như băng của đối phương nhìn đành xấu hổ rút tay lại.
Tạ Dữ Nghiên cũng không trả lời, mà quay người nhìn về phía khu nhà gần như đổ nát nhất thời đại Tinh Tế.
Nếu Thời Dư ở đây thì sẽ nhận ra đó là ngôi nhà đổ nát mà cô đã sống 10 năm.
“Đi thôi.”
Giọng nói lạnh lùng của Tạ Dữ Nghiên theo gió bay đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro