Cá Mặn Vô Tình Thành Chiến Thần Tinh Tế
Chương 49
Jun Yi
2024-11-09 08:00:52
Nhưng bộ não hệ thống của 【 Chiến Thần 】 không quan tâm cô có phải đang ở trong tuyệt cảnh hay không, sau khi cảnh báo không có hiệu quả, một cửa sổ cảnh báo lại hiện ra.
【 Cảnh báo! Cơ thể của người điều khiển đã quá tải, sau ba giây cơ giáp sẽ tự động giảm tốc độ! 】
Thời Dư rất muốn chửi tục, nhưng thời điểm này có chửi cũng vô nghĩa, lời nói đến bên khóe miệng lại bị nuốt xuống, tiếp tục chạy về phía trước.
Mà trên bàn mô phỏng bằng cát trong khoang điều khiển, khoảng cách của bầy ong vốn đã bị cô kéo ra xa nay lại đang từ từ rút ngắn lại, dựa vào phán đoán thì chỉ cần 3 phút là bầy ong có thể đuổi kịp cô.
Thời Dư đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh bản thân mình bị bầy ong đuổi kịp rồi bị xẻ thành tám khúc .
Cô không dám nghĩ, cô không muốn, cô từ chối!
Lúc này, trên bầu trời mưa càng ngày càng lớn, bầu trời thỉnh thoảng lóe lên tia chớp, tiếng sấm cũng vang lên ‘ầm ầm’, tất cả đều báo hiệu rõ ràng là sắp có bão tố.
Thời Dư biết mình không thể chạy thoát được, sau khi cô nhìn thấy một tòa nhà cao chót vót thì không tiếp tục chạy nữa.
Cô híp mắt nhìn về phía cột thu lôi trên đỉnh của tòa nhà, đột nhiên nhếch miệng nở nụ cười.
Cô lái【 Chiến Thần 】 bay tới, lúc này trên trời lóe lên tia chớp, cột thu lôi hút lấy tia chớp và dẫn xuống dưới mặt đất.
Ánh sáng vàng trong mắt Thời Dư sáng lên, cột thu lôi lớn như vậy lại lập tức bay lên, sau đó cô lái【 Chiến Thần 】 dừng lại ở bên cạnh toà nhà.
Chờ bầy ong vội vã đuổi tới, trong đôi mắt đa tròng là bóng dáng của cơ giáp màu lam bạc.
Bọn chúng cảm giác được pheromone dày đặc được toả ra từ khoang điều khiển của 【 Chiến Thần 】, tất cả ong mật nhịn không được lại vỗ cánh phát ra sóng âm.
Bọn chúng nhìn có chút kích động, chăm chú nhìn Thời Dư, lần này bọn chúng không muốn giằng co với Thời Dư, mà đem toàn bộ bầy ong tản ra, dần dần bao vây đánh tới Thời Dư.
Phần bụng của bầy ong cũng có vết đỏ, có con chỉ có một vết, có con có hai vết, nhưng chỉ có con đầu đàn là có ba vết.
Thời Dư cũng có phỏng đoán về cấp bậc của bọn chúng, thấy chúng bao vây cũng không hoảng sợ, ánh sáng vàng trong mắt cô lóe lên, tùy ý để nước mưa rơi xuống cọ rửa bề mặt của cơ giáp. cô thậm chí còn có thể cảm giác được tinh thần lực của mình trở nên nặng nề hơn.
Nếu bây giờ có người nhìn thấy tình cảnh hiện tại của cô thì sẽ cảm thấy cô rất giống một con sư vương đang kiên nhẫn ẩn núp trong bụi cỏ chờ đợi thời cơ bắt lấy con mồi.
Cô là một thợ săn giỏi.
Những con ong này không liều lĩnh làm bừa giống trùng tộc khác, Thời Dư tiếp tục chờ bọn chúng tới gần. thậm chí bởi vì khoảng cách rút ngắn, hệ thống cơ giáp bắt đầu điên cuồng ghi chép và phân tích phán đoán số liệu của những con ong , đồng thời tìm ra mục tiêu tốt nhất.
Ong mật tiến lại gần, con cầm đầu cũng ép tới, nó chăm chú nhìn cơ giáp màu lam bạc đang bất động trên không trung, trong đôi mắt loé lên vẻ tham lam.
Đủ gần!
Cả đàn ong cùng nhào về phía Thời Dư!
Thời gian và khoảng cách hoàn hảo khiến khóe mắt Thời Dư hiện ra ý cười, mà con ngươi của cô cũng hoàn toàn biến thành màu vàng kim, làm cho khuôn mặt cô tăng thêm sự thần bí cùng trang nghiêm.
Trong lúc đó, một tia sét mạnh mẽ thẳng tắp đánh xuống.
sáu cái phù du khí trên chân của【 Chiến Thần 】 bị Thời Dư gỡ xuống, cầm phù du khí bắn nhanh ra chùm sáng màu bạc, đôi cánh giả tưởng sau lưng【 Chiến Thần】 nhẹ nhàng vỗ một cái, cơ giáp màu lam bạc biến mất tại chỗ.
Có kim loại đột nhiên bay lên bắt đầu ma sát với cột thu lôi, vốn dòng điện phải dẫn xuống lòng đất thì toàn bộ lại bị rò rỉ ra ngoài, chỉ nghe tiếng cọ xát chói tai của kim loại vang lên, bên trong phù du khí không ngừng phóng ra lase hung hăng quét bầy ong, dòng điện rò rỉ văng lửa khắp nơi, thanh âm ‘xoẹt xoẹt’ vang không ngừng.
Tia Lửa từ trong bầy ong lan ra, dòng điện không ngừng chạy loạn, mặc dù không thể mang đến tổn thương nặng nề cho bầy ong mật, nhưng đủ để làm tê liệt bọn chúng trong thời gian ngắn.
Thời Dư không khách khí ở phía xa bắn súng, đạn của súng bắn tỉa đều chứa năng lượng cao, một khi đánh trúng mục tiêu sẽ lập tức phát nổ, lấy đi mạng sống của mục tiêu trong một chốc, Thời Dư lại phát huy khả năng ngắm bắn chính xác của mình, mỗi một phát bắn đều trúng ngay điểm yếu ở phần bụng của ong.
Sau khi ba người Phong Hiểu phát hiện lũ ong không có đuổi theo thì liền biết là bọn chúng đuổi theo Thời Dư, không cần suy nghĩ đã quay lại, một lần nữa đuổi theo Thời Dư.
Các cậu liều mạng điều khiển cơ giáp chạy tới, nhưng không đạt được tốc độ giống【 Chiến Thần 】,cả ba người gặp lại, Lục Đông Ngôn cùng Lạc Hạ Từ còn phải lôi kéo cơ giáp của mình đuổi theo.
Nhưng sau khi đuổi kịp, cằm của các cậu đều suýt chút nữa rơi ra.
Thời Dư mà các cậu cho rằng sẽ bị ong đuổi tới tóc tai tán loạn lại đang nhàn nhã lái chiếc cơ giáp xinh đẹp và kỳ quái của cô ấy bay ở giữa không trung, cầm súng bắn tỉa trong tay, nhìn thấy con ong nào muốn tránh khỏi sự tê liệt của dòng điện thì liền không khách khí bồi thêm một phát.
Hàng trăm con ong bị ngọn lửa đốt cháy, bị dòng điện làm tê liệt, trong không khí tràn đầy mùi thịt nướng khiến ba người vô thức hít hít mũi.
Chờ các cậu phản ứng lại, trong lòng không hẹn mà cùng hiện ra một câu cmn!
Quá kiêu ngạo! Quá kiêu ngạo! So với câu ‘các anh em đừng đi’ đơn giản kia còn muốn phách lối hơn!
Ba người buồn rầu ý thức được, các cậu căn bản không cần lo lắng cho Thời Dư, lo lắng chạy tới cũng không cần trợ giúp, mà là tới xem náo nhiệt, xem Thời Dư ra chiêu không theo lẽ thường đem trùng tộc đè xuống đất đánh.
Lục Đông Ngôn kéo mình ra từ tâm trạng buồn bã, lấy cái bánh pudding mà trước đây không lâu Thời Dư đưa cho cắn một cái, cảm giác mềm mềm ngọt ngào khiến cậu nheo nheo mắt.
Cậu cuối cùng cũng biết Thời Dư vì cái gì thích ăn bánh ngọt như vậy.
Cậu quyết định, về sau bánh ngọt cũng được xếp vào danh sách đồ ăn vặt cậu thích nhất.
Mà tới Phong Hiểu thì cậu lau đi mồ hôi vừa túa ra vì vội vàng đuổi tới, mở ra chế độ mô phỏng của cơ giáp, ghi lại cảnh tượng cách đó không xa.
Cảnh này nếu đăng trên tinh võng, thì fan hâm mộ có thể sẽ tăng lên không a?
Đến Lạc Hạ Từ, thiếu niên vẫn là trải qua quá ít sự đời kia, cậu đã có chút ngơ ngác luôn rồi.
Thời Dư cảm nhận được sự xuất hiện của ba người, sau khi bắn thêm một phát, chẳng thèm kết nối số điện thoại của từng người các cậu, trực tiếp mở kênh công cộng: “Các cậu cuối cùng cũng đến rồi? Còn có thể chậm thêm một chút nữa hay không?”
Ba người: “......”
Hay lắm, sau khi đến chỗ cần đến không thể không đánh cô một trận.
【 Cảnh báo! Cơ thể của người điều khiển đã quá tải, sau ba giây cơ giáp sẽ tự động giảm tốc độ! 】
Thời Dư rất muốn chửi tục, nhưng thời điểm này có chửi cũng vô nghĩa, lời nói đến bên khóe miệng lại bị nuốt xuống, tiếp tục chạy về phía trước.
Mà trên bàn mô phỏng bằng cát trong khoang điều khiển, khoảng cách của bầy ong vốn đã bị cô kéo ra xa nay lại đang từ từ rút ngắn lại, dựa vào phán đoán thì chỉ cần 3 phút là bầy ong có thể đuổi kịp cô.
Thời Dư đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh bản thân mình bị bầy ong đuổi kịp rồi bị xẻ thành tám khúc .
Cô không dám nghĩ, cô không muốn, cô từ chối!
Lúc này, trên bầu trời mưa càng ngày càng lớn, bầu trời thỉnh thoảng lóe lên tia chớp, tiếng sấm cũng vang lên ‘ầm ầm’, tất cả đều báo hiệu rõ ràng là sắp có bão tố.
Thời Dư biết mình không thể chạy thoát được, sau khi cô nhìn thấy một tòa nhà cao chót vót thì không tiếp tục chạy nữa.
Cô híp mắt nhìn về phía cột thu lôi trên đỉnh của tòa nhà, đột nhiên nhếch miệng nở nụ cười.
Cô lái【 Chiến Thần 】 bay tới, lúc này trên trời lóe lên tia chớp, cột thu lôi hút lấy tia chớp và dẫn xuống dưới mặt đất.
Ánh sáng vàng trong mắt Thời Dư sáng lên, cột thu lôi lớn như vậy lại lập tức bay lên, sau đó cô lái【 Chiến Thần 】 dừng lại ở bên cạnh toà nhà.
Chờ bầy ong vội vã đuổi tới, trong đôi mắt đa tròng là bóng dáng của cơ giáp màu lam bạc.
Bọn chúng cảm giác được pheromone dày đặc được toả ra từ khoang điều khiển của 【 Chiến Thần 】, tất cả ong mật nhịn không được lại vỗ cánh phát ra sóng âm.
Bọn chúng nhìn có chút kích động, chăm chú nhìn Thời Dư, lần này bọn chúng không muốn giằng co với Thời Dư, mà đem toàn bộ bầy ong tản ra, dần dần bao vây đánh tới Thời Dư.
Phần bụng của bầy ong cũng có vết đỏ, có con chỉ có một vết, có con có hai vết, nhưng chỉ có con đầu đàn là có ba vết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thời Dư cũng có phỏng đoán về cấp bậc của bọn chúng, thấy chúng bao vây cũng không hoảng sợ, ánh sáng vàng trong mắt cô lóe lên, tùy ý để nước mưa rơi xuống cọ rửa bề mặt của cơ giáp. cô thậm chí còn có thể cảm giác được tinh thần lực của mình trở nên nặng nề hơn.
Nếu bây giờ có người nhìn thấy tình cảnh hiện tại của cô thì sẽ cảm thấy cô rất giống một con sư vương đang kiên nhẫn ẩn núp trong bụi cỏ chờ đợi thời cơ bắt lấy con mồi.
Cô là một thợ săn giỏi.
Những con ong này không liều lĩnh làm bừa giống trùng tộc khác, Thời Dư tiếp tục chờ bọn chúng tới gần. thậm chí bởi vì khoảng cách rút ngắn, hệ thống cơ giáp bắt đầu điên cuồng ghi chép và phân tích phán đoán số liệu của những con ong , đồng thời tìm ra mục tiêu tốt nhất.
Ong mật tiến lại gần, con cầm đầu cũng ép tới, nó chăm chú nhìn cơ giáp màu lam bạc đang bất động trên không trung, trong đôi mắt loé lên vẻ tham lam.
Đủ gần!
Cả đàn ong cùng nhào về phía Thời Dư!
Thời gian và khoảng cách hoàn hảo khiến khóe mắt Thời Dư hiện ra ý cười, mà con ngươi của cô cũng hoàn toàn biến thành màu vàng kim, làm cho khuôn mặt cô tăng thêm sự thần bí cùng trang nghiêm.
Trong lúc đó, một tia sét mạnh mẽ thẳng tắp đánh xuống.
sáu cái phù du khí trên chân của【 Chiến Thần 】 bị Thời Dư gỡ xuống, cầm phù du khí bắn nhanh ra chùm sáng màu bạc, đôi cánh giả tưởng sau lưng【 Chiến Thần】 nhẹ nhàng vỗ một cái, cơ giáp màu lam bạc biến mất tại chỗ.
Có kim loại đột nhiên bay lên bắt đầu ma sát với cột thu lôi, vốn dòng điện phải dẫn xuống lòng đất thì toàn bộ lại bị rò rỉ ra ngoài, chỉ nghe tiếng cọ xát chói tai của kim loại vang lên, bên trong phù du khí không ngừng phóng ra lase hung hăng quét bầy ong, dòng điện rò rỉ văng lửa khắp nơi, thanh âm ‘xoẹt xoẹt’ vang không ngừng.
Tia Lửa từ trong bầy ong lan ra, dòng điện không ngừng chạy loạn, mặc dù không thể mang đến tổn thương nặng nề cho bầy ong mật, nhưng đủ để làm tê liệt bọn chúng trong thời gian ngắn.
Thời Dư không khách khí ở phía xa bắn súng, đạn của súng bắn tỉa đều chứa năng lượng cao, một khi đánh trúng mục tiêu sẽ lập tức phát nổ, lấy đi mạng sống của mục tiêu trong một chốc, Thời Dư lại phát huy khả năng ngắm bắn chính xác của mình, mỗi một phát bắn đều trúng ngay điểm yếu ở phần bụng của ong.
Sau khi ba người Phong Hiểu phát hiện lũ ong không có đuổi theo thì liền biết là bọn chúng đuổi theo Thời Dư, không cần suy nghĩ đã quay lại, một lần nữa đuổi theo Thời Dư.
Các cậu liều mạng điều khiển cơ giáp chạy tới, nhưng không đạt được tốc độ giống【 Chiến Thần 】,cả ba người gặp lại, Lục Đông Ngôn cùng Lạc Hạ Từ còn phải lôi kéo cơ giáp của mình đuổi theo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng sau khi đuổi kịp, cằm của các cậu đều suýt chút nữa rơi ra.
Thời Dư mà các cậu cho rằng sẽ bị ong đuổi tới tóc tai tán loạn lại đang nhàn nhã lái chiếc cơ giáp xinh đẹp và kỳ quái của cô ấy bay ở giữa không trung, cầm súng bắn tỉa trong tay, nhìn thấy con ong nào muốn tránh khỏi sự tê liệt của dòng điện thì liền không khách khí bồi thêm một phát.
Hàng trăm con ong bị ngọn lửa đốt cháy, bị dòng điện làm tê liệt, trong không khí tràn đầy mùi thịt nướng khiến ba người vô thức hít hít mũi.
Chờ các cậu phản ứng lại, trong lòng không hẹn mà cùng hiện ra một câu cmn!
Quá kiêu ngạo! Quá kiêu ngạo! So với câu ‘các anh em đừng đi’ đơn giản kia còn muốn phách lối hơn!
Ba người buồn rầu ý thức được, các cậu căn bản không cần lo lắng cho Thời Dư, lo lắng chạy tới cũng không cần trợ giúp, mà là tới xem náo nhiệt, xem Thời Dư ra chiêu không theo lẽ thường đem trùng tộc đè xuống đất đánh.
Lục Đông Ngôn kéo mình ra từ tâm trạng buồn bã, lấy cái bánh pudding mà trước đây không lâu Thời Dư đưa cho cắn một cái, cảm giác mềm mềm ngọt ngào khiến cậu nheo nheo mắt.
Cậu cuối cùng cũng biết Thời Dư vì cái gì thích ăn bánh ngọt như vậy.
Cậu quyết định, về sau bánh ngọt cũng được xếp vào danh sách đồ ăn vặt cậu thích nhất.
Mà tới Phong Hiểu thì cậu lau đi mồ hôi vừa túa ra vì vội vàng đuổi tới, mở ra chế độ mô phỏng của cơ giáp, ghi lại cảnh tượng cách đó không xa.
Cảnh này nếu đăng trên tinh võng, thì fan hâm mộ có thể sẽ tăng lên không a?
Đến Lạc Hạ Từ, thiếu niên vẫn là trải qua quá ít sự đời kia, cậu đã có chút ngơ ngác luôn rồi.
Thời Dư cảm nhận được sự xuất hiện của ba người, sau khi bắn thêm một phát, chẳng thèm kết nối số điện thoại của từng người các cậu, trực tiếp mở kênh công cộng: “Các cậu cuối cùng cũng đến rồi? Còn có thể chậm thêm một chút nữa hay không?”
Ba người: “......”
Hay lắm, sau khi đến chỗ cần đến không thể không đánh cô một trận.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro