Cả Nhà Pháo Hôi Nghe Được Tiếng Lòng Của Tôi
Ủy Thác Tiền Và...
Ý Tưởng Bất Đáo
2024-12-25 12:02:01
Diệp Hướng Hi ăn hai miếng rồi thở dài thườn thượt, thật khó nuốt.
Bên kia, Diệp Quân Tiêu dặn quản gia bảo đầu bếp hấp thêm một con cua hoàng đế mang lên, sau đó bọn họ vừa nói vừa cười, tự động bỏ qua ánh mắt ai oán bên cạnh.
Diệp Hướng Hi lấy điện thoại ra quen đường quen lối tìm được tên Đoàn Phỉ Nhiên, gửi tin nhắn cho đối phương.
Diệp Hướng Hi: Chị Đoàn, cổ phiếu em mua của nhà chị có lời rồi, ngày mai muốn mời chị ăn một bữa để cảm ơn. Nhớ tới đón em nhé, em ở nhà chờ chị.
Đoàn Phỉ Nhiên vừa mới họp xong lấy điện thoại ra định bảo thư ký đặt cơm cho mình thì có tin nhắn.
Thấy là Diệp Hướng Hi gửi, Đoàn Phỉ Nhiên tò mò mở ra xem.
Sau đó bật cười vì nhìn thấy nội dung.
Không ngờ lần đó hai người vô tình trò chuyện nhắc đến phố ẩm thực, nàng chưa nói gì Diệp Hướng Hi đã có thể ngầm hiểu đi mua cổ phiếu nhà mình, không biết là không hiểu thương nghiệp thật hay là giả heo ăn hổ đây?
Nàng lướt lên xem lịch sử trò chuyện của mình và Diệp Hướng Hi, rõ ràng những quyển sách thương nghiệp mà đối phương đọc rất cao cấp và khó hiểu, mà những chuyện cô nhắn tin thảo luận với mình lại có cảm giác vô cùng quen thuộc, làm nàng có cảm giác thân thiết như khi trò chuyện với bạn bè làm ăn.
Trong lòng không khỏi tò mò cô bạn nhỏ đã học đến trình độ nào rồi, ban đầu còn nghe cô than vãn ngày nào cũng phải đọc sách, làm bài thi nhưng gần đây không nghe nữa, lịch sử trò chuyện đa số là soi mói vài hoạt động kinh doanh.
Sắc bén, chính xác.
Đoàn Phỉ Nhiên: Được. 11 giờ trưa mai chị đến nhà đón em.
Diệp Hướng Hi: Hoan hô! Chị Đoàn, em yêu chị!
Diệp Hướng Hi cúi đầu nhìn đĩa rau rồi ghét bỏ đẩy nó ra xa, sau đó đắc ý đứng dậy nhìn người trong nhà, cố ý chạy đến khoe khoang.
“Khà khà khà, trưa mai con hẹn chị Đoàn đi ăn đồ ngon. Lần trước con muốn trả tiền nhưng không tranh lại chị Tuyết, lần này con muốn đặt chỗ thanh toán trước, ăn miễn phí mãi cũng không tốt. Ba, mẹ, anh cả, anh hai, anh ba, mọi người từ từ ăn nhé, con về đọc nốt sách ngày mai đây. Cúi chào!”
“Khụ khụ, Tiểu Hi, con mời tổng giám đốc Đoàn ăn cơm không thể làm mất mặt nhà họ Diệp chúng ta được. Để ba chuyển tiền cho con.” Diệp Quân Tiêu nói xong lấy điện thoại ra chuyển cho Diệp Hướng Hi 500 vạn ngay trước mặt mọi người.
Chuông tin nhắn vang lên, Diệp Hướng Hi mở lên xem xong khiếp sợ nói: “Ba, ăn Mãn Hán toàn tịch cũng không đến 500 vạn đâu.”
[Á? Nhà mình giàu cũng không cần chơi trội vậy chứ. Nếu là trong tiểu thuyết thì nhà họ Diệp chúng ta cuối cùng sẽ nhà tan cửa nát, cả nhà đi ăn xin ngoài đường giành đồ ăn với chó dữ đấy. Không được, không được, mình phải ủy thác tiền vào nơi tin cậy, phòng khi phá sản còn có “bảo hiểm”.]
Diệp Hướng Quang và Diệp Hướng Thần vừa định kháng nghị thì nghe thấy tiếng lòng của Tiểu Hi, hai người yên lặng nuốt lại lời muốn nói, cảm thấy nghi ngờ nhân sinh, nhà bọn họ sẽ thảm như vậy thật á?
Diệp Quân Tiêu và Diệp Hướng Dương liếc nhau, đều nhìn ra sự tán thưởng với Tiểu Hi từ đối phương.
Quả nhiên gần đây để Tiểu Hi đọc nhiều sách thương nghiệp là quyết định chính xác, cô bạn nhỏ đã biết ủy thác tiền sẽ không bị cưỡng chế thi hành án, vậy bọn họ càng nên đưa tiền cho Tiểu Hi để cô mua “bảo hiểm”?
“Tiểu Hi, gần đây công việc anh bận rộn, trong tay có chút tiền nhàn rỗi không biết đầu tư vào đâu. Hay là anh trai đưa tiền cho em, em xem rồi “tìm bến đỗ” cho nó giúp anh? Lời thì chúng ta chia đều, lỗ thì anh chịu, sao hả?”
Diệp Hướng Quang và Diệp Hướng Thần vẫn còn đang nghi ngờ bản thân liếc nhau, hăm hở nói: “Anh nữa Tiểu Hi, anh nữa.”
“Tiểu Hi, anh ba thương em nhất, sau này anh ba nhờ em nuôi đấy.”
Diệp Hướng Hi liếc mắt nhìn ba anh trai nhà mình, rối rắm suy nghĩ hồi lâu sau đó im lặng gật đầu.
Bên kia, Diệp Quân Tiêu dặn quản gia bảo đầu bếp hấp thêm một con cua hoàng đế mang lên, sau đó bọn họ vừa nói vừa cười, tự động bỏ qua ánh mắt ai oán bên cạnh.
Diệp Hướng Hi lấy điện thoại ra quen đường quen lối tìm được tên Đoàn Phỉ Nhiên, gửi tin nhắn cho đối phương.
Diệp Hướng Hi: Chị Đoàn, cổ phiếu em mua của nhà chị có lời rồi, ngày mai muốn mời chị ăn một bữa để cảm ơn. Nhớ tới đón em nhé, em ở nhà chờ chị.
Đoàn Phỉ Nhiên vừa mới họp xong lấy điện thoại ra định bảo thư ký đặt cơm cho mình thì có tin nhắn.
Thấy là Diệp Hướng Hi gửi, Đoàn Phỉ Nhiên tò mò mở ra xem.
Sau đó bật cười vì nhìn thấy nội dung.
Không ngờ lần đó hai người vô tình trò chuyện nhắc đến phố ẩm thực, nàng chưa nói gì Diệp Hướng Hi đã có thể ngầm hiểu đi mua cổ phiếu nhà mình, không biết là không hiểu thương nghiệp thật hay là giả heo ăn hổ đây?
Nàng lướt lên xem lịch sử trò chuyện của mình và Diệp Hướng Hi, rõ ràng những quyển sách thương nghiệp mà đối phương đọc rất cao cấp và khó hiểu, mà những chuyện cô nhắn tin thảo luận với mình lại có cảm giác vô cùng quen thuộc, làm nàng có cảm giác thân thiết như khi trò chuyện với bạn bè làm ăn.
Trong lòng không khỏi tò mò cô bạn nhỏ đã học đến trình độ nào rồi, ban đầu còn nghe cô than vãn ngày nào cũng phải đọc sách, làm bài thi nhưng gần đây không nghe nữa, lịch sử trò chuyện đa số là soi mói vài hoạt động kinh doanh.
Sắc bén, chính xác.
Đoàn Phỉ Nhiên: Được. 11 giờ trưa mai chị đến nhà đón em.
Diệp Hướng Hi: Hoan hô! Chị Đoàn, em yêu chị!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Hướng Hi cúi đầu nhìn đĩa rau rồi ghét bỏ đẩy nó ra xa, sau đó đắc ý đứng dậy nhìn người trong nhà, cố ý chạy đến khoe khoang.
“Khà khà khà, trưa mai con hẹn chị Đoàn đi ăn đồ ngon. Lần trước con muốn trả tiền nhưng không tranh lại chị Tuyết, lần này con muốn đặt chỗ thanh toán trước, ăn miễn phí mãi cũng không tốt. Ba, mẹ, anh cả, anh hai, anh ba, mọi người từ từ ăn nhé, con về đọc nốt sách ngày mai đây. Cúi chào!”
“Khụ khụ, Tiểu Hi, con mời tổng giám đốc Đoàn ăn cơm không thể làm mất mặt nhà họ Diệp chúng ta được. Để ba chuyển tiền cho con.” Diệp Quân Tiêu nói xong lấy điện thoại ra chuyển cho Diệp Hướng Hi 500 vạn ngay trước mặt mọi người.
Chuông tin nhắn vang lên, Diệp Hướng Hi mở lên xem xong khiếp sợ nói: “Ba, ăn Mãn Hán toàn tịch cũng không đến 500 vạn đâu.”
[Á? Nhà mình giàu cũng không cần chơi trội vậy chứ. Nếu là trong tiểu thuyết thì nhà họ Diệp chúng ta cuối cùng sẽ nhà tan cửa nát, cả nhà đi ăn xin ngoài đường giành đồ ăn với chó dữ đấy. Không được, không được, mình phải ủy thác tiền vào nơi tin cậy, phòng khi phá sản còn có “bảo hiểm”.]
Diệp Hướng Quang và Diệp Hướng Thần vừa định kháng nghị thì nghe thấy tiếng lòng của Tiểu Hi, hai người yên lặng nuốt lại lời muốn nói, cảm thấy nghi ngờ nhân sinh, nhà bọn họ sẽ thảm như vậy thật á?
Diệp Quân Tiêu và Diệp Hướng Dương liếc nhau, đều nhìn ra sự tán thưởng với Tiểu Hi từ đối phương.
Quả nhiên gần đây để Tiểu Hi đọc nhiều sách thương nghiệp là quyết định chính xác, cô bạn nhỏ đã biết ủy thác tiền sẽ không bị cưỡng chế thi hành án, vậy bọn họ càng nên đưa tiền cho Tiểu Hi để cô mua “bảo hiểm”?
“Tiểu Hi, gần đây công việc anh bận rộn, trong tay có chút tiền nhàn rỗi không biết đầu tư vào đâu. Hay là anh trai đưa tiền cho em, em xem rồi “tìm bến đỗ” cho nó giúp anh? Lời thì chúng ta chia đều, lỗ thì anh chịu, sao hả?”
Diệp Hướng Quang và Diệp Hướng Thần vẫn còn đang nghi ngờ bản thân liếc nhau, hăm hở nói: “Anh nữa Tiểu Hi, anh nữa.”
“Tiểu Hi, anh ba thương em nhất, sau này anh ba nhờ em nuôi đấy.”
Diệp Hướng Hi liếc mắt nhìn ba anh trai nhà mình, rối rắm suy nghĩ hồi lâu sau đó im lặng gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro