Cả Nhà Bạo Quân Đều Dựa Vào Đọc Tiếng Lòng Của Ta Để Giữ Mạng
Cửu Cửu Hôm Nay...
Phúc Nguyên Nhi
2024-11-21 16:44:50
Dứt lời, không đợi Phượng Thái Vi hiểu ra chuyện gì và thả Nam Nguyên Hương ra, Cửu Cửu đã bắt đầu gọi người.
“Người đâu?”
Những nha hoàn, Ma Ma và đội Ngự Lâm vệ đi theo Cửu Cửu vội vàng tiến lên, quỳ xuống chờ lệnh.
“Công chúa điện hạ.”
Ai nấy đều rất cung kính.
Cửu Cửu chỉ vào Phượng Thái Vi, nói với giọng bá đạo: “Nàng, Phượng Thái Vi, vô cớ đánh đập tiểu biểu tỷ của bản công chúa, thật ác độc. Mau ném nàng ra khỏi cung cho bản công chúa.”
“Vâng, công chúa.”
Vài Ngự Lâm vệ tiến lên, nhấc bổng Phượng Thái Vi lên.
Một đứa trẻ năm tuổi rưỡi như Phượng Thái Vi làm sao có thể chống cự nổi Ngự Lâm vệ? Nàng bị nâng lên dễ như nâng một con gà con và được đưa ra khỏi cung.
Phượng Thái Vi vùng vẫy một lúc nhưng không thể thoát ra, bắt đầu lo sợ, nhưng vẫn cố giữ cứng miệng, gào lên: “Phượng Cửu Cửu, dù gì ta cũng là con gái của Vương gia, ngươi dám ném ta ra khỏi cung sao?”
“Phụ thân ta sẽ không tha cho ngươi.”
“Hừ…” Cửu Cửu nhún vai, mặt đầy vẻ không quan tâm, chẳng sợ chút nào.
“Tiểu thư, nô tỳ chúng ta sẽ ở bên người.”
Phượng Thái Vi thấy đám nha hoàn vì lo cho mình mà chạy theo, liền mắng: “Tất cả các ngươi đều là lũ ngu ngốc, đuổi theo làm gì? Mau đi tìm phụ thân ta cứu ta đi.”
“Phụ thân ta nhất định sẽ cứu ta.”
Khi bóng dáng Phượng Thái Vi hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, Cửu Cửu quay lại nhìn Nam Nguyên Hương vẫn đang ngồi dưới đất.
“Tiểu biểu tỷ, tỷ không sao chứ? Để muội đỡ tỷ dậy.” Cửu Cửu bước tới, lạch bạch muốn đỡ người lên.
Nam Nguyên Hương vừa bị đá rất đau, người run rẩy, hai chân đau buốt, đứng lên rất khó khăn. Phải nhờ đến Cửu Cửu và các Ma Ma giúp sức, nàng mới có thể đứng dậy.
Đứng vững, Nam Nguyên Hương hít sâu một hơi, giọng run run nói: “Đa tạ Cửu Cửu đã giúp ta.”
Dừng một lúc, nàng hỏi tiếp: “Chỉ là không biết sao Cửu Cửu biết ta là Nam Nguyên Hương?”
“Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau mà.”
Trong trí nhớ từ truyện, Cửu Cửu đã dựa vào vết bớt đỏ trên mặt Nam Nguyên Hương để nhận ra nàng. Nhưng điều này, Cửu Cửu không tiện nói ra.
Cô bé gãi đầu, chỉ đành nói: “Cửu Cửu nghe mẫu thân nhắc tới rằng mình có một biểu tỷ có vết bớt đỏ trên mặt.”
Nam Nguyên Hương lẩm bẩm: “Hóa ra là vậy.”
Hóa ra vẻ ngoài xấu xí của nàng đã truyền tới cả trong cung, ai ai cũng biết.
Nam Nguyên Hương tự ti lấy tay che nửa khuôn mặt có vết bớt, ấm ức khóc lên.
Nàng không hiểu, tại sao nàng lại phải có vết bớt này?
Mặt người khác đều sạch sẽ, chỉ có nàng là có.
Cửu Cửu thấy vậy, luống cuống tay chân giúp Nam Nguyên Hương lau nước mắt, nói: “Tiểu biểu tỷ, sao tỷ lại khóc thế? Có phải Cửu Cửu nói sai điều gì không?”
“Không có, ta chỉ là…”
Nam Nguyên Hương nói, tay càng che chặt vết bớt.
Cửu Cửu hiểu ra, vội nói: “Vết bớt của tỷ có thể xóa được đó, tỷ đừng khóc nữa!”
“Thật sao?” Nam Nguyên Hương vừa vui mừng vừa nghi ngờ.
Cửu Cửu gật đầu chắc nịch: “Thật mà, thật đó.”
【Trong sách có nói đến một vị thần y có thể giúp biểu tỷ xóa vết bớt trên mặt, chỉ là phải đợi hơn mười năm nữa mới xuất hiện.】
【Cửu Cửu từ bây giờ sẽ giúp tiểu biểu tỷ tìm kiếm, chắc không đến mười năm nữa sẽ tìm được thần y, tiểu biểu tỷ sẽ có một khuôn mặt đẹp hơn.】
【Tiểu biểu tỷ cũng sẽ không còn tự ti nữa.】
Ban đầu, Nam Nguyên Hương không tin lời Cửu Cửu, nghĩ rằng cô bé chỉ đang nói những lời dễ nghe để an ủi nàng. Nhưng đột nhiên nghe thấy những suy nghĩ của Cửu Cửu, Nam Nguyên Hương vừa kinh ngạc vừa bắt đầu tin tưởng.
Không ai lại nói dối trong lòng mình cả.
Chỉ là, nàng không hiểu sao mình lại có thể nghe thấy suy nghĩ của Cửu Cửu?
Nhìn quanh, dường như chỉ có mình nàng nghe được, không ai khác có phản ứng gì.
Nam Nguyên Hương muốn hỏi, nhưng thấy Cửu Cửu đối tốt với mình như vậy, nàng lo sợ hỏi ra sẽ khiến Cửu Cửu bị coi là yêu quái, nên không hỏi nữa.
“Đa tạ Cửu Cửu.” Nam Nguyên Hương xúc động nắm chặt tay Cửu Cửu.
“Không cần đa tạ.” Cửu Cửu nói: “Tiểu biểu tỷ, thấy tỷ bị thương khá nặng, để muội đưa tỷ đi gặp thái y nhé?”
“Ừm ừm.” Nam Nguyên Hương gật đầu.
·
Điện Đức Lân.
Yến tiệc mừng sinh nhật của Cửu Cửu sắp bắt đầu, các phi tần trong hậu cung cùng quan viên triều đình đều đã đến đông đủ.
Chiêu Ninh Đế vốn đã đến Thu Thủy Cư, đích thân đón mẫu tử Lý Phi và Cửu Cửu, nhưng lại đến muộn, không gặp được hai người.
Ngài chỉ đành nhanh chóng đến yến tiệc.
Lúc này, ngài đảo mắt một vòng xung quanh, nhìn các phi tần đứng một bên đang nhìn mình bằng ánh mắt tình tứ, nhưng ngài chẳng hứng thú, chỉ muốn thấy Lý Phi và Cửu Cửu, mà lại không thấy hai người đâu.
“Phúc An, đi tìm Lý Phi và Cửu Cửu?”
Phúc An vội vàng đi tìm người.
Chiêu Ninh Đế ngồi xuống vị trí của mình, thấy Hoàng thái hậu cũng đã đến, ngài cùng thái hậu nói chuyện.
Đúng lúc này, Đoan Vương và Vương phi khóc lóc bước tới trước mặt thái hậu và Chiêu Ninh Đế. Đi theo họ còn có vài nha hoàn của Phượng Thái Vi, mắt các nha hoàn đều đỏ hoe, có vẻ như đã khóc.
“Hoàng huynh, mẫu hậu, xin hãy giúp chúng thần lấy lại công bằng!” Đoan Vương quỳ xuống nói.
Vương gia quỳ xuống, những người xung quanh đều tưởng có chuyện chẳng lành xảy ra, ai nấy đều nhìn về phía họ.
Thái hậu hỏi: “Làm sao vậy?”
Chiêu Ninh Đế cũng dò xét nhìn Vương gia, không biết tại sao trong ngày vui lại khóc lóc như thế.
Vương gia không nói thẳng về việc Cửu Cửu ném Phượng Thái Vi ra khỏi cung, mà nói: “Xin hỏi hoàng huynh, mẫu hậu, nếu có người mạnh tay ném nữ nhi ta là Phượng Thái Vi ra khỏi cung, thì phải xử phạt thế nào?”
Thái hậu hừ lạnh một tiếng: “Ngày vui thế này, ai to gan như vậy?”
Chiêu Ninh Đế cau mày: “Ai dám ngang ngược thế? Nói ra, trẫm sẽ giúp các ngươi lấy lại công bằng.”
Dù gì cũng là con cháu hoàng thất, không thể chịu nỗi oan ức như vậy.
Vương gia nghẹn ngào nói: “Nếu người đó không phải là người thường, địa vị cao quý, lại được hoàng huynh và mẫu hậu yêu mến, hoàng huynh có xử phạt người đó không?”
“Hoàng đế phạm pháp còn như thứ đân.” Chiêu Ninh Đế đáp: “Nói ra đi, trẫm sẽ giúp ngươi đòi lại công bằng.”
“Ai gia cũng sẽ giúp ngươi đòi lại công bằng, mau nói đi.” Thái hậu cũng thúc giục.
Vương gia không do dự nữa, nói thẳng: “Hoàng huynh, thái hậu nương nương, Thập Bát công chúa- Cửu Cửu, dựa vào sự sủng ái của hoàng huynh, tính tình ngạo mạn, hành xử ngang ngược, chính là nàng không cần suy nghĩ đã ra lệnh đuổi nữ nhi thần đệ là Phượng Thái Vi ra khỏi cung, xin hoàng huynh giúp thần đệ lấy lại công bằng.”
Thái hậu: “…”
Chiêu Ninh Đế: “…”
Ngươi thật là khôn khéo.
Nói vòng vo như vậy, hóa ra là nhằm vào Cửu Cửu?
Nếu Chiêu Ninh Đế biết Vương gia nhắm vào Cửu Cửu ngay từ đầu, chắc chắn đã không để hắn nói hết lời.
Vương gia nói: “Hoàng huynh, ngươi vừa nói rằng hoàng đế phạm pháp cũng như thứ dân. Thập Bát công chúa Cửu Cửu, dựa vào thánh sủng mà ngạo mạn đến cực độ. Nàng chỉ vì không thích nữ nhi của thần đệ mà ra lệnh đuổi nàng ra khỏi cung, thật sự là làm mất mặt thần đệ, xin hoàng huynh giúp thần đệ và nữ nhi lấy lại công bằng.”
“Người đâu?”
Những nha hoàn, Ma Ma và đội Ngự Lâm vệ đi theo Cửu Cửu vội vàng tiến lên, quỳ xuống chờ lệnh.
“Công chúa điện hạ.”
Ai nấy đều rất cung kính.
Cửu Cửu chỉ vào Phượng Thái Vi, nói với giọng bá đạo: “Nàng, Phượng Thái Vi, vô cớ đánh đập tiểu biểu tỷ của bản công chúa, thật ác độc. Mau ném nàng ra khỏi cung cho bản công chúa.”
“Vâng, công chúa.”
Vài Ngự Lâm vệ tiến lên, nhấc bổng Phượng Thái Vi lên.
Một đứa trẻ năm tuổi rưỡi như Phượng Thái Vi làm sao có thể chống cự nổi Ngự Lâm vệ? Nàng bị nâng lên dễ như nâng một con gà con và được đưa ra khỏi cung.
Phượng Thái Vi vùng vẫy một lúc nhưng không thể thoát ra, bắt đầu lo sợ, nhưng vẫn cố giữ cứng miệng, gào lên: “Phượng Cửu Cửu, dù gì ta cũng là con gái của Vương gia, ngươi dám ném ta ra khỏi cung sao?”
“Phụ thân ta sẽ không tha cho ngươi.”
“Hừ…” Cửu Cửu nhún vai, mặt đầy vẻ không quan tâm, chẳng sợ chút nào.
“Tiểu thư, nô tỳ chúng ta sẽ ở bên người.”
Phượng Thái Vi thấy đám nha hoàn vì lo cho mình mà chạy theo, liền mắng: “Tất cả các ngươi đều là lũ ngu ngốc, đuổi theo làm gì? Mau đi tìm phụ thân ta cứu ta đi.”
“Phụ thân ta nhất định sẽ cứu ta.”
Khi bóng dáng Phượng Thái Vi hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, Cửu Cửu quay lại nhìn Nam Nguyên Hương vẫn đang ngồi dưới đất.
“Tiểu biểu tỷ, tỷ không sao chứ? Để muội đỡ tỷ dậy.” Cửu Cửu bước tới, lạch bạch muốn đỡ người lên.
Nam Nguyên Hương vừa bị đá rất đau, người run rẩy, hai chân đau buốt, đứng lên rất khó khăn. Phải nhờ đến Cửu Cửu và các Ma Ma giúp sức, nàng mới có thể đứng dậy.
Đứng vững, Nam Nguyên Hương hít sâu một hơi, giọng run run nói: “Đa tạ Cửu Cửu đã giúp ta.”
Dừng một lúc, nàng hỏi tiếp: “Chỉ là không biết sao Cửu Cửu biết ta là Nam Nguyên Hương?”
“Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau mà.”
Trong trí nhớ từ truyện, Cửu Cửu đã dựa vào vết bớt đỏ trên mặt Nam Nguyên Hương để nhận ra nàng. Nhưng điều này, Cửu Cửu không tiện nói ra.
Cô bé gãi đầu, chỉ đành nói: “Cửu Cửu nghe mẫu thân nhắc tới rằng mình có một biểu tỷ có vết bớt đỏ trên mặt.”
Nam Nguyên Hương lẩm bẩm: “Hóa ra là vậy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hóa ra vẻ ngoài xấu xí của nàng đã truyền tới cả trong cung, ai ai cũng biết.
Nam Nguyên Hương tự ti lấy tay che nửa khuôn mặt có vết bớt, ấm ức khóc lên.
Nàng không hiểu, tại sao nàng lại phải có vết bớt này?
Mặt người khác đều sạch sẽ, chỉ có nàng là có.
Cửu Cửu thấy vậy, luống cuống tay chân giúp Nam Nguyên Hương lau nước mắt, nói: “Tiểu biểu tỷ, sao tỷ lại khóc thế? Có phải Cửu Cửu nói sai điều gì không?”
“Không có, ta chỉ là…”
Nam Nguyên Hương nói, tay càng che chặt vết bớt.
Cửu Cửu hiểu ra, vội nói: “Vết bớt của tỷ có thể xóa được đó, tỷ đừng khóc nữa!”
“Thật sao?” Nam Nguyên Hương vừa vui mừng vừa nghi ngờ.
Cửu Cửu gật đầu chắc nịch: “Thật mà, thật đó.”
【Trong sách có nói đến một vị thần y có thể giúp biểu tỷ xóa vết bớt trên mặt, chỉ là phải đợi hơn mười năm nữa mới xuất hiện.】
【Cửu Cửu từ bây giờ sẽ giúp tiểu biểu tỷ tìm kiếm, chắc không đến mười năm nữa sẽ tìm được thần y, tiểu biểu tỷ sẽ có một khuôn mặt đẹp hơn.】
【Tiểu biểu tỷ cũng sẽ không còn tự ti nữa.】
Ban đầu, Nam Nguyên Hương không tin lời Cửu Cửu, nghĩ rằng cô bé chỉ đang nói những lời dễ nghe để an ủi nàng. Nhưng đột nhiên nghe thấy những suy nghĩ của Cửu Cửu, Nam Nguyên Hương vừa kinh ngạc vừa bắt đầu tin tưởng.
Không ai lại nói dối trong lòng mình cả.
Chỉ là, nàng không hiểu sao mình lại có thể nghe thấy suy nghĩ của Cửu Cửu?
Nhìn quanh, dường như chỉ có mình nàng nghe được, không ai khác có phản ứng gì.
Nam Nguyên Hương muốn hỏi, nhưng thấy Cửu Cửu đối tốt với mình như vậy, nàng lo sợ hỏi ra sẽ khiến Cửu Cửu bị coi là yêu quái, nên không hỏi nữa.
“Đa tạ Cửu Cửu.” Nam Nguyên Hương xúc động nắm chặt tay Cửu Cửu.
“Không cần đa tạ.” Cửu Cửu nói: “Tiểu biểu tỷ, thấy tỷ bị thương khá nặng, để muội đưa tỷ đi gặp thái y nhé?”
“Ừm ừm.” Nam Nguyên Hương gật đầu.
·
Điện Đức Lân.
Yến tiệc mừng sinh nhật của Cửu Cửu sắp bắt đầu, các phi tần trong hậu cung cùng quan viên triều đình đều đã đến đông đủ.
Chiêu Ninh Đế vốn đã đến Thu Thủy Cư, đích thân đón mẫu tử Lý Phi và Cửu Cửu, nhưng lại đến muộn, không gặp được hai người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngài chỉ đành nhanh chóng đến yến tiệc.
Lúc này, ngài đảo mắt một vòng xung quanh, nhìn các phi tần đứng một bên đang nhìn mình bằng ánh mắt tình tứ, nhưng ngài chẳng hứng thú, chỉ muốn thấy Lý Phi và Cửu Cửu, mà lại không thấy hai người đâu.
“Phúc An, đi tìm Lý Phi và Cửu Cửu?”
Phúc An vội vàng đi tìm người.
Chiêu Ninh Đế ngồi xuống vị trí của mình, thấy Hoàng thái hậu cũng đã đến, ngài cùng thái hậu nói chuyện.
Đúng lúc này, Đoan Vương và Vương phi khóc lóc bước tới trước mặt thái hậu và Chiêu Ninh Đế. Đi theo họ còn có vài nha hoàn của Phượng Thái Vi, mắt các nha hoàn đều đỏ hoe, có vẻ như đã khóc.
“Hoàng huynh, mẫu hậu, xin hãy giúp chúng thần lấy lại công bằng!” Đoan Vương quỳ xuống nói.
Vương gia quỳ xuống, những người xung quanh đều tưởng có chuyện chẳng lành xảy ra, ai nấy đều nhìn về phía họ.
Thái hậu hỏi: “Làm sao vậy?”
Chiêu Ninh Đế cũng dò xét nhìn Vương gia, không biết tại sao trong ngày vui lại khóc lóc như thế.
Vương gia không nói thẳng về việc Cửu Cửu ném Phượng Thái Vi ra khỏi cung, mà nói: “Xin hỏi hoàng huynh, mẫu hậu, nếu có người mạnh tay ném nữ nhi ta là Phượng Thái Vi ra khỏi cung, thì phải xử phạt thế nào?”
Thái hậu hừ lạnh một tiếng: “Ngày vui thế này, ai to gan như vậy?”
Chiêu Ninh Đế cau mày: “Ai dám ngang ngược thế? Nói ra, trẫm sẽ giúp các ngươi lấy lại công bằng.”
Dù gì cũng là con cháu hoàng thất, không thể chịu nỗi oan ức như vậy.
Vương gia nghẹn ngào nói: “Nếu người đó không phải là người thường, địa vị cao quý, lại được hoàng huynh và mẫu hậu yêu mến, hoàng huynh có xử phạt người đó không?”
“Hoàng đế phạm pháp còn như thứ đân.” Chiêu Ninh Đế đáp: “Nói ra đi, trẫm sẽ giúp ngươi đòi lại công bằng.”
“Ai gia cũng sẽ giúp ngươi đòi lại công bằng, mau nói đi.” Thái hậu cũng thúc giục.
Vương gia không do dự nữa, nói thẳng: “Hoàng huynh, thái hậu nương nương, Thập Bát công chúa- Cửu Cửu, dựa vào sự sủng ái của hoàng huynh, tính tình ngạo mạn, hành xử ngang ngược, chính là nàng không cần suy nghĩ đã ra lệnh đuổi nữ nhi thần đệ là Phượng Thái Vi ra khỏi cung, xin hoàng huynh giúp thần đệ lấy lại công bằng.”
Thái hậu: “…”
Chiêu Ninh Đế: “…”
Ngươi thật là khôn khéo.
Nói vòng vo như vậy, hóa ra là nhằm vào Cửu Cửu?
Nếu Chiêu Ninh Đế biết Vương gia nhắm vào Cửu Cửu ngay từ đầu, chắc chắn đã không để hắn nói hết lời.
Vương gia nói: “Hoàng huynh, ngươi vừa nói rằng hoàng đế phạm pháp cũng như thứ dân. Thập Bát công chúa Cửu Cửu, dựa vào thánh sủng mà ngạo mạn đến cực độ. Nàng chỉ vì không thích nữ nhi của thần đệ mà ra lệnh đuổi nàng ra khỏi cung, thật sự là làm mất mặt thần đệ, xin hoàng huynh giúp thần đệ và nữ nhi lấy lại công bằng.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro