Cả Nhà Là Yêu Quái Mình Tôi Là Con Người

Chương 13

2024-11-28 22:45:29

Sói Xám nói xong không đợi trả lời, nhanh chóng bước đi.

Nhân viên bán hàng vẫn còn ngơ ngác, hoang mang đứng tại chỗ. Người phụ nữ xa lạ này làm sao biết được mong muốn của mình là gì? Sợi dây chuyền đó là do cô ấy dùng một đoạn xương ngón tay của đứa con đã mất sớm làm dây chuyền, cô ấy đã đeo nó nhiều năm.

Sói Xám chỉ ngửi thấy trên người cô ấy có mùi hương hỏa, cô ấy không tin vào việc cúng bái, nhưng Sói Xám lại cảm thấy mùi hương đó rất thơm. Hôm qua, bà đã chú ý đến việc người phụ nữ này có một đứa con nhỏ bên mình, hôm nay đứa bé đó sợ hãi nép vào sau lưng mẹ, chỉ khi Sói Xám quay lưng đi, nó mới ló mặt ra.

Người mẹ yêu thương con quá mức, lại mang theo một mảnh xương nên đứa bé không thể siêu thoát, khiến cho đứa con đã chết không thể đầu thai.

Nếu thu hồi những thứ này, có lẽ đứa bé kia sẽ có cơ hội trở thành con của cô ấy một lần nữa.

Sói Xám không quan tâm nhiều đến chuyện này, bà ôm một đống đồ đạc khổng lồ nhanh chóng trở về núi. Khi đi ngang qua biệt thự, trên đường xếp đầy những chiếc xe muốn rời đi, còn có một số xe hàng chất đầy đồ, suýt chặn kín cả con đường.

Bà vòng qua những chiếc xe, nhanh chóng trở về nhà.

Xa xa đã nghe được tiếng kêu lo lắng của Hồ Ly, không biết là gặp phải nguy hiểm gì. Sói Xám vội vã biến về nguyên hình xông vào nhà, chỉ thấy Hồ Ly đang nhảy múa xung quanh đứa trẻ, thỉnh thoảng lăn lộn trên mặt đất, miệng lẩm bẩm những lời không rõ nghĩa, trông như bị mất trí.

Tã của đứa trẻ bị mở toang, quần cũng bị lột xuống, bên cạnh vương vãi đầy giấy vệ sinh. Mà Hồ Ly lại đang nhảy nhót tưng bừng, giẫm đạp trên mặt đất, một thân lông mịn màng giờ đây rối tung hết cả, bùn đất dính đầy trên lông.

Một con yêu quái có thể bị hành hạ thành thảm hại như vậy…

Sói Xám lấy ra tã lót mới mua về, xé một mảnh ra. Bà không biết cách sử dụng, nhưng trên bao bì có hình vẽ hướng dẫn, bà thay tã cho đứa trẻ, sau đó lại thay cho con bé bộ quần áo mới mua. Quần áo hơi rộng, nhưng may mắn là có thể mặc được.

Thay xong quần áo, Sói Xám lại cho con bé đi tất và mũ. Đứa trẻ vốn đã bụ bẫm, sau khi được ăn mặc chỉnh tề càng thêm đáng yêu. Sói Xám bế con bé lên ngắm nghía.

Bên cạnh đó, Hồ Ly vẫn không ngừng ồn ào đòi đi, nhưng lại không thực sự muốn đi.

Sói Xám không giống như trước đây, không cho phép Hồ Ly đi, nhịn không được nói: "Muốn đi thì đi đi."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hồ Ly không gào thét nữa, lắc lắc đám bụi bẩn trên người, tiến lại gần Sói Xám: "Trước kia ngươi hứa sẽ dẫn ta đi bắt chuột, ngươi phải thực hiện lời hứa thì ta mới đi."

Thì ra là nhớ đến chuyện này.

Sói Xám giơ tay lên, một chiếc túi rơi xuống trước mặt Hồ Ly. Chiếc túi được mở ra, bên trong là một túi chân gà tươi.

Khi trở về, Sói Xám tình cờ đi ngang qua một cửa hàng tạp hóa bán rau củ quả, trong tiệm đang có người mua chân gà, hôm nay có vẻ như đang bán rẻ, Sói Xám cũng thuận tay mua một ít.

Hồ Ly nhìn đống chân gà kia, cử động cứng ngắc: "Đây là?"

"Gà."

"Gà không dài dạng này." Hồ Ly phản bác.

"Chân gà." Sói Xám giải thích.

"Sao chỉ có chân gà! Thịt đâu?" Hồ Ly thắc mắc.

"Chân gà rẻ." Sói Xám đáp.

Hồ Ly muốn ném túi chân gà ra ngoài, nhưng cuối cùng vẫn nhịn, dù sao đây cũng là gà.

Ông nhảy lên cây với túi chân gà trong miệng, bất chấp bụi bẩn trên người, và bắt đầu ăn ngon lành.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cả Nhà Là Yêu Quái Mình Tôi Là Con Người

Số ký tự: 0