Các Ngươi Không Thể Nào Xinh Đẹp Bằng Ta
Chương 2
Đại Ca Hát Băng Khoát Lạc
2024-07-10 17:38:55
Tất nhiên, trong khoảnh khắc ngã xuống, phản ứng đầu tiên của cô là dùng hai cánh tay bảo vệ khuôn mặt của mình, sau khi chắc chắn rằng cho dù có ngã gãy tay cũng sẽ không làm tổn thương đến khuôn mặt, Thời Giản mới yên tâm ngất đi.
Khi mở mắt ra lần nữa, Thời Giản đã xuất hiện ở đây, hai cánh tay cũng không bị gãy, chỉ là hơi đau nhói.
Những người trong lâu đài vì "nhãn cầu" hoa tường vi mà bắt đầu náo loạn, đồng thời không biết rằng ở nơi họ không nhìn thấy, những dòng bình luận vô hình cũng bắt đầu xuất hiện.
[Có ai không, lên tiếng nào.]
[Đến rồi đến rồi, nơi nào có streamer mới thì chắc chắn có tôi.]
[Tôi thực sự rất thích xem dáng vẻ bị dọa sợ của mấy streamer mới, buồn cười chết đi được, sau này còn bị dọa dài dài, mấy streamer kỳ cựu kia đúng là lợi hại thật, chiêu trò cũng nhiều, rất khó để dọa được bọn họ.]
[Trời ơi, nữ streamer mới kia đẹp quá!]
[Đẹp +1, tôi đã chú ý đến cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, chỉ là không biết cô ấy có thể vượt qua phó bản này không, nhìn cổ hơi yếu, hy vọng có thể sống lâu một chút.]
...
Thời Giản được ban cho "hy vọng có thể sống lâu một chút" đã dời mắt khỏi nhãn cầu hoa tường vi, trong phòng khách đột nhiên vang lên ba tiếng vỗ tay, thu hút sự chú ý của mọi người.
Khi Thời Giản bị đưa đến đây, ngoài những người cũng hoảng sợ giống cô ra, tòa lâu đài rộng lớn này rất trống trải, mặc cho mọi người có gọi tìm chủ nhân lâu đài thì cũng không nhận được bất kỳ phản hồi nào, thế mà bây giờ lại xuất hiện một quản gia trung niên với thân hình gầy guộc ở cửa cầu thang.
Thời Giản xác định rằng hai giây trước ở đó không có ai.
Đối phương trước tiên liếc nhìn mọi người, sau đó nói bằng chất giọng vô cảm.
"Chào mừng mọi người đến làm khách tại lâu đài Tường Vi, tôi là quản gia họ Đường, gọi tôi quản gia Đường là được."
"Chủ nhân tạm thời có việc không thể quay về, nhưng đã dặn dò tôi tiếp đãi tốt mọi người, hy vọng mọi người có thể ăn uống no say, có một kỳ nghỉ dưỡng tuyệt vời ở đây."
"Đúng rồi." Ông ta như nghĩ đến điều gì đó, bổ sung thêm.
"Mọi người đều là khách do chủ nhân mời đến, chủ nhân rất hiếu khách, tuy nhiên lại không thích những vị khách không lịch sự, mọi người tuyệt đối đừng tự ý rời đi, nếu không xin tự gánh chịu hậu quả."
Ăn uống no say. Kỳ nghỉ dưỡng tuyệt vời.
Những lời này vừa thốt ra, ai cũng cảm thấy vô lý đùng đùng, bọn họ vô duyên vô cớ bị kéo đến nơi quỷ quái này, nghe ý tứ của ông ta thì còn đe dọa không cho bọn họ rời đi đi.
Còn có lý lẽ không!
Đám đông bất ổn sau khi nhìn thấy nhân viên của lâu đài thì giống như tìm được chỗ trút giận.
Có một vị công tử bột mặc áo sơ mi lòe loẹt, cả người nồng nặc mùi rượu xông thẳng đến trước mặt quản gia Đường, hắn say khướt, miệng chửi bới om sòm.
"Thằng khốn nào giả thần giả quỷ, mau gọi nó ra đây cho ông, ông đánh cho nó tỉnh thì thôi, đang uống rượu ngon lại bày trò này, có phải thằng con riêng nhà họ Đinh không..."
Những người còn lại cũng hùa theo, bọn họ không uống rượu nên tỉnh táo hơn công tử bột, cũng không dám hùa theo hắn chửi bới.
"Đây là giam giữ trái phép!"
"Ai là khách của chủ nhân các người chứ, tôi không quen biết chủ nhân gì của các người, lập tức thả chúng tôi về ngay, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát."
Khi mở mắt ra lần nữa, Thời Giản đã xuất hiện ở đây, hai cánh tay cũng không bị gãy, chỉ là hơi đau nhói.
Những người trong lâu đài vì "nhãn cầu" hoa tường vi mà bắt đầu náo loạn, đồng thời không biết rằng ở nơi họ không nhìn thấy, những dòng bình luận vô hình cũng bắt đầu xuất hiện.
[Có ai không, lên tiếng nào.]
[Đến rồi đến rồi, nơi nào có streamer mới thì chắc chắn có tôi.]
[Tôi thực sự rất thích xem dáng vẻ bị dọa sợ của mấy streamer mới, buồn cười chết đi được, sau này còn bị dọa dài dài, mấy streamer kỳ cựu kia đúng là lợi hại thật, chiêu trò cũng nhiều, rất khó để dọa được bọn họ.]
[Trời ơi, nữ streamer mới kia đẹp quá!]
[Đẹp +1, tôi đã chú ý đến cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, chỉ là không biết cô ấy có thể vượt qua phó bản này không, nhìn cổ hơi yếu, hy vọng có thể sống lâu một chút.]
...
Thời Giản được ban cho "hy vọng có thể sống lâu một chút" đã dời mắt khỏi nhãn cầu hoa tường vi, trong phòng khách đột nhiên vang lên ba tiếng vỗ tay, thu hút sự chú ý của mọi người.
Khi Thời Giản bị đưa đến đây, ngoài những người cũng hoảng sợ giống cô ra, tòa lâu đài rộng lớn này rất trống trải, mặc cho mọi người có gọi tìm chủ nhân lâu đài thì cũng không nhận được bất kỳ phản hồi nào, thế mà bây giờ lại xuất hiện một quản gia trung niên với thân hình gầy guộc ở cửa cầu thang.
Thời Giản xác định rằng hai giây trước ở đó không có ai.
Đối phương trước tiên liếc nhìn mọi người, sau đó nói bằng chất giọng vô cảm.
"Chào mừng mọi người đến làm khách tại lâu đài Tường Vi, tôi là quản gia họ Đường, gọi tôi quản gia Đường là được."
"Chủ nhân tạm thời có việc không thể quay về, nhưng đã dặn dò tôi tiếp đãi tốt mọi người, hy vọng mọi người có thể ăn uống no say, có một kỳ nghỉ dưỡng tuyệt vời ở đây."
"Đúng rồi." Ông ta như nghĩ đến điều gì đó, bổ sung thêm.
"Mọi người đều là khách do chủ nhân mời đến, chủ nhân rất hiếu khách, tuy nhiên lại không thích những vị khách không lịch sự, mọi người tuyệt đối đừng tự ý rời đi, nếu không xin tự gánh chịu hậu quả."
Ăn uống no say. Kỳ nghỉ dưỡng tuyệt vời.
Những lời này vừa thốt ra, ai cũng cảm thấy vô lý đùng đùng, bọn họ vô duyên vô cớ bị kéo đến nơi quỷ quái này, nghe ý tứ của ông ta thì còn đe dọa không cho bọn họ rời đi đi.
Còn có lý lẽ không!
Đám đông bất ổn sau khi nhìn thấy nhân viên của lâu đài thì giống như tìm được chỗ trút giận.
Có một vị công tử bột mặc áo sơ mi lòe loẹt, cả người nồng nặc mùi rượu xông thẳng đến trước mặt quản gia Đường, hắn say khướt, miệng chửi bới om sòm.
"Thằng khốn nào giả thần giả quỷ, mau gọi nó ra đây cho ông, ông đánh cho nó tỉnh thì thôi, đang uống rượu ngon lại bày trò này, có phải thằng con riêng nhà họ Đinh không..."
Những người còn lại cũng hùa theo, bọn họ không uống rượu nên tỉnh táo hơn công tử bột, cũng không dám hùa theo hắn chửi bới.
"Đây là giam giữ trái phép!"
"Ai là khách của chủ nhân các người chứ, tôi không quen biết chủ nhân gì của các người, lập tức thả chúng tôi về ngay, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro