Đừng gây phiền...
2024-10-12 07:07:38
Không phải là Tiêu Phong không cho người đưa cô đi học. Nhưng ở Tiêu gia toàn là siêu xe, nếu không là siêu xe thì cũng là xe loại đắt tiền, biển số đẹp. Tự mình đi là tốt nhất.
Năm nay Tang Mẫn đã lên lớp 12 chuẩn bị thi đại học. Cô sắp thoát khỏi nơi đáng sợ này rồi.
Ở ngôi trường này, cô chỉ có một người bạn thân duy nhất tên Nhược Đồng. Còn lại bọn họ đều ghét bỏ cô. Chính vì cô mang danh là con của kẻ giết người.
Vừa rồi bị Khương Dĩ tát sưng một bên má, Tang Mẫn chỉ có thể đeo khẩu trang vào lớp học. Chỉ vừa mới đặt cặp xuống là mấy người trong lớp bật cười:
“Ây da… Sợ người ta nhận ra mình là con của kẻ giết người hay gì mà đeo khẩu trang?”
Nhược Đồng đúng lúc đi vào:
“Các người bớt nói lại một chút. Miệng thối như cẩu…”
“Mày nói ai là cẩu?”
Tang Mẫn kéo Nhược Đồng lại nhưng cô gái rất hăng:
“Có ngon thì nhào vào đánh!”
Thế là mấy học sinh trong lớp nhào đến đánh nhau. Túm tóc, xé áo hay ném giày. Còn tập sách cũng xé luôn. Bút mực văng tung toé. Bỗng chốc lớp học biến thành cái chợ nháo nhào tán loạn.
…
Ở trong cuộc họp, Tiêu Phong nhận được điện thoại của nhà trường. Hắn đưa tay lên bảo nhân viên ngừng báo cáo. Hắn ấn nghe.
“Ừ!”
Giọng của Hiệu trưởng nhỏ nhẹ nhất có thể:
“Tiêu thiếu, Tang Mẫn xảy ra chút chuyện không hay với bạn học…”
Hằn cau mày khó chịu:
“Những chuyện nhỏ như vậy ông không giải quyết được còn làm hiệu trưởng làm cái gì?”
“Tiêu thiếu…”
“Tút… Tút…”
Hắn cúp máy rồi bảo với thư ký đi xử lý.
…
Tang Mẫn về đến nhà cảm thấy lạnh sống lưng. Cô gặp quản gia Lưu thì dì ấy dùng thủ ngữ nói:
“Tiêu thiếu bảo con dâng trà!”
Không dám chậm trễ, cô chỉ có thể mặc kệ vết thương lên phòng thay quần áo.
Sau đó, vào phòng sách dâng trà.
Tang Mẫn rất sợ chọc giận Tiêu Phong. Khương Dĩ là một ví dụ tốt nhất. Nhưng hôm nay cô đã chính tay đeo án tử vào cổ mình rồi. Bây giờ muốn chạy e là không còn kịp.
Cầm khay trà trên tay, Tang Mẫn run run bước vào. Trà còn chưa đặt xuống bàn đã rơi xuống nền gạch:
“Xoảng”
Tiếng ly vỡ tan dưới nền gạch lạnh ngắt. Tiêu Phong đứng lên tức giận quát:
“Tang Mẫn, rốt cuộc chú phải nói bao nhiêu lần con mới hiểu?”
Tang Mẫn cúi xuống nhặt những mảnh vỡ ở dưới đất mà không để ý rằng bàn tay của cô đang chảy máu.
Cô sống ở Tiêu gia đã 10 năm còn không quen với chuyện này sao?
Thiếu nữ nhẹ giọng:
“Xin lỗi chú! Tang Mẫn xin lỗi chú!”
Tiêu Phong ngồi xuống, ngón trỏ xăm hình rồng gõ lên bàn. Giọng hắn lạnh ngắt:
"Đừng gây thêm phiền phức cho chú!"
“Cút!”
Tang Mẫn đem những mảnh vỡ đặt ở trong tay. Nắm chặt lại đến bật máu. Từ “cút” đó thoáng chốc làm cô đau lòng. Hắn với cô từ đầu đến cuối chỉ có ghét bỏ.
Tròng mắt ửng đỏ, Tang Mẫn quay lưng. Thế nhưng khi chân cô đặt đến của, Tiêu Phong gọi cô lại.
“Quay lại!”
Tang Mẫn theo lời hắn quay lại. Vẫn cúi đầu như cũ:
“Chú gọi con?”
Đôi mắt hắn khẽ nheo lại, bàn tay đưa ra:
“Con đưa tay đây!”
Tang Mẫn chậm rãi bước gần đến hắn. Bàn tay cô nắm chặt quyện lại thành nắm đấm.
Thấy dòng chất lỏng màu đỏ đang chảy xuống, hắn trầm giọng:
“Xòe tay!”
Mà những lời hắn nói, Tang Mẫn lập tức làm theo. Cô xòe tay ra, mảnh vỡ nắm chặt trong lòng bàn tay cũng rơi xuống theo.
Tiếng “xoảng” lần nữa rơi vào lỗ tai hắn. Nhưng hắn không cảm thấy khó chịu như vừa rồi. Thay vào đó lại thấy đau lòng.
Tiêu Phong vươn tay kéo Tang Mẫn ngồi vào lòng hắn.
Rất lâu rồi, hắn mới chịu nhìn cô. Bỗng chốc đứa trẻ trong lần gặp đầu tiên đã lớn phổng phao. Trở thành thiếu nữ, thân hình đẫy đà hoàn hảo.
Gương mặt sáng, sống mũi cao. Đôi mắt ngấn nước, làn da trắng tinh mịn.
Thiếu nữ đẹp ấy đang ngồi vào lòng hắn sao? Khoảng cách rất gần khiến hắn ngửi thấy mùi hương dịu dàng từ mái tóc xõa của cô.
Dù sắc mặt của ông chú 38 tuổi này không thay đổi nhưng trái tim đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi lòng ngực. Yết hầu Tiêu Phong khẽ dao động, một tay nắm lấy tay Tang Mẫn. Tay còn lại rất nhanh đã rút khăn giấy ở trên bàn. Chầm chậm lau vết thương cho cô.
“Về sau cẩn thận một chút. Đừng gây phiền phức cho chú!”
Ở khoảng cách gần như thế còn nhận được sự săn sóc dịu dàng từ chú, Tang Mẫn không thể nào giữ bình tĩnh được nữa.
Cô cúi mặt chạy ra ngoài, còn không quên nói vọng vào:
“Con cảm ơn chú!”
Vừa đấm vừa xoa, hắn rất biết cách làm cho trái tim thiếu nữ không ngừng đập loạn.
Sau khi Tang Mẫn rời đi, Tiêu Phong bóp chặt lòng bàn tay lại nhìn theo bóng dáng của cô:
“Đã 18 tuổi rồi sao? Thời gian trôi nhanh thật nhỉ? Cũng đã đến lúc từ từ tính lại nợ cũ rồi?”
Năm nay Tang Mẫn đã lên lớp 12 chuẩn bị thi đại học. Cô sắp thoát khỏi nơi đáng sợ này rồi.
Ở ngôi trường này, cô chỉ có một người bạn thân duy nhất tên Nhược Đồng. Còn lại bọn họ đều ghét bỏ cô. Chính vì cô mang danh là con của kẻ giết người.
Vừa rồi bị Khương Dĩ tát sưng một bên má, Tang Mẫn chỉ có thể đeo khẩu trang vào lớp học. Chỉ vừa mới đặt cặp xuống là mấy người trong lớp bật cười:
“Ây da… Sợ người ta nhận ra mình là con của kẻ giết người hay gì mà đeo khẩu trang?”
Nhược Đồng đúng lúc đi vào:
“Các người bớt nói lại một chút. Miệng thối như cẩu…”
“Mày nói ai là cẩu?”
Tang Mẫn kéo Nhược Đồng lại nhưng cô gái rất hăng:
“Có ngon thì nhào vào đánh!”
Thế là mấy học sinh trong lớp nhào đến đánh nhau. Túm tóc, xé áo hay ném giày. Còn tập sách cũng xé luôn. Bút mực văng tung toé. Bỗng chốc lớp học biến thành cái chợ nháo nhào tán loạn.
…
Ở trong cuộc họp, Tiêu Phong nhận được điện thoại của nhà trường. Hắn đưa tay lên bảo nhân viên ngừng báo cáo. Hắn ấn nghe.
“Ừ!”
Giọng của Hiệu trưởng nhỏ nhẹ nhất có thể:
“Tiêu thiếu, Tang Mẫn xảy ra chút chuyện không hay với bạn học…”
Hằn cau mày khó chịu:
“Những chuyện nhỏ như vậy ông không giải quyết được còn làm hiệu trưởng làm cái gì?”
“Tiêu thiếu…”
“Tút… Tút…”
Hắn cúp máy rồi bảo với thư ký đi xử lý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
…
Tang Mẫn về đến nhà cảm thấy lạnh sống lưng. Cô gặp quản gia Lưu thì dì ấy dùng thủ ngữ nói:
“Tiêu thiếu bảo con dâng trà!”
Không dám chậm trễ, cô chỉ có thể mặc kệ vết thương lên phòng thay quần áo.
Sau đó, vào phòng sách dâng trà.
Tang Mẫn rất sợ chọc giận Tiêu Phong. Khương Dĩ là một ví dụ tốt nhất. Nhưng hôm nay cô đã chính tay đeo án tử vào cổ mình rồi. Bây giờ muốn chạy e là không còn kịp.
Cầm khay trà trên tay, Tang Mẫn run run bước vào. Trà còn chưa đặt xuống bàn đã rơi xuống nền gạch:
“Xoảng”
Tiếng ly vỡ tan dưới nền gạch lạnh ngắt. Tiêu Phong đứng lên tức giận quát:
“Tang Mẫn, rốt cuộc chú phải nói bao nhiêu lần con mới hiểu?”
Tang Mẫn cúi xuống nhặt những mảnh vỡ ở dưới đất mà không để ý rằng bàn tay của cô đang chảy máu.
Cô sống ở Tiêu gia đã 10 năm còn không quen với chuyện này sao?
Thiếu nữ nhẹ giọng:
“Xin lỗi chú! Tang Mẫn xin lỗi chú!”
Tiêu Phong ngồi xuống, ngón trỏ xăm hình rồng gõ lên bàn. Giọng hắn lạnh ngắt:
"Đừng gây thêm phiền phức cho chú!"
“Cút!”
Tang Mẫn đem những mảnh vỡ đặt ở trong tay. Nắm chặt lại đến bật máu. Từ “cút” đó thoáng chốc làm cô đau lòng. Hắn với cô từ đầu đến cuối chỉ có ghét bỏ.
Tròng mắt ửng đỏ, Tang Mẫn quay lưng. Thế nhưng khi chân cô đặt đến của, Tiêu Phong gọi cô lại.
“Quay lại!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tang Mẫn theo lời hắn quay lại. Vẫn cúi đầu như cũ:
“Chú gọi con?”
Đôi mắt hắn khẽ nheo lại, bàn tay đưa ra:
“Con đưa tay đây!”
Tang Mẫn chậm rãi bước gần đến hắn. Bàn tay cô nắm chặt quyện lại thành nắm đấm.
Thấy dòng chất lỏng màu đỏ đang chảy xuống, hắn trầm giọng:
“Xòe tay!”
Mà những lời hắn nói, Tang Mẫn lập tức làm theo. Cô xòe tay ra, mảnh vỡ nắm chặt trong lòng bàn tay cũng rơi xuống theo.
Tiếng “xoảng” lần nữa rơi vào lỗ tai hắn. Nhưng hắn không cảm thấy khó chịu như vừa rồi. Thay vào đó lại thấy đau lòng.
Tiêu Phong vươn tay kéo Tang Mẫn ngồi vào lòng hắn.
Rất lâu rồi, hắn mới chịu nhìn cô. Bỗng chốc đứa trẻ trong lần gặp đầu tiên đã lớn phổng phao. Trở thành thiếu nữ, thân hình đẫy đà hoàn hảo.
Gương mặt sáng, sống mũi cao. Đôi mắt ngấn nước, làn da trắng tinh mịn.
Thiếu nữ đẹp ấy đang ngồi vào lòng hắn sao? Khoảng cách rất gần khiến hắn ngửi thấy mùi hương dịu dàng từ mái tóc xõa của cô.
Dù sắc mặt của ông chú 38 tuổi này không thay đổi nhưng trái tim đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi lòng ngực. Yết hầu Tiêu Phong khẽ dao động, một tay nắm lấy tay Tang Mẫn. Tay còn lại rất nhanh đã rút khăn giấy ở trên bàn. Chầm chậm lau vết thương cho cô.
“Về sau cẩn thận một chút. Đừng gây phiền phức cho chú!”
Ở khoảng cách gần như thế còn nhận được sự săn sóc dịu dàng từ chú, Tang Mẫn không thể nào giữ bình tĩnh được nữa.
Cô cúi mặt chạy ra ngoài, còn không quên nói vọng vào:
“Con cảm ơn chú!”
Vừa đấm vừa xoa, hắn rất biết cách làm cho trái tim thiếu nữ không ngừng đập loạn.
Sau khi Tang Mẫn rời đi, Tiêu Phong bóp chặt lòng bàn tay lại nhìn theo bóng dáng của cô:
“Đã 18 tuổi rồi sao? Thời gian trôi nhanh thật nhỉ? Cũng đã đến lúc từ từ tính lại nợ cũ rồi?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro