Chương 5
Tâm Đào
2024-07-16 03:52:16
Có thể được một mỹ nhân thế này nhớ mặt, Hạ Linh đương nhiên vui vẻ, anh không nghĩ tới vận khí của mình lại tốt như thế, thế nhưng thật sự cùng Bách Hành ngẫu nhiên gặp mặt, lúc này cực kỳ vui vẻ, cong cong đôi mắt nói, "Lại gặp rồi."
Phùng Tiểu Phượng nhìn Hạ Linh, nghi hoặc nói, “Hai người quen nhau?”
"Mấy hôm trước ở buổi đấu giá có gặp qua," Hạ Linh đáp, lại thấp giọng nói, "Không ngờ lại là Bách Hành. "
Lúc nói chuyện, Bách Hành thế mà lại buông cọ vẽ đi về phía bọn họ.
Lần trước gặp mặt, Bách Hành mặc tây trang, miễn cưỡng có vài phần thành thục trầm ổn, hôm nay mặc áo hoodie nhìn qua đầy sức sống thành xuân, càng thêm thuần khiến, giống như hạt lưu ly, rực rỡ dưới sắc xuân.
"Anh sao lại tới đây?"
Anh còn chưa kịp mở miệng, Bách Hành đã không nén được lòng hiếu kỳ.
Hạ Linh cao 1m8, Bách Hành còn cao hơn anh một chút, lúc anh nhìn lên thì thấy ánh nắng chiếu vào trong đôi mắt Bách Hành, tỏa sáng, nhìn đến mức anh hơi hoảng thần, bên cạnh còn có Phùng Tiểu Phượng, Hạ Linh không thể không việc công xử theo phép công nói, "Tôi cùng đồng nghiệp tới giao cho cô Bạch sợi dây chuyền."
Bách Hành nói, “Cô của tôi ở trong nhà, hai người đi vào tìm bà ấy đi."
Cậu giống như còn muốn hỏi gì đó, Hạ Linh đoán là chuyện cái đồng hồ, nhưng Hạ Linh không chờ cậu cơ hội, gật gật đầu, "Được, cảm ơn."
Dứt lời, anh cùng Phùng Tiểu Phượng đi tới phía trước, chờ đi đến cửa lớn, anh phát hiện Bách Hành còn đang nhìn mình, liền hướng Bách Hành cười nhẹ một cái, sau đó không lưu luyến thu hồi tầm mắt.
Nhìn thấy Bách Hồng, Hạ Linh không thể không cảm khái gen người nhà họ Bách.
Bách Hồng là một người phụ nữ rất xinh đẹp, mái tóc xoăn dài, dáng người thướt tha, bảo dưỡng tốt, 38 tuổi mà nhìn qua như mới 30, bà mặc một chiếc váy dài màu đen, hiển nhiên là một người yêu thích trang sức, cho dù đang ở nhà, trên cổ cũng đeo một sợi dây chuyền hình thoi màu tím than, càng làm nổi bật làn da trắng nõn của bà, quý khí bức người.
Chuyến đi này của Hạ Linh tuy rằng có mục đích riêng, nhưng đối với công việc vẫn cực kỳ nghiêm túc, tạm thời "ném" Bách Hành sang một bên, đem hộp nhung mở ra, vì trước đó Phùng Tiểu Phượng đã nói qua với Bách Hồng về nguồn gốc của viên đá ngọc lam này, lần này đơn giản chỉ là triển làm, cùng với khảo sát mức độ hài lòng của khách hàng.
Phùng Tiểu Phượng là một người phụ nữ giỏi xã giao, Bách Hồng cũng rất dễ tính, hai người cười đến xinh đẹp, trò chuyện một hồi, Hạ Linh nhìn thấy Bách Hành xuất hiện trong phòng tiếp khách, anh giả vờ không nhìn thấy, tận chức tận trách làm "người triển lãm".
“Tiểu Hành, lại đây giúp cô đeo lên đi.”
Bách Hồng gọi Bách Hành lại đây.
Phùng Tiểu Phượng đúng lúc khen ngợi Bách Hành, "Oa, đây là cháu trai nhỏ của ngài sao, lớn lên tuấn tú nhã nhìn, vừa rồi gặp bên ngoài, tôi còn tưởng rằng là đại minh tinh nữa đấy."
Bách Hồng quả nhiên hưởng thụ, cười cười để Bách Hành giúp bà tháo vòng cổ xuống, thay bằng sợi dây chuyền ngọc lam.
Phùng Tiểu Phượng thấy công việc đã xong, đứng dậy chào, Hạ Linh liếc nhìn Bách Hành một cái, giống như người xa lạ, như thể bọn họ không quen biết, rời đi cùng Phùng Tiểu Phượng.
Chờ đến lúc anh sắp đi khỏi cửa sắt mạ vàng, Bách Hành đuổi theo ra ngoài gọi anh lại, "Xin đợi một chút…"
Hạ Linh dừng bước, yên lặng cong khóe môi.
Không ngoài dự đoán của Hạ Linh, một công tử thế gia như Bách Hành tuyệt đối sẽ không muốn nợ người khác, cho dù hai người có là bèo nước gặp nhau.
Anh quay người lại, giả vờ khó hiểu ừ nhẹ một tiếng.
Không biết có đúng không, anh phát hiện vành tai Bách Hành hơi đỏ, nhìn qua càng thêm mấy phần thuần khiết.
"Đồng hồ của anh sửa được chưa?"
Phùng Tiểu Phượng nhìn nhìn hai người bọn họ chuyện, nói một một câu chị đợi cậu bên ngoài rồi rời đi.
Trong vườn chỉ còn lại Hạ Linh cùng Bách Hành, giữa vườn hoa lộng lẫy, Hạ Linh nhíu mày, tựa hồ suy nghĩ một chút, mới hỏi Bách Hành, "Cậu muốn nghe lời thật lòng không?"
Bách Hành chậm rãi gật đầu.
Anh tiếc nuối nói, "Thợ sửa chữa nói đồng hồ hỏng nặng quá, không thể sửa được nữa."
Kỳ thật anh căn bản không tính đem đi sửa.
Bách Hành không nghĩ tới kết cục lại như vậy, nhẹ giọng a một tiếng, nghi hoặc nói, "Vậy tại sao anh không nói cho tôi biết, tôi có thể bồi thường cho anh."
"Cũng không phải loại đồng hồ đắt tiền gì," Hạ Linh ngẩng đầu nhìn Bách Hành, "Tôi không nói với cậu, là sợ cậu sẽ để ý, bây giờ cậu biết rồi, cũng không cần để trong lòng, chỉ là…"
“Chỉ là cái gì?”
Dáng vẻ Hạ Linh có hơi buồn bã, "Cái đồng hồ này là một người bạn tốt tặng cho tôi, với tôi mà nói thì có ý nghĩa kỷ niệm hơn."
Phùng Tiểu Phượng nhìn Hạ Linh, nghi hoặc nói, “Hai người quen nhau?”
"Mấy hôm trước ở buổi đấu giá có gặp qua," Hạ Linh đáp, lại thấp giọng nói, "Không ngờ lại là Bách Hành. "
Lúc nói chuyện, Bách Hành thế mà lại buông cọ vẽ đi về phía bọn họ.
Lần trước gặp mặt, Bách Hành mặc tây trang, miễn cưỡng có vài phần thành thục trầm ổn, hôm nay mặc áo hoodie nhìn qua đầy sức sống thành xuân, càng thêm thuần khiến, giống như hạt lưu ly, rực rỡ dưới sắc xuân.
"Anh sao lại tới đây?"
Anh còn chưa kịp mở miệng, Bách Hành đã không nén được lòng hiếu kỳ.
Hạ Linh cao 1m8, Bách Hành còn cao hơn anh một chút, lúc anh nhìn lên thì thấy ánh nắng chiếu vào trong đôi mắt Bách Hành, tỏa sáng, nhìn đến mức anh hơi hoảng thần, bên cạnh còn có Phùng Tiểu Phượng, Hạ Linh không thể không việc công xử theo phép công nói, "Tôi cùng đồng nghiệp tới giao cho cô Bạch sợi dây chuyền."
Bách Hành nói, “Cô của tôi ở trong nhà, hai người đi vào tìm bà ấy đi."
Cậu giống như còn muốn hỏi gì đó, Hạ Linh đoán là chuyện cái đồng hồ, nhưng Hạ Linh không chờ cậu cơ hội, gật gật đầu, "Được, cảm ơn."
Dứt lời, anh cùng Phùng Tiểu Phượng đi tới phía trước, chờ đi đến cửa lớn, anh phát hiện Bách Hành còn đang nhìn mình, liền hướng Bách Hành cười nhẹ một cái, sau đó không lưu luyến thu hồi tầm mắt.
Nhìn thấy Bách Hồng, Hạ Linh không thể không cảm khái gen người nhà họ Bách.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bách Hồng là một người phụ nữ rất xinh đẹp, mái tóc xoăn dài, dáng người thướt tha, bảo dưỡng tốt, 38 tuổi mà nhìn qua như mới 30, bà mặc một chiếc váy dài màu đen, hiển nhiên là một người yêu thích trang sức, cho dù đang ở nhà, trên cổ cũng đeo một sợi dây chuyền hình thoi màu tím than, càng làm nổi bật làn da trắng nõn của bà, quý khí bức người.
Chuyến đi này của Hạ Linh tuy rằng có mục đích riêng, nhưng đối với công việc vẫn cực kỳ nghiêm túc, tạm thời "ném" Bách Hành sang một bên, đem hộp nhung mở ra, vì trước đó Phùng Tiểu Phượng đã nói qua với Bách Hồng về nguồn gốc của viên đá ngọc lam này, lần này đơn giản chỉ là triển làm, cùng với khảo sát mức độ hài lòng của khách hàng.
Phùng Tiểu Phượng là một người phụ nữ giỏi xã giao, Bách Hồng cũng rất dễ tính, hai người cười đến xinh đẹp, trò chuyện một hồi, Hạ Linh nhìn thấy Bách Hành xuất hiện trong phòng tiếp khách, anh giả vờ không nhìn thấy, tận chức tận trách làm "người triển lãm".
“Tiểu Hành, lại đây giúp cô đeo lên đi.”
Bách Hồng gọi Bách Hành lại đây.
Phùng Tiểu Phượng đúng lúc khen ngợi Bách Hành, "Oa, đây là cháu trai nhỏ của ngài sao, lớn lên tuấn tú nhã nhìn, vừa rồi gặp bên ngoài, tôi còn tưởng rằng là đại minh tinh nữa đấy."
Bách Hồng quả nhiên hưởng thụ, cười cười để Bách Hành giúp bà tháo vòng cổ xuống, thay bằng sợi dây chuyền ngọc lam.
Phùng Tiểu Phượng thấy công việc đã xong, đứng dậy chào, Hạ Linh liếc nhìn Bách Hành một cái, giống như người xa lạ, như thể bọn họ không quen biết, rời đi cùng Phùng Tiểu Phượng.
Chờ đến lúc anh sắp đi khỏi cửa sắt mạ vàng, Bách Hành đuổi theo ra ngoài gọi anh lại, "Xin đợi một chút…"
Hạ Linh dừng bước, yên lặng cong khóe môi.
Không ngoài dự đoán của Hạ Linh, một công tử thế gia như Bách Hành tuyệt đối sẽ không muốn nợ người khác, cho dù hai người có là bèo nước gặp nhau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh quay người lại, giả vờ khó hiểu ừ nhẹ một tiếng.
Không biết có đúng không, anh phát hiện vành tai Bách Hành hơi đỏ, nhìn qua càng thêm mấy phần thuần khiết.
"Đồng hồ của anh sửa được chưa?"
Phùng Tiểu Phượng nhìn nhìn hai người bọn họ chuyện, nói một một câu chị đợi cậu bên ngoài rồi rời đi.
Trong vườn chỉ còn lại Hạ Linh cùng Bách Hành, giữa vườn hoa lộng lẫy, Hạ Linh nhíu mày, tựa hồ suy nghĩ một chút, mới hỏi Bách Hành, "Cậu muốn nghe lời thật lòng không?"
Bách Hành chậm rãi gật đầu.
Anh tiếc nuối nói, "Thợ sửa chữa nói đồng hồ hỏng nặng quá, không thể sửa được nữa."
Kỳ thật anh căn bản không tính đem đi sửa.
Bách Hành không nghĩ tới kết cục lại như vậy, nhẹ giọng a một tiếng, nghi hoặc nói, "Vậy tại sao anh không nói cho tôi biết, tôi có thể bồi thường cho anh."
"Cũng không phải loại đồng hồ đắt tiền gì," Hạ Linh ngẩng đầu nhìn Bách Hành, "Tôi không nói với cậu, là sợ cậu sẽ để ý, bây giờ cậu biết rồi, cũng không cần để trong lòng, chỉ là…"
“Chỉ là cái gì?”
Dáng vẻ Hạ Linh có hơi buồn bã, "Cái đồng hồ này là một người bạn tốt tặng cho tôi, với tôi mà nói thì có ý nghĩa kỷ niệm hơn."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro