Cả Nhà Xuyên Đến 60, Nữ Phụ Mỹ Nhân Kết Hôn Với Quân Ca Nơi Hải Đảo
Dung Dung
2024-08-17 09:19:46
Cả quân khu đều biết chuyện Lục Vệ bị mắng, Vương Thiếu Đông thở dài, "Tôi nói anh rốt cuộc là vì cái gì, thì ra là vì kết hôn. Bảo tôi đi hỏi han tình hình với cha tôi, người tốt để cha tôi làm, còn anh thì gánh lấy tiếng xấu, đôi khi tôi thật sự không hiểu nổi anh đang nghĩ gì nữa."
Lục Vệ lặng thinh không nói.
Vương Thiếu Đông: "Tôi nói là anh vẫn chưa quên được cô ấy mà, anh cứ không chịu thừa nhận."
"Không có, trước đây tôi nào có thích cô ấy."
Vương Thiếu Đông rõ ràng là không tin, Lục Vệ cũng không giải thích gì thêm.
Anh ấy thở dài: "Đừng trách Trần đoàn trưởng, tôi nghe nói ở trên ấy thầy ấy luôn nói tốt cho anh, cũng dành cho anh sự khẳng định rất lớn..."
"Dù Đoàn trưởng có bênh vực tôi hay không, tôi cũng sẽ không trách thầy ấy."
Hơn nữa, anh cũng đã chuẩn bị tinh thần để nhận kỷ luật, "Chuyện này sau này đừng nhắc lại nữa, anh giữ mồm giữ miệng một chút, đừng có nói với cha anh."
"Yên tâm, tôi sẽ không nói với ông ấy đâu, tôi đi tìm Kỷ Hương Lan nói chẳng phải được rồi sao?" Nhìn Lục Vệ liếc xéo mình, anh ta cười hì hì.
"Anh mà dám thì đừng mong làm bạn bè nữa."
Vương Thiếu Đông tặc lưỡi vài tiếng, "Còn nói là không có ý gì với người ta, sau lưng lại làm nhiều chuyện như vậy mà không cho ai biết, chậc."
Vương Thiếu Đông thở dài, đẩy đẩy anh, "Anh biết anh sắp bị điều đi đâu không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Vệ lắc đầu, "Thầy ấy giận đến mức không thèm nói chuyện với tôi, thầy ấy nói tôi đáng đời."
Rõ ràng là Trần đoàn trưởng đã nhận được thông báo, nghe ý của Vương Thiếu Đông, có vẻ thầy ấy vẫn đang cố gắng giúp anh.
Nghĩ đến đây, anh cúi đầu xuống, vẻ mặt không được tốt.
Vương Thiếu Đông tưởng anh vì chuyện của mình mà không vui, cũng thở dài theo.
"Cũng không phải dự án bí mật gì, cái công trình khó nhằn nhất kia giao cho anh làm, ở tận đảo Tam Xoa, anh sắp thành dân đảo rồi đây, chúc mừng nhé, Lục Vệ."
Lục Vệ lúc này mới ngẩng đầu lên, đảo Tam Xoa?
Cái nơi nằm ở vùng biển nhiệt đới phía Nam, bốn bề là biển, ngay cả trạm cung ứng cũng không có, hoang vắng như vậy?
*
Đỗ Sơ Xuân và Kỷ Cảnh Hòa nhìn vợ chồng Lục gia đi khuất vào trong đại viện quân khu Tiểu Hải Thiên, bèn quay sang nói với Kỷ Hương Lan: "Cha mẹ qua tiệm sách Tân Hoa bên kia xem một lát, con đợi ở đây nhé, ngay cửa đại viện này, không ai dám làm càn đâu, con đừng có đi lung tung."
Kỷ Hương Lan gật đầu, vẫy tay chào họ. Trời lạnh đến thấu xương, nói chuyện một lúc mà hơi thở từ miệng cô phả ra thành từng làn khói trắng xóa, tay chân lạnh cóng.
Gió đông chỉ khẽ thổi qua thôi mà cô đã cảm thấy như thể có hàng ngàn mũi dao băng cứa vào da thịt, đau rát vô cùng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô thò đầu nhìn về phía trạm gác, đợi mãi mà chẳng thấy Tăng Tố Phân đi ra, bèn nép sang một bên đứng.
Đợi chưa đầy mười lăm phút thì nghe thấy vài tiếng nói cười vui vẻ từ cổng lớn truyền đến.
Kỷ Hương Lan khịt mũi, cúi đầu đá đá mấy viên sỏi dưới đất. Giọng nói chuyện của mấy người kia lọt vào tai cô, trong đó có một cái tên khiến cô chú ý.
Cô nghe thấy tên của Lục Vệ.
"Haizz, tôi nói anh ấy gặp chuyện chẳng phải là do đắc tội với kẻ tiểu nhân hay sao, nếu không phải anh ta chèn ép Lục phó đoàn của chúng ta thì cũng đâu đến mức bị điều đi cái nơi khỉ ho cò gáy đó. Thiếu Đông, anh an ủi cậu ấy nhiều vào nhé."
"Tên kia cố tình viết đơn tố cáo công khai, cái tên Tống Thành là ai mà thù hằn lớn như vậy, ra tay hại người ngay trong thời khắc quan trọng này. Nói thật, chức chính đoàn phải là của Lục Vệ mới đúng."
"Haizz, thôi đừng nói nữa, thiệt thòi đủ đường rồi. Lục Vệ căn bản không đánh anh ta, nhưng anh ta lại có người làm chứng, chuyện này khó mà nói cho rõ ràng được."
...
Kỷ Hương Lan lờ mờ nghe được họ nói mấy câu liên quan đến Lục Vệ, cảm xúc trong lòng từ ngạc nhiên chuyển thành phẫn nộ. Nhìn theo bóng lưng mấy người kia khuất dần, cô siết chặt nắm tay.
Mọi chuyện trong quá khứ giống như sợi dây đàn căng thẳng, bỗng "bừng" một tiếng, đứt phựt.
Hừ, Tống Thành!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro