Chương 2
Tâm Đào
2024-07-16 03:52:16
Thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi, da trắng như tuyết, lông mày như núi xa, đôi mắt hạnh trong veo như nước suối trong núi, con ngươi đến nhánh, làm Hạ Linh không nhịn được liên tưởng tới một viên hắc mã não anh từng gặp, sáng bóng trong suốt, diện mạo vốn là có chút nữ khí, nhưng sống mũi cao thẳng trung hòa ba phần nữ tính, làm cho khuôn mặt diễm lệ mà không tục khí, giống như đóa hoa mọng nước, nhìn quanh sinh tư, kinh diễm bốn phương.
Hạ Linh là một nhà thiết kế, cũng có thẩm mỹ riêng, đối với ngoại hình cực kỳ kén chọn.
Anh từng có vài mối tình, mỗi người đều là những chàng trai đẹp hiếm có, nhưng không một người nào trong số bọn họ đúng với sở thích của anh như người thanh niên kia, anh thậm còn thở dài, loại gen này quá mức thần kỳ, thế mà có thể đem những điểm thẩm mỹ của anh kết hợp hoàn hảo lên cùng một người.
Ngày cả trai thẳng đến không thể thẳng hơn là Vương Sóc, lúc nhìn thấy khuôn mặt của người thanh niên cũng không khỏi sững sờ,“Người này như thế nào lớn lên ......”
Hạ Linh nhìn chằm chằm người thanh niên, mãi đến khi thân ảnh kia biến mất ở khúc cua mới lưu luyến thu hồi ánh mắt.
Vương Sóc thấy biểu tình của anh, cân nhắc một chút, thấp giọng nói, "Có phải cậu coi trọng người ta rồi không, tôi phải nhắc nhở cậu, vừa rồi người ta tùy tiện ra tay chính là 1800 vạn, cậu cẩn thận đừng có rước họa vào thân."
Lý trí nói với Hạ Linh, người thanh Niên kia không phải người anh có thể chọc vào, nhưng nếu con người có thể tự mình kiểm soát, vậy thì tình cảm chính là thứ vô dụng nhất, anh nhướng mi, liếc mắt nhìn Vương Sóc một cái, đứng dậy đi về phía khúc cua.
Đối với một nhà thiết kế mà nói, có được nguồn cảm hứng dồi dào là điều quý giá nhất —— nhỏ thì như ngọn gió đầu tiên của mùa thu, những bông tuyết bay phất phới ngày đông chí, lớn thì như bầu trời bao la mênh mông bát ngát, bất ngờ như một cơn sóng thần đột nhiên xảy ra, đấy đều là cơ hội để tạo ra nguồn cảm hứng.
Cảm hứng thiết kế của Hạ Linh, chính là xuất phát từ một tình yêu ngắn hạn này đến một tình yêu khác.
Có lẽ bởi vì anh trời sinh đa tình, rất dễ đối với một người nào đó có hảo cảm, có thể là vì gương mặt của người đó, lời nói, ánh mắt, hành động, anh liền có thể toàn tâm toàn ý yêu, nhưng anh là người thích cảm giác mới mẻ, thích nhanh, chán cũng nhanh, yêu ngắn thì một tháng, lâu nhất là nửa năm, sau khi chia tay, lại tiếp tục đợi một Muse khác xuất hiện.
Thực hiển nhiên, anh không để ý ngày tháng lâu dài, người có thể khiến cậu sinh ra dao động, không lý nào cậu lại buông tha dễ dàng như thế.
Khi Hạ Linh 18 tuổi, thích những người đàn ông thành thục, sau khi tốt nghiệp đại học, lăn lộn trong xã hội mấy năm, năm nay 26 tuổi, ngược lại lại thích những thiếu niên trong sáng hơn, giống như thực vật trồng trong nhà kính, chỉ cần tưới nước, là có thể tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
Hạ Linh quyết định tìm cách hái xuống bông hoa xinh đẹp này.
Anh đứng trước cửa toilet, do dự một chút, tháo chiếc đồng hồ trên tay xuống, cầm trên tay lắc lắc, lẳng lặng nghe động tĩnh bên trong.
Thanh Niên đã sớm rửa tay, theo tiếng bước chân càng ngày càng gần, anh nâng mắt lên, xoay người một cái liền đụng vào người thanh niên, đồng hồ lạch cạch rơi xuống đất, giày anh cũng mạnh mẽ giẫm xuống, nghe thấy tiếng nứt vỡ, mới giả vờ đứng vững, lơ đãng ngẩng đầu lên nhìn người thanh niên gần trong gang tấc.
Khoảng cách quá gần, ảnh hưởng thị giác càng lớn, Hạ Linh nhìn khuôn mặt thanh niên áy này, giọng nói thanh thúy hướng anh nói, "Xin lỗi, anh không sao chứ?"
Hạ Linh cố ý tạo ra bất ngờ, tất nhiên là không có khả năng năng có việc, anh cười lắc đầu, xoay người nhặt đồng hồ lên, nhỏ giọng kinh hô.
Thanh niên cũng nhìn thấy mặt kính đồng hồ bị vỡ, đôi mắt hơi lóe, "Cái này…"
Hạ Linh đem đồng hồ bỏ vào túi, hào phóng nói, "Không sao, là tôi không cẩn thận giẫm lên."
Nhưng người thanh niên lại khẳng định nói, "Tôi cũng có một phần trách nhiệm, để tôi bồi thường cho anh."
Hạ Linh nhìn gương mặt trắng nõn có chút bối rối, trong lòng ngày càng hài lòng với khuôn mặt thuần khiết trước mắt này, anh vốn dĩ cũng không phải muốn tống tiền người ta, cười nhẹ nói, "Cái này vẫn còn bảo hành, nhưng nếu cậu thấy có lỗi, vậy chúng ta thêm phương thức liên lạc đi, nếu sửa chữa quá mức tốn kém, tôi lại tìm cậu."
Thanh niên sửng sốt, không nghĩ tới thật sự muốn cậu chịu trách nhiệm, nhưng vẫn gật đầu đồng ý, lấy điện thoại ra cùng anh thêm bạn tốt.
Hạ Linh đem điện thoại của mình đưa qua, nhìn đối phương điền hai chữ Bách Hành, yên lặng nhẩm lại một lần, trong lòng không hiểu sao có chút quen thuộc, hình như đã từng thấy qua, nhưng anh cũng không nghĩ nhiều.
Hạ Linh là một nhà thiết kế, cũng có thẩm mỹ riêng, đối với ngoại hình cực kỳ kén chọn.
Anh từng có vài mối tình, mỗi người đều là những chàng trai đẹp hiếm có, nhưng không một người nào trong số bọn họ đúng với sở thích của anh như người thanh niên kia, anh thậm còn thở dài, loại gen này quá mức thần kỳ, thế mà có thể đem những điểm thẩm mỹ của anh kết hợp hoàn hảo lên cùng một người.
Ngày cả trai thẳng đến không thể thẳng hơn là Vương Sóc, lúc nhìn thấy khuôn mặt của người thanh niên cũng không khỏi sững sờ,“Người này như thế nào lớn lên ......”
Hạ Linh nhìn chằm chằm người thanh niên, mãi đến khi thân ảnh kia biến mất ở khúc cua mới lưu luyến thu hồi ánh mắt.
Vương Sóc thấy biểu tình của anh, cân nhắc một chút, thấp giọng nói, "Có phải cậu coi trọng người ta rồi không, tôi phải nhắc nhở cậu, vừa rồi người ta tùy tiện ra tay chính là 1800 vạn, cậu cẩn thận đừng có rước họa vào thân."
Lý trí nói với Hạ Linh, người thanh Niên kia không phải người anh có thể chọc vào, nhưng nếu con người có thể tự mình kiểm soát, vậy thì tình cảm chính là thứ vô dụng nhất, anh nhướng mi, liếc mắt nhìn Vương Sóc một cái, đứng dậy đi về phía khúc cua.
Đối với một nhà thiết kế mà nói, có được nguồn cảm hứng dồi dào là điều quý giá nhất —— nhỏ thì như ngọn gió đầu tiên của mùa thu, những bông tuyết bay phất phới ngày đông chí, lớn thì như bầu trời bao la mênh mông bát ngát, bất ngờ như một cơn sóng thần đột nhiên xảy ra, đấy đều là cơ hội để tạo ra nguồn cảm hứng.
Cảm hứng thiết kế của Hạ Linh, chính là xuất phát từ một tình yêu ngắn hạn này đến một tình yêu khác.
Có lẽ bởi vì anh trời sinh đa tình, rất dễ đối với một người nào đó có hảo cảm, có thể là vì gương mặt của người đó, lời nói, ánh mắt, hành động, anh liền có thể toàn tâm toàn ý yêu, nhưng anh là người thích cảm giác mới mẻ, thích nhanh, chán cũng nhanh, yêu ngắn thì một tháng, lâu nhất là nửa năm, sau khi chia tay, lại tiếp tục đợi một Muse khác xuất hiện.
Thực hiển nhiên, anh không để ý ngày tháng lâu dài, người có thể khiến cậu sinh ra dao động, không lý nào cậu lại buông tha dễ dàng như thế.
Khi Hạ Linh 18 tuổi, thích những người đàn ông thành thục, sau khi tốt nghiệp đại học, lăn lộn trong xã hội mấy năm, năm nay 26 tuổi, ngược lại lại thích những thiếu niên trong sáng hơn, giống như thực vật trồng trong nhà kính, chỉ cần tưới nước, là có thể tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
Hạ Linh quyết định tìm cách hái xuống bông hoa xinh đẹp này.
Anh đứng trước cửa toilet, do dự một chút, tháo chiếc đồng hồ trên tay xuống, cầm trên tay lắc lắc, lẳng lặng nghe động tĩnh bên trong.
Thanh Niên đã sớm rửa tay, theo tiếng bước chân càng ngày càng gần, anh nâng mắt lên, xoay người một cái liền đụng vào người thanh niên, đồng hồ lạch cạch rơi xuống đất, giày anh cũng mạnh mẽ giẫm xuống, nghe thấy tiếng nứt vỡ, mới giả vờ đứng vững, lơ đãng ngẩng đầu lên nhìn người thanh niên gần trong gang tấc.
Khoảng cách quá gần, ảnh hưởng thị giác càng lớn, Hạ Linh nhìn khuôn mặt thanh niên áy này, giọng nói thanh thúy hướng anh nói, "Xin lỗi, anh không sao chứ?"
Hạ Linh cố ý tạo ra bất ngờ, tất nhiên là không có khả năng năng có việc, anh cười lắc đầu, xoay người nhặt đồng hồ lên, nhỏ giọng kinh hô.
Thanh niên cũng nhìn thấy mặt kính đồng hồ bị vỡ, đôi mắt hơi lóe, "Cái này…"
Hạ Linh đem đồng hồ bỏ vào túi, hào phóng nói, "Không sao, là tôi không cẩn thận giẫm lên."
Nhưng người thanh niên lại khẳng định nói, "Tôi cũng có một phần trách nhiệm, để tôi bồi thường cho anh."
Hạ Linh nhìn gương mặt trắng nõn có chút bối rối, trong lòng ngày càng hài lòng với khuôn mặt thuần khiết trước mắt này, anh vốn dĩ cũng không phải muốn tống tiền người ta, cười nhẹ nói, "Cái này vẫn còn bảo hành, nhưng nếu cậu thấy có lỗi, vậy chúng ta thêm phương thức liên lạc đi, nếu sửa chữa quá mức tốn kém, tôi lại tìm cậu."
Thanh niên sửng sốt, không nghĩ tới thật sự muốn cậu chịu trách nhiệm, nhưng vẫn gật đầu đồng ý, lấy điện thoại ra cùng anh thêm bạn tốt.
Hạ Linh đem điện thoại của mình đưa qua, nhìn đối phương điền hai chữ Bách Hành, yên lặng nhẩm lại một lần, trong lòng không hiểu sao có chút quen thuộc, hình như đã từng thấy qua, nhưng anh cũng không nghĩ nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro