Cả Nhà Pháo Hôi Nghe Được Tiếng Lòng Của Tôi
Chắc Mình Sẽ Đố...
Ý Tưởng Bất Đáo
2024-12-25 12:02:01
Ban đầu định từ chối, nhưng ánh mắt của Đoàn Phỉ Nhiên chợt bắt gặp vẻ mặt không mấy tự nhiên của Diệp Hướng Hi, làm nàng không khỏi nhớ đến cảnh Cố Hiểu Khê giả vờ mời mình đồ ăn vặt.
"Cảm ơn nhé."
Kèm theo lời cảm ơn, Đoàn Phỉ Nhiên nhẹ nhàng cắn miếng snack cay mà cô bạn nhỏ đưa đến miệng.
Một tiếng hít sâu vang lên bên tai, Đoàn Phỉ Nhiên cố nhịn cười, làm bộ chăm chú lái xe.
[Gói snack có bảy miếng, giờ chỉ còn sáu miếng... Huhu, mình chỉ giả vờ mời chị Đoàn thôi, đoán rằng người giàu như chị ấy sẽ không để ý món ăn vặt rẻ tiền này, ai ngờ chị ấy lại không từ chối. Huhu, lần sau mình sẽ không rộng lượng thế này nữa đâu. Bài tập làm xong một mặt cũng bị uổng phí, muốn khóc quá đi.]
Tiếng khóc than thầm của cô bạn nhỏ vang lên trong đầu hòa cùng âm nhạc trong xe, khiến tâm trạng hôm nay của Đoàn Phỉ Nhiên vui vẻ hẳn lên. Nghĩ đến cuộc họp phiền phức chiều nay, nàng cũng thấy chắc mình sẽ đối phó dễ dàng hơn.
Theo địa chỉ mà cô bạn nhỏ đưa, Đoàn Phỉ Nhiên nhìn thấy một khu chung cư cũ kỹ và xuống cấp trước mặt, trong lòng đã đoán được lát nữa có thể sẽ phải đi vòng quanh để tìm chỗ đỗ xe.
Thấy tiếc vì không bảo tài xế đưa mình tới, Đoàn Phỉ Nhiên vừa định bảo cô bạn nhỏ xuống xe trước đi ăn gì đó trước thì cô bạn nhỏ đã nhanh nhảu nói trước.
"Hì hì, chị Đoàn, đi theo em nào, em đã có chỗ đỗ xe rồi. Em đã nhờ dịch vụ chạy vặt, một người xếp hàng giữ chỗ, một người tìm chỗ đỗ xe. Như vậy, vệ sĩ đi cùng chúng ta sẽ phải tự tìm chỗ đỗ xe, giúp chúng ta tiện ăn uống."
Theo hướng dẫn của cô bạn nhỏ, Đoàn Phỉ Nhiên rất ngạc nhiên, không thể tin nổi là cô bạn nhỏ đã nhờ dịch vụ chạy vặt chiếm chỗ trước ngay gần cửa tiệm. Nàng không tin vào mắt mình.
Xe vừa dừng lại, Diệp Hướng Hi đã tháo dây an toàn, nhanh chóng nhảy xuống xe, vòng qua phía trước ghế lái, mở cửa xe kéo Đoàn Phỉ Nhiên rồi lao vội về phía cửa hàng.
"Tiểu Hi, em đi chậm chút, túi xách của em kìa."
"Không cần lo, để túi lại xe giúp em giữ chân một vệ sĩ."
Đoàn Phỉ Nhiên có chút nghi ngờ về thính giác của mình, nàng vừa nghe thấy gì vậy? Cô bạn nhỏ muốn dùng chiếc túi xách của mình để giữ chân một vệ sĩ sao?
Bước vào một trong hai phòng riêng duy nhất trong quán, Đoàn Phỉ Nhiên bị choáng ngợp trước một bàn đầy ắp món ăn ngon lành trước mắt.
"Chị, chỉ có hai chị em mình ở phòng riêng, các món ăn lên đủ rồi. Mình ăn thôi."
Nói xong, Diệp Hướng Hi kéo Đoàn Phỉ Nhiên ngồi xuống, lấy giúp nàng một đôi đũa rồi gắp một miếng cá cho vào bát của nàng.
Đoàn Phỉ Nhiên còn chưa kịp nói cảm ơn thì cô bạn nhỏ đã bắt đầu ăn uống như hổ đói, tay trái cầm đùi gà, tay phải gắp hết món này đến món khác.
Nhìn thấy cảnh cô bạn nhỏ ăn uống cuồng nhiệt như vậy, Đoàn Phỉ Nhiên thầm nghĩ nếu không phải hiểu rõ nhà họ Diệp, nàng còn tưởng rằng cô bạn nhỏ mời mình ăn cơm xong lại phải tặng cô bạn nhỏ một trăm vạn, nếu không thì nàng cũng nghi ngờ cô bạn nhỏ bị ngược đãi ở nhà rồi.
Bất ngờ cửa phòng bật mở, hai vệ sĩ bước vào đứng hai bên Diệp Hướng Hi, mỗi người giữ một cánh tay Diệp Hướng Hi, lạnh lùng khuyên nhủ: "Cô chủ, bà chủ dặn là mỗi ngày không nên ăn quá nhiều thịt, dễ gây khó tiêu."
Đặt đôi đũa xuống, Đoàn Phỉ Nhiên hứng thú nhìn những vệ sĩ kia lấy cân từ trong túi ra, sau đó lại yêu cầu cửa hàng mang thêm một cái đĩa lớn, sau đó bắt đầu phân chia thức ăn trên bàn theo tỷ lệ.
[Tại sao tốc độ của vệ sĩ lại nhanh như vậy? Ôi, tính toán sai rồi, quên mất là nhà mình đã chuẩn bị bốn vệ sĩ cho mình. Lần sau phải thử gọi thêm vài người chạy vặt, để họ giúp mình giữ chân vệ sĩ mới được. Rõ ràng là mình đã gọi một bàn đầy món ăn, vậy mà cuối cùng chỉ được một chiếc đùi gà, một miếng vịt quay, hai miếng thịt kho mơ, hai miếng thịt hấp, ba miếng bò xào lạnh và một miếng sườn...]
"Cảm ơn nhé."
Kèm theo lời cảm ơn, Đoàn Phỉ Nhiên nhẹ nhàng cắn miếng snack cay mà cô bạn nhỏ đưa đến miệng.
Một tiếng hít sâu vang lên bên tai, Đoàn Phỉ Nhiên cố nhịn cười, làm bộ chăm chú lái xe.
[Gói snack có bảy miếng, giờ chỉ còn sáu miếng... Huhu, mình chỉ giả vờ mời chị Đoàn thôi, đoán rằng người giàu như chị ấy sẽ không để ý món ăn vặt rẻ tiền này, ai ngờ chị ấy lại không từ chối. Huhu, lần sau mình sẽ không rộng lượng thế này nữa đâu. Bài tập làm xong một mặt cũng bị uổng phí, muốn khóc quá đi.]
Tiếng khóc than thầm của cô bạn nhỏ vang lên trong đầu hòa cùng âm nhạc trong xe, khiến tâm trạng hôm nay của Đoàn Phỉ Nhiên vui vẻ hẳn lên. Nghĩ đến cuộc họp phiền phức chiều nay, nàng cũng thấy chắc mình sẽ đối phó dễ dàng hơn.
Theo địa chỉ mà cô bạn nhỏ đưa, Đoàn Phỉ Nhiên nhìn thấy một khu chung cư cũ kỹ và xuống cấp trước mặt, trong lòng đã đoán được lát nữa có thể sẽ phải đi vòng quanh để tìm chỗ đỗ xe.
Thấy tiếc vì không bảo tài xế đưa mình tới, Đoàn Phỉ Nhiên vừa định bảo cô bạn nhỏ xuống xe trước đi ăn gì đó trước thì cô bạn nhỏ đã nhanh nhảu nói trước.
"Hì hì, chị Đoàn, đi theo em nào, em đã có chỗ đỗ xe rồi. Em đã nhờ dịch vụ chạy vặt, một người xếp hàng giữ chỗ, một người tìm chỗ đỗ xe. Như vậy, vệ sĩ đi cùng chúng ta sẽ phải tự tìm chỗ đỗ xe, giúp chúng ta tiện ăn uống."
Theo hướng dẫn của cô bạn nhỏ, Đoàn Phỉ Nhiên rất ngạc nhiên, không thể tin nổi là cô bạn nhỏ đã nhờ dịch vụ chạy vặt chiếm chỗ trước ngay gần cửa tiệm. Nàng không tin vào mắt mình.
Xe vừa dừng lại, Diệp Hướng Hi đã tháo dây an toàn, nhanh chóng nhảy xuống xe, vòng qua phía trước ghế lái, mở cửa xe kéo Đoàn Phỉ Nhiên rồi lao vội về phía cửa hàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tiểu Hi, em đi chậm chút, túi xách của em kìa."
"Không cần lo, để túi lại xe giúp em giữ chân một vệ sĩ."
Đoàn Phỉ Nhiên có chút nghi ngờ về thính giác của mình, nàng vừa nghe thấy gì vậy? Cô bạn nhỏ muốn dùng chiếc túi xách của mình để giữ chân một vệ sĩ sao?
Bước vào một trong hai phòng riêng duy nhất trong quán, Đoàn Phỉ Nhiên bị choáng ngợp trước một bàn đầy ắp món ăn ngon lành trước mắt.
"Chị, chỉ có hai chị em mình ở phòng riêng, các món ăn lên đủ rồi. Mình ăn thôi."
Nói xong, Diệp Hướng Hi kéo Đoàn Phỉ Nhiên ngồi xuống, lấy giúp nàng một đôi đũa rồi gắp một miếng cá cho vào bát của nàng.
Đoàn Phỉ Nhiên còn chưa kịp nói cảm ơn thì cô bạn nhỏ đã bắt đầu ăn uống như hổ đói, tay trái cầm đùi gà, tay phải gắp hết món này đến món khác.
Nhìn thấy cảnh cô bạn nhỏ ăn uống cuồng nhiệt như vậy, Đoàn Phỉ Nhiên thầm nghĩ nếu không phải hiểu rõ nhà họ Diệp, nàng còn tưởng rằng cô bạn nhỏ mời mình ăn cơm xong lại phải tặng cô bạn nhỏ một trăm vạn, nếu không thì nàng cũng nghi ngờ cô bạn nhỏ bị ngược đãi ở nhà rồi.
Bất ngờ cửa phòng bật mở, hai vệ sĩ bước vào đứng hai bên Diệp Hướng Hi, mỗi người giữ một cánh tay Diệp Hướng Hi, lạnh lùng khuyên nhủ: "Cô chủ, bà chủ dặn là mỗi ngày không nên ăn quá nhiều thịt, dễ gây khó tiêu."
Đặt đôi đũa xuống, Đoàn Phỉ Nhiên hứng thú nhìn những vệ sĩ kia lấy cân từ trong túi ra, sau đó lại yêu cầu cửa hàng mang thêm một cái đĩa lớn, sau đó bắt đầu phân chia thức ăn trên bàn theo tỷ lệ.
[Tại sao tốc độ của vệ sĩ lại nhanh như vậy? Ôi, tính toán sai rồi, quên mất là nhà mình đã chuẩn bị bốn vệ sĩ cho mình. Lần sau phải thử gọi thêm vài người chạy vặt, để họ giúp mình giữ chân vệ sĩ mới được. Rõ ràng là mình đã gọi một bàn đầy món ăn, vậy mà cuối cùng chỉ được một chiếc đùi gà, một miếng vịt quay, hai miếng thịt kho mơ, hai miếng thịt hấp, ba miếng bò xào lạnh và một miếng sườn...]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro