Cả Nhà Chuẩn Bị Chạy Nạn Trước Hai Năm
Chương 2
2024-12-17 19:16:20
Đi cả ngày đường, không tìm được việc, Triệu lão hán trong bụng không vui, thấy mấy người lục lọi xốc tung sọt đồ, lập tức vung đòn gánh “cộc cộc” đập xuống đất, quát lớn: “Xếp hàng! Từng người một xếp hàng ngay ngắn cho ta! Nhà Nhị Trụ, bỏ tay ra cho ta! Lỡ động trúng đồ nhà khác, hư hỏng gì thì ngươi đền à!”
Vợ Nhị Trụ nghe vậy, vội rụt tay về, cười ngượng ngùng: “Lục thúc, bếp nhà ta đang nổi lửa đây, nên mới vội chút, thúc đừng tức giận nha…”
Triệu lão hán trong thôn có bối phận lớn, vợ Nhị Trụ tuy già gần bằng ông, mặt cũng đầy nếp nhăn, nhưng vẫn phải gọi ông là thúc. Ông trưng bộ mặt nghiêm nghị, những người phụ nữ còn lại cũng không dám cãi cọ, xếp hàng ngay ngắn chờ ông chia đồ.
Chỉ trong chốc lát, đầu thôn bỗng trở nên náo nhiệt.
Hai sọt đồ chất đầy ắp, gánh về cũng không dễ dàng gì. Triệu lão hán nhớ dai, đồ của nhà nào cần chia, ông làm đâu ra đấy rõ ràng. Không muốn nghe những lời khách sáo, chia xong liền vẫy tay đuổi họ đi, cảm thấy đầu ong ong vì mệt.
Ngồi xuống tảng đá nghỉ ngơi ít phút, Triệu lão hán cùng trưởng tử rảo bước về nhà trong ánh chiều tà.
Nhà họ Triệu nằm cuối thôn, lưng dựa vào núi lớn, trái là rừng, phải là ruộng rau, phía trước là con đường dẫn vào thôn, cách mấy thửa ruộng và sườn đồi, từ đây nhìn qua chỉ thấy lác đác vài mái nhà.
Trong sân nhỏ rào tre, vài con gà mái đang cúi đầu mổ rau.
Bên cạnh, một nam tử cao tám thước, lưng hùm vai gấu, tay cầm búa đang bổ củi. Phía sau hắn, khói bếp lượn lờ bay lên, có hai bóng người bận rộn bên trong.
Thấy cha và ca ca về, Triệu Nhị Điền liền quay đầu chào: “Cha, đại ca.”
Cửa sân mở, Triệu lão hán bước vào, đặt sọt xuống, gọi với vào bếp, “Vợ của lão đại, múc cho ta bát nước nào, khát khô cả cổ rồi.”
Tối qua, Tiểu Bảo nghe tin hôm nay cha sẽ đi chợ, liền ôm lấy chân ông, kêu gào đòi đi theo. Ông phải nói đi nói lại, hứa hẹn sẽ mua cho cô bé kẹo đường mới dỗ được, còn tưởng cô bé sẽ ở nhà đợi, không ngờ giờ đã gần tối, vẫn không thấy bóng dáng đâu.
Xem ra là vì ăn quá nhiều kẹo, quên mất miếng ăn rồi!
Chưa kịp để Triệu lão hán nói gì, Chu thị bưng ra hai chén nước mát, cười nói: “Buổi chiều trời nắng gắt, chúng nó không chịu ngồi yên ở nhà, sau đó vài đứa trẻ không chịu được, liền dẫn Tiểu Bảo vào rừng, bảo là đi tìm hang thỏ, muốn về thêm thịt cho nhà. Trong rừng không có nắng, lão tam đang chặt củi trên núi, có gì nguy hiểm chỉ cần hô một tiếng là nghe thấy, nên nương cũng thuận theo chúng.”
Triệu lão hán và Triệu đại ca nhận lấy chén nước to, ngửa cổ uống cạn, có thể thấy là khát rất nhiều.
Ngồi nghỉ một lúc, thấy trời sắp tối, Triệu lão hán không thể ngồi yên được nữa, tay chống lưng ra khỏi cửa, vòng qua vườn rau, đi lên con đường nhỏ sau nhà.
Ông đứng ngoài rừng, không vào trong, hô lớn: “Con gái…”
“Tiểu Bảo…”
“Trời sắp tối rồi, về nhà thôi…”
Ông hô gọi liên tục nửa khắc, thì nghe từ trên núi vọng xuống tiếng đáp lại, giọng nói non nớt của đứa trẻ vang lên từ phía sau cây cối rậm rạp: “Cha ơi, cha ơi, Tiểu Bảo đến rồi!”
Vợ Nhị Trụ nghe vậy, vội rụt tay về, cười ngượng ngùng: “Lục thúc, bếp nhà ta đang nổi lửa đây, nên mới vội chút, thúc đừng tức giận nha…”
Triệu lão hán trong thôn có bối phận lớn, vợ Nhị Trụ tuy già gần bằng ông, mặt cũng đầy nếp nhăn, nhưng vẫn phải gọi ông là thúc. Ông trưng bộ mặt nghiêm nghị, những người phụ nữ còn lại cũng không dám cãi cọ, xếp hàng ngay ngắn chờ ông chia đồ.
Chỉ trong chốc lát, đầu thôn bỗng trở nên náo nhiệt.
Hai sọt đồ chất đầy ắp, gánh về cũng không dễ dàng gì. Triệu lão hán nhớ dai, đồ của nhà nào cần chia, ông làm đâu ra đấy rõ ràng. Không muốn nghe những lời khách sáo, chia xong liền vẫy tay đuổi họ đi, cảm thấy đầu ong ong vì mệt.
Ngồi xuống tảng đá nghỉ ngơi ít phút, Triệu lão hán cùng trưởng tử rảo bước về nhà trong ánh chiều tà.
Nhà họ Triệu nằm cuối thôn, lưng dựa vào núi lớn, trái là rừng, phải là ruộng rau, phía trước là con đường dẫn vào thôn, cách mấy thửa ruộng và sườn đồi, từ đây nhìn qua chỉ thấy lác đác vài mái nhà.
Trong sân nhỏ rào tre, vài con gà mái đang cúi đầu mổ rau.
Bên cạnh, một nam tử cao tám thước, lưng hùm vai gấu, tay cầm búa đang bổ củi. Phía sau hắn, khói bếp lượn lờ bay lên, có hai bóng người bận rộn bên trong.
Thấy cha và ca ca về, Triệu Nhị Điền liền quay đầu chào: “Cha, đại ca.”
Cửa sân mở, Triệu lão hán bước vào, đặt sọt xuống, gọi với vào bếp, “Vợ của lão đại, múc cho ta bát nước nào, khát khô cả cổ rồi.”
Tối qua, Tiểu Bảo nghe tin hôm nay cha sẽ đi chợ, liền ôm lấy chân ông, kêu gào đòi đi theo. Ông phải nói đi nói lại, hứa hẹn sẽ mua cho cô bé kẹo đường mới dỗ được, còn tưởng cô bé sẽ ở nhà đợi, không ngờ giờ đã gần tối, vẫn không thấy bóng dáng đâu.
Xem ra là vì ăn quá nhiều kẹo, quên mất miếng ăn rồi!
Chưa kịp để Triệu lão hán nói gì, Chu thị bưng ra hai chén nước mát, cười nói: “Buổi chiều trời nắng gắt, chúng nó không chịu ngồi yên ở nhà, sau đó vài đứa trẻ không chịu được, liền dẫn Tiểu Bảo vào rừng, bảo là đi tìm hang thỏ, muốn về thêm thịt cho nhà. Trong rừng không có nắng, lão tam đang chặt củi trên núi, có gì nguy hiểm chỉ cần hô một tiếng là nghe thấy, nên nương cũng thuận theo chúng.”
Triệu lão hán và Triệu đại ca nhận lấy chén nước to, ngửa cổ uống cạn, có thể thấy là khát rất nhiều.
Ngồi nghỉ một lúc, thấy trời sắp tối, Triệu lão hán không thể ngồi yên được nữa, tay chống lưng ra khỏi cửa, vòng qua vườn rau, đi lên con đường nhỏ sau nhà.
Ông đứng ngoài rừng, không vào trong, hô lớn: “Con gái…”
“Tiểu Bảo…”
“Trời sắp tối rồi, về nhà thôi…”
Ông hô gọi liên tục nửa khắc, thì nghe từ trên núi vọng xuống tiếng đáp lại, giọng nói non nớt của đứa trẻ vang lên từ phía sau cây cối rậm rạp: “Cha ơi, cha ơi, Tiểu Bảo đến rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro