Cả Nhà Pháo Hôi Nghe Được Tiếng Lòng Của Tôi

Ngăn Cô Bạn Nhỏ...

Ý Tưởng Bất Đáo

2024-12-25 12:02:01

Bình thường Diệp Hướng Hi làm gì tinh thần cũng có thể rất tập trung, nhưng hôm nay thì khác.

Tối qua Diệp Hướng Hi lựa chọn quán ăn mất một lúc, cuối cùng chọn một nhà hàng có tuổi đời hơn ba mươi năm. Mặc dù không gian bình thường, chủ quán tính tình lại cực kỳ xấu nhưng nghe nói hương vị rất ngon.

Nhà hàng không nhận đặt bàn trước, Diệp Hướng Hi còn đặc biệt gọi dịch vụ chạy vặt để nhờ người xếp chỗ và gọi món.

Diệp Hướng Hi vô cùng mong chờ Đoàn Phỉ Nhiên đến đón mình, vì vậy sáng nay cô đã cố ý dậy sớm, chỉnh trang cho bản thân một chút.

Cô chọn chiếc áo sơ mi voan nhiều lớp màu đen rộng rãi, đính một chiếc ghim cài ngực, phối cùng quần ống suông màu đen rộng. Cô còn thắt một chiếc thắt lưng da nhỏ màu cà phê.

Diệp Hướng Hi đã tính toán kỹ càng, ăn mặc rộng rãi chút để lát nữa tiện cho việc ăn uống thoải mái. Nhưng để không thiếu lịch sự, cô đã chọn trang phục sao cho trông vẫn đẹp mắt.

Cuối cùng cuộc điện thoại mà Diệp Hướng Hi vô cùng mong chờ cũng reo lên. Cô cầm chiếc túi DIOR vừa mượn từ mẹ, khoác lên vai và chạy xuống lầu như một cơn gió.

Vừa chạy ra được vài bước, Diệp Hướng Hi chợt dừng lại quay về trước cửa.

Nhìn khoảng cách từ cửa nhà mình đến cổng trang viên, cô lại nhìn xuống đôi chân ngắn của mình sau đó dứt khoát lấy điện thoại ra.

"Chị Đoàn, chị lái xe vào đi. Vệ sĩ không thể không cho vào được, nếu không chị cứ đưa điện thoại cho họ, để em nói chuyện."

"Tiểu Hi, chị mới khởi động xe, đừng vội, chị sẽ đến ngay."

"Hả? Cái gì chứ!" Diệp Hướng Hi lộ vẻ mặt buồn bã, chợt nhận ra mình nói vậy không đúng, vội vàng giải thích: "Chị Đoàn, em không có ý trách chị đâu. Em chỉ muốn hỏi chị còn khoảng bao lâu nữa thì tới? Nhà hàng em đặt cần phải lấy số thứ tự, em phải báo lại với người đã xếp hàng giúp em."

"Hai phút nữa." Vừa nói dứt câu, xe của Đoàn Phỉ Nhiên đã qua cổng trang viên.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Diệp Hướng Hi chớp chớp mắt, nếu không phải cô biết trong này chỉ có người nhà họ Diệp ở, cô đã nghi ngờ Đoàn Phỉ Nhiên sống cùng nhà mình rồi… Sao mới chớp mắt mà nàng đã đến nơi rồi?

Nhớ lại những ngôi nhà gần gia đình mình mà cô nhìn thấy khi luyện tập buổi sáng, chẳng lẽ…?

"Chị Đoàn, chị ở cạnh nhà em à?"

"Ừ, coi như vậy. Chúng ta tính là hàng xóm nhưng cũng không hẳn, vì nhà em với nhà chị cách nhau cũng phải hai, ba cây số."

Chiếc xe dừng lại ổn định trước mặt cô, cửa sổ ghế phụ từ từ hạ xuống. Khi Đoàn Phỉ Nhiên gọi cô lên xe, giọng của đối phương truyền đến cả từ trước mặt và từ điện thoại, cùng với tiếng từ hệ thống điện thoại của xe, tạo thành mấy tầng âm vang, khiến hai người bật cười rồi cùng tắt máy.

Vừa lên xe, Diệp Hướng Hi tự giác thắt dây an toàn, chờ chị Đoàn khởi động xe.

[Haiz, có xe đúng là tiện thật, giống như ngày xưa ngự kiếm bay vậy. Nghe anh hai bảo phải mười tám tuổi mới được thi bằng lái, còn mấy tháng nữa thôi. Mà hôm nay chị Đoàn ăn mặc trông chuyên nghiệp thật, có chút gì đó quyến rũ đầy cám dỗ. Ôi trời, hóa ra khi ngồi xuống váy công sở lại ngắn thế này sao?]

Cô bạn nhỏ vừa lên xe, Đoàn Phỉ Nhiên đã nghe thấy tiếng lòng của người bên cạnh. Khi tò mò đối phương đang nghĩ gì, Đoàn Phỉ Nhiên lại nghe được những lời xuýt xoa về trang phục của mình.

Đoàn Phỉ Nhiên rất muốn trợn mắt. Cô bạn nhỏ này vẫn còn chưa trưởng thành, sao suy nghĩ đã hóa thành ông chú rồi? Nghĩ đến việc nhà cô có một đống anh trai, Đoàn Phỉ Nhiên chợt hiểu ra.

Không muốn nghe thêm, Đoàn Phỉ Nhiên bật nhạc trong xe lên, bắt đầu tìm cách chuyển chủ đề để ngăn cô bạn nhỏ này khỏi mấy ý nghĩ kỳ quái.

"Tiểu Hi, gần đây em đã bắt đầu đọc sách kinh doanh rồi sao? Em sắp thi đại học rồi, chẳng phải nên củng cố kiến thức trên sách giáo khoa trước à?"

Diệp Hướng Hi lấy một gói snack cay từ chiếu túi DIOR nhỏ rồi mở ra, sau đó tiếc nuối lấy một miếng đưa đến bên miệng Đoàn Phỉ Nhiên, hỏi xem nàng có muốn ăn một miếng không.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cả Nhà Pháo Hôi Nghe Được Tiếng Lòng Của Tôi

Số ký tự: 0