Cả Nhà Pháo Hôi Nghe Được Tiếng Lòng Của Tôi

Tiểu Hi Không C...

Ý Tưởng Bất Đáo

2024-12-25 12:02:01

“Có tiền?”

“Vâng, vâng. Đi thôi, chị Đoàn em mời chị ăn cơm. Nhưng em chưa trả tiền bao giờ, chị Đoàn, em và chị đi ăn một bữa cơm thì tốn khoảng bao nhiêu tiền?”

Đoàn Phỉ Nhiên nghĩ rồi nói: “Bình thường hai người ăn một bữa cơm thì khoảng một đến hai trăm. Nếu Tiểu Hi muốn ăn sơn hào hải vị thì khó có thể áng chừng.”

Đảo mắt, Diệp Hướng Hi nịnh nọt mà tiến đến trước mặt Đoàn Phỉ Nhiên, lấy lòng nói: “Chị Đoàn, anh cả em cho em 100 vạn. Chúng ta ăn cơm mất 1 vạn, chị nói xem 99 vạn còn lại em có thể đầu tư được gì?”

“Em rất thiếu tiền?”

“Em cũng không biết thế nào là thiếu? Cũng không cần dùng tiền mấy, ngoài lén mua đồ ăn vặt ra. Vậy nên em mới muốn dùng 99 vạn để đầu tư.”

Bị mạch não của Diệp Hướng Hi ảnh hưởng, Đoàn Phỉ Nhiên thật sự đưa ra mấy đề nghị.

Nghe thấy cổ phiếu, Diệp Hướng Hi há miệng hỏi: “Chị Đoàn, có thể mua cổ phiếu nhà chị không?”

“Tiểu Hi, với tư cách là người nắm giữ cổ phiếu, chị không thể tiết lộ bất cứ điều gì liên quan đến cơ mật của công ty được, xin lỗi em.”

Diệp Hướng Hi cũng không biết chỗ nào có thể ăn cơm nên cô vừa ngửi vừa dẫn Đoàn Phỉ Nhiên tới một phố ăn vặt. Hai người tay trong tay, Đoàn Phỉ Nhiên cúi đầu nhìn bàn tay bị người nào đó nắm rất nhiều lần, muốn rút về nhưng lại ngại. Nàng còn đang rối rắm, Diệp Hướng Hi đi trước đột nhiên dừng lại, Đoàn Phỉ Nhiên không để ý nên ôm luôn bạn nhỏ vào lòng…

Toàn bộ phố ăn vặt đều tràn ngập tiếng reo hò của Diệp Hướng Hi, thế giới này có rất nhiều món ngon mà cô chưa từng gặp, chỉ ngửi mùi thôi đã thấy vô cùng ngon.

Đi được nửa đường, một mùi hôi thối xộc tới khiến Diệp Hướng Hi buồn nôn, cô nắm tay Đoàn Phỉ Nhiên chuẩn bị đổi hướng.

“Tiểu Hi không chịu nổi mùi của đậu hũ thối à?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dừng một chút, Diệp Hướng Hi tò mò nhìn Đoàn Phỉ Nhiên.

Nghĩ đến việc Diệp Hướng Hi còn nhỏ tuổi mà nhà họ Diệp bảo vệ cô rất kỹ, bình thường cô cũng rất thích các loại đồ ăn, có lẽ nhà họ Diệp có yêu cầu nhất định với thức ăn của cô.

“Chị cũng chưa từng ăn đậu hũ thối. Nhưng chị nghe một người bạn nói mặc dù ngửi thì thối nhưng ăn vào lại rất ngon. Ở đây cũng có nhiều món chúng ta chưa thử nên không cần phải thử món này đâu.”

Diệp Hướng Hi chớp mắt, cực kỳ nghiêm túc suy nghĩ lời của Đoàn Phỉ Nhiên.

[Đậu hũ thối? Nghe tên là thấy hơi sợ rồi. Sao có đậu hủ ngon mà mọi người không ăn, việc gì phải ăn thối? Nhìn vẻ mặt của chị Đoàn có lẽ chị ấy cũng không thích nên không muốn thử. Quên đi, mình việc gì phải thách thức bản thân với món ăn thối như vậy chứ, thà đi ăn mấy đồ bình thường khác còn hơn.]

“Vâng, em nghe chị Đoàn, chúng ta ra đằng trước xem đi.”

Đến khi dạo hết cả phố ẩm thực, Diệp Hướng Hi hối hận, nếu biết vậy thì cô đã mua đậu hũ thối. Đoàn Phỉ Nhiên thấy dạ dày cô không tốt nên cả con phố này Diệp Hướng Hi ngoài hít hương thơm thì cũng chỉ ăn mấy xiên lẩu oden.

Cô nhìn Đoàn Phỉ Nhiên với vẻ mặt oán hận, Diệp Hướng Hi lén bày tỏ sự bất mãn. Quá đáng thật đấy, có ai tới phố ăn vặt mà chỉ ăn mấy xiên lẩu oden?

“Tiểu Hi không nên gấp gáp, chị vừa mới tra đề cử đồ ăn ngon trên mạng, gần đó có một cửa hàng bán cháo, chúng ta đến đó giải quyết bữa trưa là được. Dạ dày em không tốt nên hôm nay tạm chấp nhận một chút, hôm nào khỏe hơn thì chị mời em đi ăn nhé?”

Xoa xoa mũi, Diệp Hướng Hi bẹp miệng gật đầu đồng ý.

Cách nấu cháo rất mới lạ, thịt mềm cháo thơm nhưng Diệp Hướng Hi cũng không vui lắm. Mặc dù bữa trưa rất ngon nhưng trong đầu cô chỉ có đồ ăn vặt ở phố ẩm thực.

Trở lại Diệp thị, Diệp Hướng Hi nhìn Đoàn Phỉ Nhiên rời đi.

Thấy vệ sĩ vây quanh mình, hy vọng trốn đến khu phố ẩm thực của Diệp Hướng Hi hoàn toàn tan biến.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cả Nhà Pháo Hôi Nghe Được Tiếng Lòng Của Tôi

Số ký tự: 0