Ác ma
2024-10-12 07:07:38
Hai năm sau
[Tiêu Gia]
Hôm nay Tiêu Phong lại dẫn phụ nữ về nhà. Nghe nói là một nữ minh tinh mới nổi. Cô ta ở trong phòng của Tiêu Phong. Lúc hai người rời khỏi, cô ta nắm tay Tiêu Phong nói với hắn:
“Tiêu thiếu, em không thấy bông tai của mình đâu nữa. Chắc là trong lúc cùng anh bị đánh rơi… Em vào bên trong lấy có được không?”
Cô ta thấy hắn trong trả lời liền nói tiếp:
“Đó là quà của mẹ em tặng.”
Hắn đưa tay nhìn đồng hồ:
“Tôi cho em 5 phút.”
Cô ta đẩy cửa chạy vào lại bên trong. Đó thật, dò không phải là quà mẹ cô ta tặng mà do đạo diễn tặng.
Cô ta phải giữ lại cho bằng được. Đạo diễn có nói nếu một ngày nào đó Tiêu Phong hất tay. Hắn sẽ bắt lấy cô ta.
Đúng là ở trong giới này, cô ta phải tìm đường lui cho mình chứ.
Vì đang gấp gáp, cô ta đi không nhìn mà đụng trúng quản gia Lưu. Tức giận cô ta hét to:
“Đui sao?”
Mà quản gia đâu có nghe nên không trả lời mà xua tay.
Tưởng đâu bà khinh thường cô ta nên cô ta đã ra tay tát quản gia một cái.
“Chát"
Đúng lúc, Tang Mẫn chuẩn bị đi học. Nhìn thấy quản gia bị ức hiếp. Cô chạy đến đẩy cô ả minh tinh ra:
“Tránh ra, chị làm gì đó?”
“À! Lại thêm một con điên? Đánh luôn thể!”
“Chát"
Cô ta định tát thêm vào mặt quản gia Lưu mà bị Tang Mẫn nắm lấy cổ tay.
“Cô muốn đánh cứ việc đánh tôi.”
“Được lắm!”
“Chát"
“Chát"
Càng đánh càng hăng. Cô ta đánh liền 10 cái khiến mặt Tang Mẫn sưng lên chảy máu.
“Tao cho mày chết!”
Ở bên ngoài, Tiêu Phong muốn hít gió trời nên hạ mui xe xuống tận hưởng. Vậy mà vô tình nghe được tiếng hét của nữ minh tinh cộng thêm tiếng cười của cô ta. Vốn định không quan tâm nhưng hắn lại nghe thấy tiếng gào của Tang Mẫn.
Tiêu Phong thở ra một hơn, bước xuống xe vào lại bên trong. Thấy Tang Mẫn đang ôm má, miệng còn chảy máu. Hắn liếc mắt nhìn Khương Dĩ:
“Đã tìm được chưa?”
Khương Dĩ như bị ai rút hết xương sống, ẻo lã dựa vào người Tiêu Phong:
“Anh Phong, là do bọn họ cản đường em!”
“Nếu đã không tìm được thì đi thôi!”
Khương Dĩ quay lại cười vào mặt Tang Mẫn đắc ý. Vào bên trong xe, cô ta xoa xoa cổ tay nói với Tiêu Phong:
“Mặt bọn họ cũng dày thật. Đau chết đi được!”
Hắn cười một cái rút trong túi ra một cái khăn lụa đưa cho ả:
“Vậy thì lau tay đi. Làm bẩn tay em rồi!”
“Anh Phong, quả nhiên anh rất thương em!”
Thấy cô ta lau tay xong, Tiêu Phong nói:
“Đưa đây!”
Cô ta không nghĩ nhiều mà trả chiếc khăn tay cho hắn. Người đàn ông sắc mặt không đổi từ từ hạ kính xe xuống. Ném chiếc khăn ra ngoài cửa. Rồi nhìn sang Khương Dĩ:
“Chiếc khăn đó là chiếc khăn anh yêu thích nhất. Em mau nhặt nó đi!”
“Em sao?”
Cô ta nhíu mày khó chịu. Người đàn ông liếc mắt:
“Không lẽ là anh?”
Chịu thôi! Ai biểu hắn là Tiêu thiếu. Cô ta miễn cưỡng mở cửa vòng qua nhặt lấy chiếc khăn. Chỉ vừa cúi xuống, chiếc xe thể thao của người đàn ông đã bắn khói vào mặt cô ta. Bất đắc dĩ, Khương Dĩ chỉ có thể trên đôi giày cao gót chạy theo.
“Phong… Còn em…”
Cô ta ra sức chạy đến khi gót giày gãy ra, cả người vấp ngã, đầu gối rách một mảng lớn, chiếc xe của hắn mới chịu dừng lại.
Tiêu Phong mở cửa xe bước xuống đi đến trước mặt Khương Dĩ. Cô ta nước mắt ngắn, nước mắt dài:
“Tiêu thiếu… Anh làm sao vậy?”
“Đã nhặt được khăn?”
“Rồi!”
“Đau không?”
Cô ả ấm ức gật đầu: “Đau!”
“Ừ! Vậy để anh xử lý vết thương cho!”
Hắn khuỵu một chân xuống dùng chiếc khăn vừa rồi đè chặt vết thương. Còn không quên xoáy xoáy vài cái.
“Á… Đau…”
Hắn ghé sát miệng hắn vào lỗ tai của cô ta:
“Nói cho tôi biết. Em đang ở đâu?”
Cô ta run run trả lời: “Tiêu gia!”
Giọng hắn rất lạnh tựa mũi dao găm ghim vào da thịt Khương Dĩ:
“Người ở trong Tiêu gia chính là người của tôi. Em là cái thá gì mà dám bắt nạt bọn họ?”
Hắn xoáy thêm vài cái vào vết thương. Lúc này máu đổ ra không ít. Mà Khương Dĩ chỉ biết cúi đầu xin lỗi:
“Em xin lỗi… Xin lỗi…”
Tiêu Phong dừng tay. Hắn ném chiếc khăn sang một bên. Hai tay phủi phủi chỉnh lại bộ âu phục đắt tiền:
“Người em nên xin lỗi không phải là tôi.”
Đúng lúc Tang Mẫn ở phía sau chuẩn bị đạp xe đạp đi học, cô ta chạy đến níu tay Tang Mẫn quỳ xuống:
“Tôi biết lỗi rồi… Xin cô tha lỗi cho tôi! Huhu…”
“Chị đứng lên đi! Tôi không giận chị!”
Tang Mẫn không nói gì thêm chỉ thấy bóng dáng người đàn ông trong chiếc xe thể thao rời đi.
“Ai cũng có thể chọc. Nhưng đừng chọc vào ông chú 38 tuổi tên Tiêu Phong.”
[Tiêu Gia]
Hôm nay Tiêu Phong lại dẫn phụ nữ về nhà. Nghe nói là một nữ minh tinh mới nổi. Cô ta ở trong phòng của Tiêu Phong. Lúc hai người rời khỏi, cô ta nắm tay Tiêu Phong nói với hắn:
“Tiêu thiếu, em không thấy bông tai của mình đâu nữa. Chắc là trong lúc cùng anh bị đánh rơi… Em vào bên trong lấy có được không?”
Cô ta thấy hắn trong trả lời liền nói tiếp:
“Đó là quà của mẹ em tặng.”
Hắn đưa tay nhìn đồng hồ:
“Tôi cho em 5 phút.”
Cô ta đẩy cửa chạy vào lại bên trong. Đó thật, dò không phải là quà mẹ cô ta tặng mà do đạo diễn tặng.
Cô ta phải giữ lại cho bằng được. Đạo diễn có nói nếu một ngày nào đó Tiêu Phong hất tay. Hắn sẽ bắt lấy cô ta.
Đúng là ở trong giới này, cô ta phải tìm đường lui cho mình chứ.
Vì đang gấp gáp, cô ta đi không nhìn mà đụng trúng quản gia Lưu. Tức giận cô ta hét to:
“Đui sao?”
Mà quản gia đâu có nghe nên không trả lời mà xua tay.
Tưởng đâu bà khinh thường cô ta nên cô ta đã ra tay tát quản gia một cái.
“Chát"
Đúng lúc, Tang Mẫn chuẩn bị đi học. Nhìn thấy quản gia bị ức hiếp. Cô chạy đến đẩy cô ả minh tinh ra:
“Tránh ra, chị làm gì đó?”
“À! Lại thêm một con điên? Đánh luôn thể!”
“Chát"
Cô ta định tát thêm vào mặt quản gia Lưu mà bị Tang Mẫn nắm lấy cổ tay.
“Cô muốn đánh cứ việc đánh tôi.”
“Được lắm!”
“Chát"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chát"
Càng đánh càng hăng. Cô ta đánh liền 10 cái khiến mặt Tang Mẫn sưng lên chảy máu.
“Tao cho mày chết!”
Ở bên ngoài, Tiêu Phong muốn hít gió trời nên hạ mui xe xuống tận hưởng. Vậy mà vô tình nghe được tiếng hét của nữ minh tinh cộng thêm tiếng cười của cô ta. Vốn định không quan tâm nhưng hắn lại nghe thấy tiếng gào của Tang Mẫn.
Tiêu Phong thở ra một hơn, bước xuống xe vào lại bên trong. Thấy Tang Mẫn đang ôm má, miệng còn chảy máu. Hắn liếc mắt nhìn Khương Dĩ:
“Đã tìm được chưa?”
Khương Dĩ như bị ai rút hết xương sống, ẻo lã dựa vào người Tiêu Phong:
“Anh Phong, là do bọn họ cản đường em!”
“Nếu đã không tìm được thì đi thôi!”
Khương Dĩ quay lại cười vào mặt Tang Mẫn đắc ý. Vào bên trong xe, cô ta xoa xoa cổ tay nói với Tiêu Phong:
“Mặt bọn họ cũng dày thật. Đau chết đi được!”
Hắn cười một cái rút trong túi ra một cái khăn lụa đưa cho ả:
“Vậy thì lau tay đi. Làm bẩn tay em rồi!”
“Anh Phong, quả nhiên anh rất thương em!”
Thấy cô ta lau tay xong, Tiêu Phong nói:
“Đưa đây!”
Cô ta không nghĩ nhiều mà trả chiếc khăn tay cho hắn. Người đàn ông sắc mặt không đổi từ từ hạ kính xe xuống. Ném chiếc khăn ra ngoài cửa. Rồi nhìn sang Khương Dĩ:
“Chiếc khăn đó là chiếc khăn anh yêu thích nhất. Em mau nhặt nó đi!”
“Em sao?”
Cô ta nhíu mày khó chịu. Người đàn ông liếc mắt:
“Không lẽ là anh?”
Chịu thôi! Ai biểu hắn là Tiêu thiếu. Cô ta miễn cưỡng mở cửa vòng qua nhặt lấy chiếc khăn. Chỉ vừa cúi xuống, chiếc xe thể thao của người đàn ông đã bắn khói vào mặt cô ta. Bất đắc dĩ, Khương Dĩ chỉ có thể trên đôi giày cao gót chạy theo.
“Phong… Còn em…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ta ra sức chạy đến khi gót giày gãy ra, cả người vấp ngã, đầu gối rách một mảng lớn, chiếc xe của hắn mới chịu dừng lại.
Tiêu Phong mở cửa xe bước xuống đi đến trước mặt Khương Dĩ. Cô ta nước mắt ngắn, nước mắt dài:
“Tiêu thiếu… Anh làm sao vậy?”
“Đã nhặt được khăn?”
“Rồi!”
“Đau không?”
Cô ả ấm ức gật đầu: “Đau!”
“Ừ! Vậy để anh xử lý vết thương cho!”
Hắn khuỵu một chân xuống dùng chiếc khăn vừa rồi đè chặt vết thương. Còn không quên xoáy xoáy vài cái.
“Á… Đau…”
Hắn ghé sát miệng hắn vào lỗ tai của cô ta:
“Nói cho tôi biết. Em đang ở đâu?”
Cô ta run run trả lời: “Tiêu gia!”
Giọng hắn rất lạnh tựa mũi dao găm ghim vào da thịt Khương Dĩ:
“Người ở trong Tiêu gia chính là người của tôi. Em là cái thá gì mà dám bắt nạt bọn họ?”
Hắn xoáy thêm vài cái vào vết thương. Lúc này máu đổ ra không ít. Mà Khương Dĩ chỉ biết cúi đầu xin lỗi:
“Em xin lỗi… Xin lỗi…”
Tiêu Phong dừng tay. Hắn ném chiếc khăn sang một bên. Hai tay phủi phủi chỉnh lại bộ âu phục đắt tiền:
“Người em nên xin lỗi không phải là tôi.”
Đúng lúc Tang Mẫn ở phía sau chuẩn bị đạp xe đạp đi học, cô ta chạy đến níu tay Tang Mẫn quỳ xuống:
“Tôi biết lỗi rồi… Xin cô tha lỗi cho tôi! Huhu…”
“Chị đứng lên đi! Tôi không giận chị!”
Tang Mẫn không nói gì thêm chỉ thấy bóng dáng người đàn ông trong chiếc xe thể thao rời đi.
“Ai cũng có thể chọc. Nhưng đừng chọc vào ông chú 38 tuổi tên Tiêu Phong.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro