Cả Nhà Xuyên Đến 60, Nữ Phụ Mỹ Nhân Kết Hôn Với Quân Ca Nơi Hải Đảo
Chương 31
Dung Dung
2024-08-17 09:19:46
Kết quả là anh rất phũ phàng, cửa xe vừa đóng, xe đã lao đi mất.
Kỷ Hương Lan:…
Ngẩn người ra mấy giây, cô mới quay đầu lại nhìn chiếc xe jeep đang phóng đi, nó chạy rất êm, không chút do dự.
Cách đó không xa, Kỷ Hương Lan hoàn toàn không để ý thấy có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào cô.
Tống Thành tay cầm chiếc ô màu đen đứng trước cửa tiệm chụp ảnh, nhìn Kỷ Hương Lan từ trên xe jeep bước xuống.
Anh ta cố gắng nhìn cho rõ người trên xe là ai, nhưng chiếc xe vừa rẽ ngoặt đã chỉ còn lại cái đuôi xe phun khói.
Thế nhưng chiếc xe đó là xe quân dụng, anh ta liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
Chưa từng thấy Kỷ Hương Lan có mối quan hệ thân thiết gì với người trong quân đội, vậy nên có suy nghĩ nát óc cũng không đoán ra được thân phận của người đó.
Trong đầu đột nhiên hiện lên khuôn mặt của Lục Vệ, chẳng lẽ là Lục Vệ?
Anh ta chuyển tầm mắt trở lại, thấy Kỷ Hương Lan đang cúi người xuống, chỉnh lại giày.
Từ ngày cô nói muốn hủy hôn đến nay đã gần một tuần rồi.
Trước đây mỗi lần giận dỗi đều như vậy, sau khi hết giận sẽ xuống nước làm lành.
Thế nhưng dù cô có nóng tính đến đâu, cũng chưa từng vượt quá ba ngày, nhất định sẽ chủ động tìm anh ta làm hòa.
Vậy nên mấy ngày nay anh ta cứ đinh ninh cô nhất định sẽ đến tìm mình, nhưng chờ mãi không thấy, ngược lại lại thấy cô bước xuống từ xe của người đàn ông khác?
Ngày hôm đó anh ta bị từ hôn, người vừa mới về đến nhà, Tống Chí Cương đã lập tức biết chuyện.
Tốc độ truyền tin nhanh đến mức Tống Thành còn tưởng cha mình làm đặc vụ, chuyện gì cũng có thể biết rõ ràng.
Anh ta nào biết rất nhiều người ở khu tập thể đã báo cho Tống Chí Cương từ sớm rồi, ngày thường anh ta kiêu ngạo quen rồi, mọi người tranh nhau báo cho cha anh ta biết, chính là muốn xem trò cười của anh ta.
Thế nhưng, Tống Chí Cương là người thế nào, sao có thể chịu đựng được việc người khác chê cười nhà mình, ngay lập tức liền nói một câu thật hay.
“Con trai tôi vốn dĩ đã không vừa mắt cô ta, chia tay thì chia tay, trong trường thiếu gì cô gái tốt theo đuổi nó, có gì mà phải lăn tăn.”
Hôm đó vừa về đến nhà, anh ta đã bị cha mắng cho một trận te tua, “Cha đã nói với con bao nhiêu lần rồi, hai đứa bây không hợp nhau đâu? Con không nghe lời cha, bây giờ bị người ta đánh úp đòi hủy hôn, cha bây mất hết mặt mũi rồi! Bây giờ ta chờ xem con bé đó lớn tuổi như vậy rồi thì còn gả cho ai!”
Tống Thành: “Cha, mất mặt cái gì mà mất mặt, cô ta lần nào mà chẳng giận dỗi như vậy? Lần này con phải dạy cho cô ta một bài học, nhất quyết không đồng ý quay lại, xem cô ta làm gì!”
Tống Chí Cương hừ lạnh một tiếng, “Năn nỉ con cũng đừng có đồng ý, bị một đứa con gái nắm thóp rồi. Cha nói cho con biết, cha không đồng ý chuyện của hai đứa đâu. Người ta đòi lại đồng hồ, con cũng ngoan ngoãn đưa cho người ta luôn à? Vô dụng!”
“Cha, đừng nói mấy chuyện này nữa, con bực bội lắm rồi.”
…
Nhớ lại chuyện hôm đó, trong lòng Tống Thành vẫn còn một bụng tức. Hôm đó Lục Vệ muốn dạy dỗ mình, chẳng phải là bị Kỷ Hương Lan ngăn cản hay sao? Hừ, Lục Vệ đó vẫn chưa xác định rõ vị trí của mình sao, còn ở đây tỏ ra ân cần? Kỷ Hương Lan nếu thích Lục Vệ, thì đã thích từ lâu rồi. Không thấy cô vẫn còn đau lòng cho anh ta, không cho phép Lục Vệ dạy dỗ anh ta sao?
Nghĩ đến việc Lục Vệ có thể muốn thừa cơ họ cãi nhau mà xen vào, tâm trạng lại càng thêm khó chịu. Anh ta tự nhủ, nhất định phải bình tĩnh, chỉ cần lần này Kỷ Hương Lan không chịu nhún nhường, anh ta tuyệt đối sẽ không thèm nói với cô ta một lời nào nữa!
Kỷ Hương Lan lên xe, trong xe ấm áp, dù cô ngồi cạnh cửa sổ nhưng hơi nước đọng trên kính quá dày, căn bản không nhìn thấy Tống Thành đang đứng bên ngoài.
Xe từ từ lăn bánh, trời tuyết rơi dày đặc khiến xe chạy rất chậm, đến trường cũng đã khá muộn.
Kỷ Hương Lan:…
Ngẩn người ra mấy giây, cô mới quay đầu lại nhìn chiếc xe jeep đang phóng đi, nó chạy rất êm, không chút do dự.
Cách đó không xa, Kỷ Hương Lan hoàn toàn không để ý thấy có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào cô.
Tống Thành tay cầm chiếc ô màu đen đứng trước cửa tiệm chụp ảnh, nhìn Kỷ Hương Lan từ trên xe jeep bước xuống.
Anh ta cố gắng nhìn cho rõ người trên xe là ai, nhưng chiếc xe vừa rẽ ngoặt đã chỉ còn lại cái đuôi xe phun khói.
Thế nhưng chiếc xe đó là xe quân dụng, anh ta liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
Chưa từng thấy Kỷ Hương Lan có mối quan hệ thân thiết gì với người trong quân đội, vậy nên có suy nghĩ nát óc cũng không đoán ra được thân phận của người đó.
Trong đầu đột nhiên hiện lên khuôn mặt của Lục Vệ, chẳng lẽ là Lục Vệ?
Anh ta chuyển tầm mắt trở lại, thấy Kỷ Hương Lan đang cúi người xuống, chỉnh lại giày.
Từ ngày cô nói muốn hủy hôn đến nay đã gần một tuần rồi.
Trước đây mỗi lần giận dỗi đều như vậy, sau khi hết giận sẽ xuống nước làm lành.
Thế nhưng dù cô có nóng tính đến đâu, cũng chưa từng vượt quá ba ngày, nhất định sẽ chủ động tìm anh ta làm hòa.
Vậy nên mấy ngày nay anh ta cứ đinh ninh cô nhất định sẽ đến tìm mình, nhưng chờ mãi không thấy, ngược lại lại thấy cô bước xuống từ xe của người đàn ông khác?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngày hôm đó anh ta bị từ hôn, người vừa mới về đến nhà, Tống Chí Cương đã lập tức biết chuyện.
Tốc độ truyền tin nhanh đến mức Tống Thành còn tưởng cha mình làm đặc vụ, chuyện gì cũng có thể biết rõ ràng.
Anh ta nào biết rất nhiều người ở khu tập thể đã báo cho Tống Chí Cương từ sớm rồi, ngày thường anh ta kiêu ngạo quen rồi, mọi người tranh nhau báo cho cha anh ta biết, chính là muốn xem trò cười của anh ta.
Thế nhưng, Tống Chí Cương là người thế nào, sao có thể chịu đựng được việc người khác chê cười nhà mình, ngay lập tức liền nói một câu thật hay.
“Con trai tôi vốn dĩ đã không vừa mắt cô ta, chia tay thì chia tay, trong trường thiếu gì cô gái tốt theo đuổi nó, có gì mà phải lăn tăn.”
Hôm đó vừa về đến nhà, anh ta đã bị cha mắng cho một trận te tua, “Cha đã nói với con bao nhiêu lần rồi, hai đứa bây không hợp nhau đâu? Con không nghe lời cha, bây giờ bị người ta đánh úp đòi hủy hôn, cha bây mất hết mặt mũi rồi! Bây giờ ta chờ xem con bé đó lớn tuổi như vậy rồi thì còn gả cho ai!”
Tống Thành: “Cha, mất mặt cái gì mà mất mặt, cô ta lần nào mà chẳng giận dỗi như vậy? Lần này con phải dạy cho cô ta một bài học, nhất quyết không đồng ý quay lại, xem cô ta làm gì!”
Tống Chí Cương hừ lạnh một tiếng, “Năn nỉ con cũng đừng có đồng ý, bị một đứa con gái nắm thóp rồi. Cha nói cho con biết, cha không đồng ý chuyện của hai đứa đâu. Người ta đòi lại đồng hồ, con cũng ngoan ngoãn đưa cho người ta luôn à? Vô dụng!”
“Cha, đừng nói mấy chuyện này nữa, con bực bội lắm rồi.”
…
Nhớ lại chuyện hôm đó, trong lòng Tống Thành vẫn còn một bụng tức. Hôm đó Lục Vệ muốn dạy dỗ mình, chẳng phải là bị Kỷ Hương Lan ngăn cản hay sao? Hừ, Lục Vệ đó vẫn chưa xác định rõ vị trí của mình sao, còn ở đây tỏ ra ân cần? Kỷ Hương Lan nếu thích Lục Vệ, thì đã thích từ lâu rồi. Không thấy cô vẫn còn đau lòng cho anh ta, không cho phép Lục Vệ dạy dỗ anh ta sao?
Nghĩ đến việc Lục Vệ có thể muốn thừa cơ họ cãi nhau mà xen vào, tâm trạng lại càng thêm khó chịu. Anh ta tự nhủ, nhất định phải bình tĩnh, chỉ cần lần này Kỷ Hương Lan không chịu nhún nhường, anh ta tuyệt đối sẽ không thèm nói với cô ta một lời nào nữa!
Kỷ Hương Lan lên xe, trong xe ấm áp, dù cô ngồi cạnh cửa sổ nhưng hơi nước đọng trên kính quá dày, căn bản không nhìn thấy Tống Thành đang đứng bên ngoài.
Xe từ từ lăn bánh, trời tuyết rơi dày đặc khiến xe chạy rất chậm, đến trường cũng đã khá muộn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro