Cả Nhà Là Yêu Quái Mình Tôi Là Con Người
Chương 12
2024-10-22 00:23:37
Nhìn thấy vị khách lạ mắt này, nhân viên bán hàng muốn nói rằng chỉ có khách quen mới được tặng quà, nhưng Sói Xám đã nhanh chóng thanh toán: "Không sao, do tôi quên mang theo, cho tôi lấy luôn."
Sói Xám hài lòng cất núm vú cao su vào túi.
Nhân viên bán hàng cười nói: "Những thứ này chị mua cho con ạ? Chị có muốn xem thêm mấy bộ quần áo cho bé không ạ?"
Sói Xám bỗng nhớ ra đứa bé ngoài bộ quần áo trên người chỉ có một chiếc chăn nhỏ, giờ đây không còn gì khác.
Lúc này đã là cuối mùa hè đầu thu, ban đêm bắt đầu se lạnh. Hai con yêu quái này không quan tâm đến bản thân nhưng đứa bé rất dễ bị bệnh tật.
"Vậy được, xem thêm mấy bộ quần áo đi."
Nhân viên bán hàng liền dẫn Sói Xám đến khu vực quần áo: "Bé 5, 6 tháng có thể mặc loại này, chất liệu mềm mại thoải mái. Ngoài ra còn có bộ đồ liền quần, vớ và mũ. Nếu bé hay quậy phá khi ngủ, chúng tôi còn có túi ngủ, vừa giữ ấm vừa thoáng khí, phía dưới có khóa kéo tiện lợi cho việc thay tã ban đêm."
Nghĩ đến việc đứa bé ngủ, Sói Xám cảm thấy có thể không cần mua túi ngủ, nhưng bà lại nhớ đến ổ của mình. Nơi ở của bà gần như hoàn toàn lộ thiên. Sói vốn không quan tâm ngủ ở đâu, cao lắm cũng chỉ kiếm một chỗ lõm dưới tán cây rụng lá để làm giường mềm mại, cành cây rủ xuống che mưa công gió. Khi thời tiết tốt, bà còn ghét cành cây che khuất ánh trăng.
Để đứa bé ở nơi hoang vu như vậy có vẻ không ổn lắm. Nhân loại chăm sóc con cái rất tỉ mỉ, nếu để đứa bé ở đây một mình, con bé rất dễ bị nguy hiểm.
Sói Xám suy nghĩ một lúc rồi quyết định mua cả quần áo và túi ngủ.
Thấy Sói Xám mua sắm nhiều đồ như vậy, nhân viên bán hàng có chút vui mừng nhưng cũng lo lắng: "Cô mua làm quà tặng mà mua nhiều vậy ư?"
"Không phải tặng ai đâu, tôi dùng cho con mình."
Nhân viên bán hàng muốn nói lại thôi, người này này sao lại không biết tháng tuổi của con mình?
"Tổng cộng là một ngàn một trăm năm mươi đồng. Tôi quẹt thẻ cho cô nhé?"
Sói Xám không có điện thoại, từ trong túi lấy ra một xấp tiền mặt, đếm mười hai tờ ra.
"Không có tờ năm mươi đồng." Bà cau mày nói.
Nhân viên bán hàng nhận tiền: "Để tôi trả lại cho cô.”
Cô ấy lục lọi trong ngăn kéo và tìm ra tờ tiền năm mươi đồng đưa cho Sói Xám.
Sói Xám cẩn thận cất tờ tiền năm mươi đồng vào trong xấp tiền, xách theo túi lớn túi nhỏ, định đi ra ngoài.
Nhân viên bán hàng lấy từ trên giá một món đồ chơi bằng gỗ lớn bằng bàn tay: "Chờ một chút, cô mua nhiều đồ như vậy, đây là quà tặng của cửa hàng, tặng cô."
Sói Xám nhận ra rằng nhân viên bán hàng này rất thích tặng quà. Trước đây, bà rất ít giao tiếp với con người, do con người đối với sói luôn mang tâm lý sợ hãi, mỗi lần gặp đều la hét bỏ chạy hoặc kêu toáng lên. Vì vậy, ấn tượng của bà về con người không tốt lắm.
Nhưng con người này thì khác, có lẽ vì hai lần tiếp xúc trước đều không phải là nguyên hình của bà, nếu nhìn thấy sói thật, con người này có thể cũng sẽ sợ hãi giống như những người khác.
Sói Xám không thích suy đoán lòng người, bà chỉ quan tâm đến hiện tại.
Nhận lấy món quà thiện ý, bà quay lại nói với nhân viên bán hàng: "Tôi nói không phải mê tín gì đâu, nhưng mà." Vừa nói vừa chỉ vào sợi dây chuyền trên cổ, "Cái này cũng cất đi, đừng đeo nữa."
Nhân viên bán hàng không hiểu ra sao, sờ lên sợi dây chuyền trên cổ: "Tại sao? Tại sao vậy?"
"Cởi nó ra, cô sẽ đạt được điều ước."
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Sói Xám hài lòng cất núm vú cao su vào túi.
Nhân viên bán hàng cười nói: "Những thứ này chị mua cho con ạ? Chị có muốn xem thêm mấy bộ quần áo cho bé không ạ?"
Sói Xám bỗng nhớ ra đứa bé ngoài bộ quần áo trên người chỉ có một chiếc chăn nhỏ, giờ đây không còn gì khác.
Lúc này đã là cuối mùa hè đầu thu, ban đêm bắt đầu se lạnh. Hai con yêu quái này không quan tâm đến bản thân nhưng đứa bé rất dễ bị bệnh tật.
"Vậy được, xem thêm mấy bộ quần áo đi."
Nhân viên bán hàng liền dẫn Sói Xám đến khu vực quần áo: "Bé 5, 6 tháng có thể mặc loại này, chất liệu mềm mại thoải mái. Ngoài ra còn có bộ đồ liền quần, vớ và mũ. Nếu bé hay quậy phá khi ngủ, chúng tôi còn có túi ngủ, vừa giữ ấm vừa thoáng khí, phía dưới có khóa kéo tiện lợi cho việc thay tã ban đêm."
Nghĩ đến việc đứa bé ngủ, Sói Xám cảm thấy có thể không cần mua túi ngủ, nhưng bà lại nhớ đến ổ của mình. Nơi ở của bà gần như hoàn toàn lộ thiên. Sói vốn không quan tâm ngủ ở đâu, cao lắm cũng chỉ kiếm một chỗ lõm dưới tán cây rụng lá để làm giường mềm mại, cành cây rủ xuống che mưa công gió. Khi thời tiết tốt, bà còn ghét cành cây che khuất ánh trăng.
Để đứa bé ở nơi hoang vu như vậy có vẻ không ổn lắm. Nhân loại chăm sóc con cái rất tỉ mỉ, nếu để đứa bé ở đây một mình, con bé rất dễ bị nguy hiểm.
Sói Xám suy nghĩ một lúc rồi quyết định mua cả quần áo và túi ngủ.
Thấy Sói Xám mua sắm nhiều đồ như vậy, nhân viên bán hàng có chút vui mừng nhưng cũng lo lắng: "Cô mua làm quà tặng mà mua nhiều vậy ư?"
"Không phải tặng ai đâu, tôi dùng cho con mình."
Nhân viên bán hàng muốn nói lại thôi, người này này sao lại không biết tháng tuổi của con mình?
"Tổng cộng là một ngàn một trăm năm mươi đồng. Tôi quẹt thẻ cho cô nhé?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sói Xám không có điện thoại, từ trong túi lấy ra một xấp tiền mặt, đếm mười hai tờ ra.
"Không có tờ năm mươi đồng." Bà cau mày nói.
Nhân viên bán hàng nhận tiền: "Để tôi trả lại cho cô.”
Cô ấy lục lọi trong ngăn kéo và tìm ra tờ tiền năm mươi đồng đưa cho Sói Xám.
Sói Xám cẩn thận cất tờ tiền năm mươi đồng vào trong xấp tiền, xách theo túi lớn túi nhỏ, định đi ra ngoài.
Nhân viên bán hàng lấy từ trên giá một món đồ chơi bằng gỗ lớn bằng bàn tay: "Chờ một chút, cô mua nhiều đồ như vậy, đây là quà tặng của cửa hàng, tặng cô."
Sói Xám nhận ra rằng nhân viên bán hàng này rất thích tặng quà. Trước đây, bà rất ít giao tiếp với con người, do con người đối với sói luôn mang tâm lý sợ hãi, mỗi lần gặp đều la hét bỏ chạy hoặc kêu toáng lên. Vì vậy, ấn tượng của bà về con người không tốt lắm.
Nhưng con người này thì khác, có lẽ vì hai lần tiếp xúc trước đều không phải là nguyên hình của bà, nếu nhìn thấy sói thật, con người này có thể cũng sẽ sợ hãi giống như những người khác.
Sói Xám không thích suy đoán lòng người, bà chỉ quan tâm đến hiện tại.
Nhận lấy món quà thiện ý, bà quay lại nói với nhân viên bán hàng: "Tôi nói không phải mê tín gì đâu, nhưng mà." Vừa nói vừa chỉ vào sợi dây chuyền trên cổ, "Cái này cũng cất đi, đừng đeo nữa."
Nhân viên bán hàng không hiểu ra sao, sờ lên sợi dây chuyền trên cổ: "Tại sao? Tại sao vậy?"
"Cởi nó ra, cô sẽ đạt được điều ước."
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro