Cả Nhà Xuyên Đến 60, Nữ Phụ Mỹ Nhân Kết Hôn Với Quân Ca Nơi Hải Đảo
Dung Dung
2024-08-17 09:19:46
Phải biết là, trước đây họ có nói hết lời, cũng không thấy Lục Vệ chịu đi gặp cô gái nào. Bây giờ nó chịu đến, họ đều vui mừng khôn xiết.
Tăng Tố Phân và Lục Trường Thịnh đều là người tiếp thu nền giáo dục mới, người kết hôn là con trai mình, đã là con trai tự mình lựa chọn, thì người làm cha mẹ cũng không có ý kiến gì, ngược lại là bà nội của đứa nhỏ không đồng ý, vậy thì nói sao cho phải đây.
Khi nói ra lời này, mặt Tăng Tố Phân cũng đỏ bừng theo, cảm thấy mình làm việc không đẹp, khiến người ta phải chịu ấm ức.
Bà cụ Vương Huệ Tâm có vẻ không hài lòng với việc Tăng Tố Phân "cãi lời" trước mặt mọi người, mặc dù giọng điệu của Tăng Tố Phân rất ôn hòa, chỉ là hỏi ra nghi vấn trong lòng của mọi người.
Kỷ Cảnh Hòa cũng không ngờ tới, hôm nay ông vui vẻ đến đây, kết quả bà cụ lại không nể mặt ông như vậy, nói thẳng trước mặt mọi người là không đồng ý, chẳng phải là đang sỉ nhục con gái nhà mình sao?
Làm người nên chừa đường lui cho người khác, huống chi là chuyện như thế này, chẳng qua là bà ấy không vừa mắt Hương Lan.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Con gái ông tốt như vậy sao lại để người khác chọn lựa? Nếu như Lục Trường Thịnh không kìm ông xuống, ông hẳn là muốn đứng lên nói chuyện rõ ràng.
Nếu phẩy tay áo bỏ đi, thì mặt mũi ông Lục cũng không đẹp cho lắm.
"Hừ, con cháu nhà họ Lục ta lấy vợ phải lấy người vợ hiền, lúc trước khi con bước chân vào nhà này, ta đã không đồng ý với đôi bàn chân to của con, bây giờ cô gái này ngón tay thon dài, không có chút chai sạn nào, ta hỏi thử xem, bức tranh thêu hai mặt kia, liệu cô ta có thêu được không? Ôi, các người không cần vội trả lời bà già này, lùi một bước mà nói, tứ thư ngũ kinh có đọc thuộc lòng được không? Ta thấy là một là không có sở trường, hai là không có bản lĩnh."
Tăng Tố Phân định lên tiếng bênh vực cho Kỷ Hương Lan, liền bị mẹ chồng mình chê bai một phen. Lục Trường Thịnh thấy vợ mình bị mắng, vội vàng che chở.
Vội vàng cắt ngang lời bà cụ, "Mẹ! Bây giờ là thời buổi nào rồi, mẹ còn nhắc đến những tư tưởng cũ kỹ này! Đây là nơi nào chứ? Đừng có làm loạn! Bao nhiêu năm nay Tố Phân đối xử với mẹ thế nào chắc mẹ tự rõ, con bé Hương Lan này cũng đủ tốt rồi."
Ông đã biết chính xác cô đã cố gắng hết sức để cứu cha mình như thế nào và cô đã đối xử với chồng sắp cưới như thế nào. Cô đủ can đảm và có trách nhiệm. Cô là đối tượng hoàn hảo cho Lục Vệ. Cô là một người rất tài năng.
Bà cụ dường như không sợ chút nào, còn ưỡn thẳng lưng nói: "Ở đây có ai không phải người nhà đâu? Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, cũng không phải là do nhà họ Lục chúng ta truyền ra ngoài. Ta thấy là các người đang làm loạn đấy! Các người đừng tưởng ta già rồi không biết cô gái này vừa mới hủy hôn đấy nhé! Ngay từ ngày các người nói với ta, ta đã cho người đi điều tra rồi, chuyện mất mặt như vậy, ta thấy là các người làm cha mẹ mà không rõ ràng gì cả! Sau này Lục Vệ còn ngẩng mặt nhìn ai được nữa?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đứa cháu trai bảo bối của bà, lại muốn đi nhặt người mà người ta không cần để kết hôn!
Hóa ra bà cụ làm lớn chuyện như vậy, một là không hài lòng với việc Kỷ Hương Lan đã từng đính hôn, hai là sợ Kỷ Hương Lan sẽ ảnh hưởng đến cháu trai của mình.
Lúc này Tăng Tố Phân mới hiểu tại sao bà cụ lúc đầu đồng ý ngon ơ, đột nhiên lại trở mặt.
Trong nháy mắt, căn phòng trở nên im lặng.
Kỷ Hương Lan bị người ta nói thẳng mặt như vậy, đang định lên tiếng, lúc này Lục Vệ ngồi bên cạnh cô liền kéo ghế, tiến lên phía trước một chút, chặn tầm nhìn của cô nhìn về phía bà cụ.
"Bà nội." Lục Vệ, người vẫn luôn im lặng, lúc này mới nghiêng đầu nhìn về phía bà cụ.
Bà cụ vẫn còn tức giận, không muốn để ý đến ai, nhưng cũng không ngăn cản cháu trai mình nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro