Chương 1
Tâm Đào
2024-07-16 03:52:16
Lúc Hạ Linh đi đến cửa, buổi đấu giá đã bắt đầu được khoảng mười phút.
Anh đưa thư mời cho nhân viên, một đường thông suốt đi đến hội trường, vừa vào đã thấy Vương Sóc phất phất tay với anh.
Anh đi đến chỗ đã sắp xếp ngồi xuống, Vương Sóc hạ giọng hỏi: "Tắc đường à?"
Hạ Linh ừ một tiếng, anh nhìn trên đài triển lãm, sản phẩm đang đấu giá là viên hồng ngọc "Cánh bướm" của một nhà thiết kế trang sức nổi tiếng trong nước, thanh âm hét giá lần lượt vang lên, cuối cùng, một người đàn ông trung niên lấy được với mức giá 11 vạn.
Là tác phẩm của một nhà thiết kế trang sức trong nước, viên hồng ngọc này cũng không tính là một món hàng cao cấp, chủ yếu là dựa vào kiểu dáng cùng ý tưởng sáng tạo, có thể bán được với mức giá này đã xem như rất tốt.
Hạ Linh cũng có tác phẩm trong danh sách đấu giá, anh làm người thiết kế trang sức cho một nhãn hàng cao cấp ở Trung Quốc, ngẫu nhiên sẽ buông thả bản thân, sử dụng những viên đá quý thô giao dịch được từ thị trường để tạo ra những tác phẩm phù hợp với thẩm mỹ của bản thân.
Thị trường trang sức trong nước chỉ mới nổi lên mấy năm gần đây, mấy năm trước đá quý thời trung cổ có thổi lên một làn gió, tuy nhiên, có rất ít chỗ đứng cho những người thiết kế trang sức tự đó như bọn họ phát huy tài năng, phần lớn tác phẩm được tạo ra đều là để phù hợp với thẩm mỹ đại chúng, so với những nghệ thuật gia thỉnh thoảng phê bình thẩm mỹ đại chúng theo khuôn sáo cũ, Hạ Linh lại thản nhiên chấp nhận hiện tượng này.
Suy cho cùng, thiết kế là để phục vụ phần đông số người, mà nghệ thuật lại là sự đơn độc, người trước có thể kiếm tiền, người sau là dựa vào vận khí để kiếm tiền, Hạ Linh là người bình thường, anh thích tiền, không thích mạo hiểm đánh cược bản thân có thể kiếm được bao nhiêu tiền, cho nên anh tình nguyện thiết kế phục vụ thị trường thẩm mỹ đại chúng.
Nếu lúc nào đó tế bào nghệ thuật không chịu yên phận, anh sẽ thuận theo ý muốn bản thân đem tác phẩm sáng tác đưa lên sàn đấu giá, có người đánh giá cao đương nhiên là tốt, nếu không được, cũng có thể kiếm được chút tiền, dù sao đối với anh mà nói cũng không lỗ.
Anh là một nhà thiết kế mới, không nổi tiếng như những nhà thiết kế thành danh khác, tác phẩm đắt giá nhất anh bán ra trong hai năm qua là một chiếc vòng cổ ngọc màu lam, nguyên thạch là lúc đi công tác Hồ Bắc anh ngẫu nhiên đào được, được một vị phu nhân mua với giá 7 vạn.
Lần này tác phẩm đấu giá của Hạ Linh là một đôi hoa tai Hồng ngọc khảm vụn kim cương, xét về độ cao cấp của đá quý thì không có giá trị sưu tầm lớn, nhưng thắng ở chỗ thiết kế xa hoa đẹp mắt, là món đồ rất được lòng các quý phu nhân, Hạ Linh nghe hét giá, đúng như anh đoán, một người phụ nữ khoảng 30 tuổi mua nó với giá 6 vạn.
Anh cũng không vội đi, bởi vì "nhân vật chính" vẫn chưa được đưa lên sân khấu.
Buổi đấu giá mùa xuân lần này, đáng chú ý nhất chính là chiếc nhẫn ngọc lục bảo đính một viên Columbia 22 carat, từ trước khi tin tức được truyền ra ngoài, một số chuyên gia đã dự đoán chiếc nhẫn có thể đạt tới mức giá 1500 vạn, vì vậy, Hạ Linh cũng muốn tận mắt chứng kiến viên đá quý cao cấp này.
Những viên ngọc lục bảo bảo được đựng trong rương thủy tinh lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trong hội trường, Hạ Linh tuy rằng đã thấy qua không ít đá quý, nhưng màu sắc trong lại sáng như thế này thì cực kỳ hiếm thấy, nghe từng người mỗi lần hét giá một lần so một lần càng cao, Vương Sóc ngồi bên cạnh cậu cảm thán, "Người có tiền cũng nhiều thật đấy."
Hạ Linh cười nói, “Trung Quốc cũng không thiếu người có tiền.”
“1800 vạn.”
Lời nói của anh rất nhanh đã được nghiệm chứng, giọng nói nhẹ nhưng vang lên trong hội trường, sau ba lần gõ chốt, viên ngọc bảo bán ra so với dự đoán còn nhiều hơn 300 vạn.
Tất cả mọi người không khỏi nhìn về phía người mua, Hạ Linh cũng không ngoại lệ, ánh mắt cậu lướt qua đám người, chỉ nhìn thấy được một người mặc một bộ phận tây trang màu đen, nhìn rất trẻ, ngồi bên cạnh là một người phụ nữ thành thục, chắc là trưởng bối của anh, Hạ Linh để ý thấy trên tay người phụ nữ đeo hồng mã não, từng viên sáng bóng đều đặn, hiển nhiên là vật phẩm có giá trị cao.
Xem ra hôm nay hai người này đặc biệt đến đây vì chiếc nhẫn ngọc lục bảo này.
Không nhìn thấy mặt của người ra giá, Hạ Linh có hơi mất hứng.
Kế tiếp là tác phẩm của mấy nhà thiết kế, anh nhìn thời gian, có hơi muốn đi, đang định hỏi Vương Sóc có muốn đi cùng hay không, người vừa mua được viên ngọc lục bảo kia lại đứng lên, hơi khom người đi ra ngoài, chắc là muốn đi toilet, Hạ Linh rất có hứng thú nhìn người này, đợi người thanh niên kia đứng thẳng lên, quay mặt về phía cậu, đột nhiên như bị một mũi tên đâm trúng hồng tâm, trong khoảnh khắc trái tim như ngừng đập.
Anh đưa thư mời cho nhân viên, một đường thông suốt đi đến hội trường, vừa vào đã thấy Vương Sóc phất phất tay với anh.
Anh đi đến chỗ đã sắp xếp ngồi xuống, Vương Sóc hạ giọng hỏi: "Tắc đường à?"
Hạ Linh ừ một tiếng, anh nhìn trên đài triển lãm, sản phẩm đang đấu giá là viên hồng ngọc "Cánh bướm" của một nhà thiết kế trang sức nổi tiếng trong nước, thanh âm hét giá lần lượt vang lên, cuối cùng, một người đàn ông trung niên lấy được với mức giá 11 vạn.
Là tác phẩm của một nhà thiết kế trang sức trong nước, viên hồng ngọc này cũng không tính là một món hàng cao cấp, chủ yếu là dựa vào kiểu dáng cùng ý tưởng sáng tạo, có thể bán được với mức giá này đã xem như rất tốt.
Hạ Linh cũng có tác phẩm trong danh sách đấu giá, anh làm người thiết kế trang sức cho một nhãn hàng cao cấp ở Trung Quốc, ngẫu nhiên sẽ buông thả bản thân, sử dụng những viên đá quý thô giao dịch được từ thị trường để tạo ra những tác phẩm phù hợp với thẩm mỹ của bản thân.
Thị trường trang sức trong nước chỉ mới nổi lên mấy năm gần đây, mấy năm trước đá quý thời trung cổ có thổi lên một làn gió, tuy nhiên, có rất ít chỗ đứng cho những người thiết kế trang sức tự đó như bọn họ phát huy tài năng, phần lớn tác phẩm được tạo ra đều là để phù hợp với thẩm mỹ đại chúng, so với những nghệ thuật gia thỉnh thoảng phê bình thẩm mỹ đại chúng theo khuôn sáo cũ, Hạ Linh lại thản nhiên chấp nhận hiện tượng này.
Suy cho cùng, thiết kế là để phục vụ phần đông số người, mà nghệ thuật lại là sự đơn độc, người trước có thể kiếm tiền, người sau là dựa vào vận khí để kiếm tiền, Hạ Linh là người bình thường, anh thích tiền, không thích mạo hiểm đánh cược bản thân có thể kiếm được bao nhiêu tiền, cho nên anh tình nguyện thiết kế phục vụ thị trường thẩm mỹ đại chúng.
Nếu lúc nào đó tế bào nghệ thuật không chịu yên phận, anh sẽ thuận theo ý muốn bản thân đem tác phẩm sáng tác đưa lên sàn đấu giá, có người đánh giá cao đương nhiên là tốt, nếu không được, cũng có thể kiếm được chút tiền, dù sao đối với anh mà nói cũng không lỗ.
Anh là một nhà thiết kế mới, không nổi tiếng như những nhà thiết kế thành danh khác, tác phẩm đắt giá nhất anh bán ra trong hai năm qua là một chiếc vòng cổ ngọc màu lam, nguyên thạch là lúc đi công tác Hồ Bắc anh ngẫu nhiên đào được, được một vị phu nhân mua với giá 7 vạn.
Lần này tác phẩm đấu giá của Hạ Linh là một đôi hoa tai Hồng ngọc khảm vụn kim cương, xét về độ cao cấp của đá quý thì không có giá trị sưu tầm lớn, nhưng thắng ở chỗ thiết kế xa hoa đẹp mắt, là món đồ rất được lòng các quý phu nhân, Hạ Linh nghe hét giá, đúng như anh đoán, một người phụ nữ khoảng 30 tuổi mua nó với giá 6 vạn.
Anh cũng không vội đi, bởi vì "nhân vật chính" vẫn chưa được đưa lên sân khấu.
Buổi đấu giá mùa xuân lần này, đáng chú ý nhất chính là chiếc nhẫn ngọc lục bảo đính một viên Columbia 22 carat, từ trước khi tin tức được truyền ra ngoài, một số chuyên gia đã dự đoán chiếc nhẫn có thể đạt tới mức giá 1500 vạn, vì vậy, Hạ Linh cũng muốn tận mắt chứng kiến viên đá quý cao cấp này.
Những viên ngọc lục bảo bảo được đựng trong rương thủy tinh lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trong hội trường, Hạ Linh tuy rằng đã thấy qua không ít đá quý, nhưng màu sắc trong lại sáng như thế này thì cực kỳ hiếm thấy, nghe từng người mỗi lần hét giá một lần so một lần càng cao, Vương Sóc ngồi bên cạnh cậu cảm thán, "Người có tiền cũng nhiều thật đấy."
Hạ Linh cười nói, “Trung Quốc cũng không thiếu người có tiền.”
“1800 vạn.”
Lời nói của anh rất nhanh đã được nghiệm chứng, giọng nói nhẹ nhưng vang lên trong hội trường, sau ba lần gõ chốt, viên ngọc bảo bán ra so với dự đoán còn nhiều hơn 300 vạn.
Tất cả mọi người không khỏi nhìn về phía người mua, Hạ Linh cũng không ngoại lệ, ánh mắt cậu lướt qua đám người, chỉ nhìn thấy được một người mặc một bộ phận tây trang màu đen, nhìn rất trẻ, ngồi bên cạnh là một người phụ nữ thành thục, chắc là trưởng bối của anh, Hạ Linh để ý thấy trên tay người phụ nữ đeo hồng mã não, từng viên sáng bóng đều đặn, hiển nhiên là vật phẩm có giá trị cao.
Xem ra hôm nay hai người này đặc biệt đến đây vì chiếc nhẫn ngọc lục bảo này.
Không nhìn thấy mặt của người ra giá, Hạ Linh có hơi mất hứng.
Kế tiếp là tác phẩm của mấy nhà thiết kế, anh nhìn thời gian, có hơi muốn đi, đang định hỏi Vương Sóc có muốn đi cùng hay không, người vừa mua được viên ngọc lục bảo kia lại đứng lên, hơi khom người đi ra ngoài, chắc là muốn đi toilet, Hạ Linh rất có hứng thú nhìn người này, đợi người thanh niên kia đứng thẳng lên, quay mặt về phía cậu, đột nhiên như bị một mũi tên đâm trúng hồng tâm, trong khoảnh khắc trái tim như ngừng đập.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro