Cả Nhà Chuẩn Bị Chạy Nạn Trước Hai Năm

Chương 15

2024-12-17 19:16:20

"Tam tẩu, ruộng nhà mình có con lươn to cực! Là Tiểu Bảo phát hiện đấy! Tiểu Bảo giỏi nhất! Tiểu Ngũ và Phong Tử cũng giỏi nữa, họ bắt được nó! Tiểu Ngũ còn đào sập cả bờ ruộng, giờ đang sửa lại. Nếu bị nương nhìn thấy chắc chắn sẽ mắng, hì hì." Nói xong, cô bé che miệng cười trộm.

Tôn thị nghe cô bé nói một tràng, đầu óc quay mòng, còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe cô bé nũng nịu: "Tam tẩu, trưa nay chúng ta ăn canh lươn nhé?"

"Ăn á?!"

Triệu Phong vừa đặt xô xuống sân, nghe tiểu cô đòi ăn canh lươn mà sợ tái mặt, vội giấu xô ra sau lưng: "Tiểu cô, không ăn được đâu, con này để bán lấy tiền!"

Làm sao có thể ăn được! Thứ này mà để ăn thì phí quá, chưa kể chỉ có một con, chẳng đủ nhét kẽ răng.

Cứ đem bán cho nhà giàu trên trấn. Những người đó thích ăn ngon, chắc chắn sẽ thích con lươn mập này. Dù chỉ một con, nhưng vì hiếm có, giá trị của nó chắc chắn không nhỏ.

"Tiểu cô, nếu người thật sự muốn ăn canh lươn..." Cậu ấy thò tay vào xô, túm lấy một con lươn cháu chắt sắp bị "lươn tổ tông" chèn đến sắp không thấy đâu, giơ lên nói: "Thì ăn con này đi!"

Cuối cùng, Triệu Tiểu Bảo vẫn không được ăn canh lươn. Lươn lớn thì không cho ăn, còn lươn nhỏ thì cô bé chẳng muốn.

Đã định đem lươn đi bán ở trấn, tất nhiên không thể chỉ đem một con, như vậy trông thật khó coi. Người ta nói, có so sánh mới thấy giá trị; đồ có tốt hay không, phải đem ra so sánh mới biết.

Sau bữa trưa, mấy tiểu tử trong nhà lại xách thùng nước ra đồng. Không kể lớn nhỏ, hễ bắt được lươn đều gom về. Sau này đem bán, dù chỉ làm vật kèm theo làm nền cũng phải tận dụng hết.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Suốt hai ngày, hơn mười mẫu ruộng nhà họ Triệu bị bới tung lên, bờ ruộng sập không ít lần, làm Vương thị tức đến mức rượt mấy đứa cháu chạy khắp thôn.

Họ cũng không dám để lâu, sợ lươn chết thì không bán được giá cao.

Sáng sớm hôm sau, Triệu lão hán dẫn theo Triệu Đại Sơn, Triệu Tiểu Bảo - vì cô bé cứ nằm ăn vạ đòi đi bằng được, Triệu Phong nhất quyết phải tự mình chứng kiến lươn được bán, và Chu thị - người được mẹ chồng dặn dò phải chăm sóc Triệu Tiểu Bảo. Cả nhà năm người, trời còn chưa sáng đã rời thôn.

Sáng sớm, không khí lành lạnh, hít vào khiến mũi người ta ngứa ngáy, ai cũng hắt hơi liên tục. Triệu Tiểu Bảo co ro trong tấm chăn được quấn kín mít, chỉ chừa một khe nhỏ để thở, ngủ say sưa.

Triệu Đại Sơn cõng cô bé trên lưng, vượt qua những con dốc, bước qua các bờ ruộng, bước chân vững vàng từng bước. Chu thị thỉnh thoảng liếc nhìn chiếc gùi, rồi lại chỉnh lại góc chăn sợ cô bé bị lạnh.

Những ngọn núi nhấp nhô trải dài, đường núi quanh co hiểm trở. Khi trời dần sáng, ngọn đuốc trong tay thôn lẽ tắt, con đường trước mắt cũng trở nên sáng rõ hơn.

“Con muốn uống nước.” Lần đầu tiên đến trấn, Triệu Phong vô cùng phấn khích. Tuy không thấy mệt, nhưng cậu ấy đã khát khô cả cổ, miệng đã đến mức kéo tơ.

“Đi thêm nửa khắc nữa, phía trước có một bãi đá rộng, chúng ta sẽ dừng lại nghỉ chân.” Triệu lão hán đi đầu, vừa gánh thùng vừa nói.

Chu thị lấy ống trúc trong gùi ra đưa cho con trai, tiện tay lau mồ hôi trên mặt cậu ấy, nhẹ giọng dặn: “Con uống chút nước cho đỡ khô họng.”

Triệu Phong mở nắp ống tre, không uống ngay mà đưa cho nương: “Nương uống trước đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cả Nhà Chuẩn Bị Chạy Nạn Trước Hai Năm

Số ký tự: 0