Cả Nhà Xuyên Đến 60, Nữ Phụ Mỹ Nhân Kết Hôn Với Quân Ca Nơi Hải Đảo
E
Dung Dung
2024-08-17 09:19:46
Đỗ Sơ Xuân và Lục Vệ nhìn nhau, theo như họ biết thì không có, nhưng cụ thể phải xem lại gia phả mới biết.
Lục Vệ nói: “Cảm ơn bác sĩ Trương rất nhiều.”
“Không có gì, không có gì, đây là phúc phần của tôi, bao nhiêu năm rồi mới đỡ đẻ cho một quân tẩu sinh đôi, lại còn là sinh đôi khác trứng nữa chứ. Chúc mừng anh nhé!”
Đỗ Sơ Xuân cũng vội vàng tiến lên bắt tay, “Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ Trương nhiều lắm, cũng nhờ phúc của bác sĩ cả!”
“Thôi được rồi, hai người mau vào phòng bệnh xem đi, phòng 301, đi thẳng từ cửa sau phòng phẫu thuật là tới, giờ chắc con đã được đưa tới rồi.”
Nghe bác sĩ nói xong, hai người như được tiếp thêm sức mạnh, vội vàng chạy về phía phòng bệnh, nóng lòng muốn gặp ba mẹ con.
Sắp đến phòng bệnh, Lục Vệ bỗng dừng bước, Đỗ Sơ Xuân bước ngắn hơn nên đi sau chậm hơn một chút, bà có hơi khó hiểu không biết vì sao anh không vào, đến khi bà đi đến bên cạnh anh, nhìn vào trong từ cửa ra vào thì thấy cúc áo trên của Kỷ Hương Lan đã được cởi ra hai cúc, mỗi bên là một em bé sơ sinh đang nằm rất ngoan, hai đứa nhỏ áp vào mẹ ngủ ngon lành.
Kỷ Hương Lan khép hờ hai mắt, không biết có phải đang nhắm mắt dưỡng thần hay không.
Đỗ Sơ Xuân khẽ đẩy Lục Vệ, lúc này anh mới bước vào.
Vừa bước vào, Kỷ Hương Lan đã tỉnh giấc, “Là hai người à, con mệt quá, còn chưa kịp kéo rèm, may mà vẫn mặc quần áo.”
Thấy cô vẫn còn đùa được, Đỗ Sơ Xuân vừa cười vừa nói: “Con làm mẹ với Lục Vệ sợ chết khiếp, vào trong đó lâu như vậy, hóa ra là sinh hai đứa.”
Kỷ Hương Lan thở dài, thật ra lúc sờ nắn cô cũng sờ thấy có hai đứa, nhưng lần đầu tiên sờ thấy hai đứa cô vẫn chưa dám chắc chắn, vì là một trước một sau, cô chỉ cảm thấy xương có vẻ hơi rộng, cô đã từng nghi ngờ, nhưng lại cảm thấy không nên như vậy.
Thường thì sinh đôi là những người lớn tuổi sinh con, hơn nữa cả hai vợ chồng cô đều không có gen sinh đôi.
Kết quả, khi sinh ra, quả nhiên là sinh đôi.
Ngay cả bác sĩ Trương cũng giật mình.
Lúc này Kỷ Hương Lan tuy cơ thể rất mệt mỏi nhưng tinh thần lại rất phấn chấn.
Đỗ Sơ Xuân lại xem qua hồ sơ, “Ôi chao, anh trai nặng 3,1kg, em gái nặng 2,7kg à. Hương Lan, trình độ y học của con kém quá nhỉ, chỉ ước tính được cân nặng của một đứa. Mà bụng con cũng đâu có to lắm, sinh ra hai đứa đều rất bình thường.”
Lục Vệ im lặng lắng nghe mọi người nói chuyện, ánh mắt anh lưu luyến trên người Kỷ Hương Lan và các con, đôi mắt có chút rưng rưng.
Nếu không có Đỗ Sơ Xuân ở đây, có khi anh đã khóc òa lên rồi, Kỷ Hương Lan nhìn anh có chút buồn cười, “Sao thế?”
Lục Vệ khẽ lắc đầu, đưa ngón tay ra khẽ chạm vào má cô, rồi lại sờ lên mặt hai đứa nhỏ.
“Xấu quá.”
Đỗ Sơ Xuân nghe vậy liền không vui, “Không xấu, xấu chỗ nào, con nít mới sinh ra đều như vậy, mới sinh chưa mở mắt ra thôi, con xem chúng nó lanh lợi chưa kìa, con xem, con vừa nói là nó tỉnh dậy liền, này, mắt sáng thế này, đảo qua đảo lại kìa! Ôi chao, cháu ngoan của bà, anh hai ngoan lắm, anh hai tỉnh rồi cũng không khóc nhè đâu.”
Đã đủ thời gian tiếp xúc da kề da rồi, Đỗ Sơ Xuân giúp cô bế đứa nhỏ ra, Kỷ Hương Lan nhìn động tác vụng về của Lục Vệ, không nhịn được phì cười.
Lần đầu làm cha làm mẹ, còn rất nhiều thứ phải học hỏi.
Ánh mắt cô xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, màn đêm đen đặc, lúc này dần dần lộ ra những tia sáng le lói của bình minh.
Đây là sự tiếp nối của sự sống, là hy vọng được sống, cũng là sự nảy nở của tình yêu thương.
Giữa cô và Lục Vệ, còn một chặng đường dài phía trước.
Lục Vệ dường như biết cô đang nghĩ gì, anh vừa ôm con gái vừa nhìn cô với ánh mắt cưng chiều.
“Sau này, còn phải nhờ em chỉ giáo nhiều hơn.”
Đỗ Sơ Xuân giả vờ như không nghe thấy, cúi đầu trêu đùa đứa cháu ngoại, nghe thấy tiếng cười khe khẽ của Kỷ Hương Lan, bà cũng mỉm cười theo.
Lục Vệ nói: “Cảm ơn bác sĩ Trương rất nhiều.”
“Không có gì, không có gì, đây là phúc phần của tôi, bao nhiêu năm rồi mới đỡ đẻ cho một quân tẩu sinh đôi, lại còn là sinh đôi khác trứng nữa chứ. Chúc mừng anh nhé!”
Đỗ Sơ Xuân cũng vội vàng tiến lên bắt tay, “Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ Trương nhiều lắm, cũng nhờ phúc của bác sĩ cả!”
“Thôi được rồi, hai người mau vào phòng bệnh xem đi, phòng 301, đi thẳng từ cửa sau phòng phẫu thuật là tới, giờ chắc con đã được đưa tới rồi.”
Nghe bác sĩ nói xong, hai người như được tiếp thêm sức mạnh, vội vàng chạy về phía phòng bệnh, nóng lòng muốn gặp ba mẹ con.
Sắp đến phòng bệnh, Lục Vệ bỗng dừng bước, Đỗ Sơ Xuân bước ngắn hơn nên đi sau chậm hơn một chút, bà có hơi khó hiểu không biết vì sao anh không vào, đến khi bà đi đến bên cạnh anh, nhìn vào trong từ cửa ra vào thì thấy cúc áo trên của Kỷ Hương Lan đã được cởi ra hai cúc, mỗi bên là một em bé sơ sinh đang nằm rất ngoan, hai đứa nhỏ áp vào mẹ ngủ ngon lành.
Kỷ Hương Lan khép hờ hai mắt, không biết có phải đang nhắm mắt dưỡng thần hay không.
Đỗ Sơ Xuân khẽ đẩy Lục Vệ, lúc này anh mới bước vào.
Vừa bước vào, Kỷ Hương Lan đã tỉnh giấc, “Là hai người à, con mệt quá, còn chưa kịp kéo rèm, may mà vẫn mặc quần áo.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy cô vẫn còn đùa được, Đỗ Sơ Xuân vừa cười vừa nói: “Con làm mẹ với Lục Vệ sợ chết khiếp, vào trong đó lâu như vậy, hóa ra là sinh hai đứa.”
Kỷ Hương Lan thở dài, thật ra lúc sờ nắn cô cũng sờ thấy có hai đứa, nhưng lần đầu tiên sờ thấy hai đứa cô vẫn chưa dám chắc chắn, vì là một trước một sau, cô chỉ cảm thấy xương có vẻ hơi rộng, cô đã từng nghi ngờ, nhưng lại cảm thấy không nên như vậy.
Thường thì sinh đôi là những người lớn tuổi sinh con, hơn nữa cả hai vợ chồng cô đều không có gen sinh đôi.
Kết quả, khi sinh ra, quả nhiên là sinh đôi.
Ngay cả bác sĩ Trương cũng giật mình.
Lúc này Kỷ Hương Lan tuy cơ thể rất mệt mỏi nhưng tinh thần lại rất phấn chấn.
Đỗ Sơ Xuân lại xem qua hồ sơ, “Ôi chao, anh trai nặng 3,1kg, em gái nặng 2,7kg à. Hương Lan, trình độ y học của con kém quá nhỉ, chỉ ước tính được cân nặng của một đứa. Mà bụng con cũng đâu có to lắm, sinh ra hai đứa đều rất bình thường.”
Lục Vệ im lặng lắng nghe mọi người nói chuyện, ánh mắt anh lưu luyến trên người Kỷ Hương Lan và các con, đôi mắt có chút rưng rưng.
Nếu không có Đỗ Sơ Xuân ở đây, có khi anh đã khóc òa lên rồi, Kỷ Hương Lan nhìn anh có chút buồn cười, “Sao thế?”
Lục Vệ khẽ lắc đầu, đưa ngón tay ra khẽ chạm vào má cô, rồi lại sờ lên mặt hai đứa nhỏ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Xấu quá.”
Đỗ Sơ Xuân nghe vậy liền không vui, “Không xấu, xấu chỗ nào, con nít mới sinh ra đều như vậy, mới sinh chưa mở mắt ra thôi, con xem chúng nó lanh lợi chưa kìa, con xem, con vừa nói là nó tỉnh dậy liền, này, mắt sáng thế này, đảo qua đảo lại kìa! Ôi chao, cháu ngoan của bà, anh hai ngoan lắm, anh hai tỉnh rồi cũng không khóc nhè đâu.”
Đã đủ thời gian tiếp xúc da kề da rồi, Đỗ Sơ Xuân giúp cô bế đứa nhỏ ra, Kỷ Hương Lan nhìn động tác vụng về của Lục Vệ, không nhịn được phì cười.
Lần đầu làm cha làm mẹ, còn rất nhiều thứ phải học hỏi.
Ánh mắt cô xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, màn đêm đen đặc, lúc này dần dần lộ ra những tia sáng le lói của bình minh.
Đây là sự tiếp nối của sự sống, là hy vọng được sống, cũng là sự nảy nở của tình yêu thương.
Giữa cô và Lục Vệ, còn một chặng đường dài phía trước.
Lục Vệ dường như biết cô đang nghĩ gì, anh vừa ôm con gái vừa nhìn cô với ánh mắt cưng chiều.
“Sau này, còn phải nhờ em chỉ giáo nhiều hơn.”
Đỗ Sơ Xuân giả vờ như không nghe thấy, cúi đầu trêu đùa đứa cháu ngoại, nghe thấy tiếng cười khe khẽ của Kỷ Hương Lan, bà cũng mỉm cười theo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro