Cả Nhà Xuyên Đến 60, Nữ Phụ Mỹ Nhân Kết Hôn Với Quân Ca Nơi Hải Đảo
Dung Dung
2024-08-17 09:19:46
Vương Huệ Tâm lập tức quay sang người bên cạnh nói: "Đi, mời bác sĩ Cố quay lại đây, nói chuyện cho lịch sự vào!"
"Bà cụ..."
"Sao, bây giờ lời tôi nói không còn tác dụng nữa sao??"
Không còn cách nào khác, người dì kia đành đứng dậy đi mời.
Bà cụ làm ầm ĩ một trận, trà đã sớm nguội, cô cũng không để ý, đang định uống thì bị Lục Vệ ngăn lại.
Anh chu đáo như vậy sao?
Biết cô không muốn uống trà nguội, bèn đặt cốc trà trở lại bàn.
Anh thản nhiên nói: "Đây là cốc của anh."
Kỷ Hương Lan: ...???
Cúi đầu nhìn, cốc của cô quả nhiên đang ở xa hơn phía bên phải...
Kỷ Hương Lan: "...-_-|| Xin lỗi."
Sau đó, anh cầm lấy ấm trà, nhấc một chiếc ấm sắt màu đỏ sẫm từ dưới đất lên, đổ phần trà nguội bên trong ra, rót đầy lại, tiện tay rót đầy cả cốc của cô.
Lục Trường Thịnh vì chuyện của mẹ mình mà nhân lúc mọi người đi vệ sinh liền vội vàng xin lỗi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Lão Kỷ, thật sự xin lỗi, để mọi người chê cười rồi, cũng là lỗi của chúng tôi. Chúng tôi quá nóng vội, đã không kịp thời phát hiện mâu thuẫn nội bộ, từ đó giải quyết ổn thỏa."
Kỷ Cảnh Hòa lại hòa nhã xua tay, "Không sao, chúng ta nghĩ thế nào kỳ thực cũng không quan trọng, quan trọng là Tiểu Vệ nghĩ thế nào?"
"Con không ý kiến."
Hai bên gia đình đều ở đây, Lục Vệ nhất định sẽ không nói ra những lời khiến Kỷ Hương Lan khó xử, hiển nhiên bản thân Kỷ Hương Lan cũng hiểu rõ điểm này.
Không ngờ câu tiếp theo anh lại đề nghị: "Cha, chú Kỷ, con muốn nói chuyện riêng với Hương Lan một lát."
Nói xong, đôi mắt đen láy như ngọc của anh nhìn Kỷ Hương Lan, Kỷ Hương Lan hiểu ý gật đầu, cũng đứng dậy.
Hai người đi tới căn phòng nhỏ bên cạnh, lúc Kỷ Hương Lan đi vào còn cố ý không đóng cửa, Lục Vệ chú ý tới hành động nhỏ này của cô, nhưng cũng không nói gì.
Ngược lại còn hạ thấp giọng hơn nữa, tránh để người bên ngoài nghe thấy.
"Xin lỗi, là lỗi của anh, liên lụy đến em rồi." Lục Vệ nói câu này với vẻ mặt rất chân thành.
Kỷ Hương Lan im lặng nhìn anh.
Lục Vệ thở dài, "Em đừng giận, nhà anh cũng là vì vấn đề cá nhân của anh, cho nên mới sốt ruột thay anh."
Kỷ Hương Lan nghe giọng điệu này của anh, bỗng nhớ hồi nhỏ, câu anh hay nói với cô nhất chính là - Em đừng giận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng cô có chút xúc động, một vài phân đoạn ký ức ngày xưa hiện lên. Hồi bé, mỗi lần cô gây chuyện, rất nhiều lần đều là anh ra mặt thay cô.
Lòng cô có chút dao động, nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên.
Cô bĩu môi, "Tất nhiên là em giận rồi, anh làm vậy chẳng khác nào phản bội em sao? Em cứ ngỡ chúng ta là cùng một phe, vậy mà anh lại đẩy em ra ngoài làm gì chứ? Nịnh nọt bà anh à?"
Ngay từ đầu cô đã nhận ra, Lục Vệ cố ý muốn cô giúp anh xem bệnh cho bà anh.
"Xin lỗi, xin lỗi, là anh muốn thăm dò em một chút, với lại, anh..."
Kỷ Hương Lan nhìn anh chằm chằm, chờ đợi anh nói tiếp, kết quả là tai anh bất ngờ đỏ lên một cách rõ rệt.
Cô giả vờ như không thấy, thản nhiên hỏi: "Anh cái gì?"
"Anh hi vọng em để lại ấn tượng tốt cho gia đình, nên tự ý muốn cho em thể hiện một chút."
Lục Vệ nói những lời này rất thẳng thắn.
Trong mắt họ hàng nhà họ Lục, Kỷ Hương Lan hồi nhỏ là một cô bé cứng đầu. Thêm vào đó, cô luôn từ chối học y, khiến thế hệ trước không khỏi cảm thấy cô có chút ham chơi, không cầu tiến.
Trước khi họ đến, đã có không ít bậc cha chú không tin Kỷ Hương Lan giờ đã thay đổi. Còn lại phần lớn là những người thân chưa từng gặp cô, rất tò mò về cô.
Tâm lý của Lục Vệ giống như rất muốn đem viên ngọc thô mà anh công nhận, trưng bày cho mọi người xem, chứng minh cho mọi người thấy, cô ưu tú đến nhường nào.
Nhưng không ngờ lại có chút phản tác dụng.
Kỷ Hương Lan gật đầu, "Em biết, ngay từ đầu em đã biết. Em chỉ là không muốn nịnh nọt bà anh, còn người khác nghĩ gì về em, không quan trọng."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro