Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run

Chương 1

Hà Điền Điền

2025-03-16 07:13:55

1 Từ nhỏ, cha mẹ đã luôn dùng ánh mắt kỳ quái mà nhìn ta. Ta rất đẹp, nhưng không thể cười. Một khi ta cười, mọi người liền cảm thấy lạnh thấu xương. Không còn cách nào khác, kiếp trước ta chỉ cần nở nụ cười, lập tức có người quỳ xuống đất khóc lóc. Kiếp trước, ta có một ngoại hiệu, gọi là "Tiếu tử nhân". Không phải vì ta giỏi kể chuyện cười khiến người ta cười đến c.h.ế.t, mà là vì… mỗi lần ta cười, đều sẽ có người phải c.h.ế.t. Trong mắt ta, không có phân biệt nam nữ, chỉ có người sống và kẻ đã c.h.ế.t. Thực ra, ta càng thích những kẻ nửa sống nửa c.h.ế.t hơn. Nhưng ta là người nhân từ, đến cuối cùng, bọn họ đều cầu xin: "Cầu xin ngươi, hãy để ta c.h.ế.t đi!!!" Người ta đã cầu xin như vậy, sao có thể không đáp ứng? Lúc ấy, ta sẽ mỉm cười, tiễn bọn họ một đoạn đường. Cả đời ta chưa từng lập gia thất, không con không cháu, không thân thích. Hoàng thượng vô cùng tín nhiệm ta, xem ta như thanh đao sắc bén nhất trong tay. Thế nhưng, trước khi băng hà, hắn ban cho ta một chén rượu độc. "Hoàng nhi của trẫm muốn làm một vị minh quân, ngươi không thể sống sót." Ta gật đầu. Một thế hệ có việc của một thế hệ. Ta chẳng qua chỉ là kẻ thuận theo thời thế mà làm chuyện bẩn thỉu. G.i.ế.t chóc đến chừng mực rồi, kiếp sau quả thực nên xuất hiện một vị minh quân. Có kẻ đánh giá ta là "Cẩu tận, thỏ tử, phanh" – một con ch.ó săn bị bỏ rơi khi thỏ c.h.ế.t. Ta gật đầu. Đúng vậy, ta sinh ra đã là ác khuyển. Chỉ là không ngờ, Địa phủ không để ta xuống mười tám tầng địa ngục, mà lại trừng phạt ta đầu thai thành nữ nhân. "Thế nào? Làm nữ nhân còn thảm hơn xuống địa ngục sao?" Ta không nhịn được mà hỏi. Phán quan không trả lời. "Nếu làm nữ nhân còn thảm hơn xuống mười tám tầng địa ngục, vậy sao còn phải để nữ nhân tồn tại? G.i.ế.t sạch đi, chỉ chừa lại nam nhân, chẳng phải tiện lợi hơn sao?" Phán quan nhíu mày: "Vì sao sát tâm của ngươi lại nặng như vậy?" Ta cười khẩy. Sát tâm nặng thì thế nào? Sát tâm không nặng thì được coi là người tốt sao? Sau khi đầu thai thành nữ nhân, ta cũng không thấy có gì không ổn. Dẫu rằng từ nhỏ đã bị dạy dỗ rằng cái này không được, cái kia không nên, từng động tác, từng cử chỉ đều bị ràng buộc bởi đủ thứ quy tắc, ta lại không hề cảm thấy phiền chán. Ngược lại, ta vô cùng hứng thú với cái gọi là quy củ này. "Những quy củ này rốt cuộc có tác dụng gì? Nếu không tuân theo, hậu quả sẽ ra sao?" Ta không nhịn được mà hỏi phụ thân. Kết quả, phụ thân nghiêm khắc trách mắng ta suốt một ngày, bảo ta suy nghĩ linh tinh. Ta không cãi lại. Kiếp trước ta là một *khốc lại, đối với pháp luật, điều lệ nắm rõ như lòng bàn tay.(*khốc lại: quan viên chuyên thi hành pháp luật một cách hà khắc, nghiêm khắc đến tàn nhẫn)Lúc mới vào nghề, sư phụ đã dạy ta rằng, làm nghề này, nhất định phải nghĩ cho thấu đáo một điều: Mỗi một điều luật rốt cuộc có tác dụng gì? Nếu không tuân theo, hậu quả sẽ ra sao? "Nhưng, nghĩ thấu là đủ rồi, chỉ cần bản thân hiểu rõ. Nếu có kẻ khác hỏi, chỉ cần nói rằng luật pháp tự có tác dụng của nó, cứ tuân theo là được, không cần suy nghĩ lung tung." "Vì sao?" "Hừ, nếu ai ai cũng có thể hiểu rõ chuyện này, vậy còn cần chúng ta làm gì? Còn cần quan gia làm gì? Còn cần hoàng đế làm gì? Nhớ kỹ, kẻ đặt ra quy củ, chỉ hy vọng người khác tuân theo, chứ không hy vọng người khác hiểu vì sao có quy củ này." Ta gật đầu. "Vậy vì sao chúng ta phải hiểu thấu quy củ?" "Bởi vì chúng ta là đao của người khác, nếu không biết chủ nhân muốn đ.â.m vào đâu, thì chẳng phải là đao vô dụng sao? Cho nên, nhất định phải hiểu!" Ta lại gật đầu. Từ đó về sau, mỗi khi nhìn thấy một người, bất kể là nam hay nữ, từng cử chỉ, từng hành động của họ, ta đều âm thầm lập sẵn một tội danh, sao cho phù hợp với thân phận và hành vi của họ. Thế nhưng, hiện tại ta không phải là thanh đao trong tay phụ thân. Ông sẽ không để ta hiểu được ý nghĩa và tác dụng thực sự của những quy tắc này. Ta cười nhạt, tìm một cơ hội, chủ động đến trước mặt phụ thân. "Phụ thân, con là đích nữ, năm nay đã mười tuổi, phía dưới còn có rất nhiều đệ đệ muội muội. Nếu người không dạy con hiểu thấu đáo quy củ, thì làm sao con có thể giúp người quản giáo bọn họ?" Nghe ta nói vậy, ánh mắt phụ thân thoáng đổi khác. Nhà ta mới nhập kinh không bao lâu, con đường quan lộ của phụ thân cũng chưa hiển hách. Ông chỉ là một vị Thiếu khanh của Quang Lộc Tự. Quan không lớn, chỉ là chính ngũ phẩm, nhưng lợi ích thì không nhỏ. Phụ thân quản lý Trân Tu Ti, Lương Duẫn Ti và Chưởng Hài Ti, lo việc cung cấp trái cây quý, dưa muối, mắm muối giấm trà cùng rượu ngon cho hoàng cung. Việc không quá cao sang, nhưng bạc đi qua tay thì nhiều vô số. Thương nhân bốn phương tám hướng đua nhau đến kết giao, gia cảnh nhà ta cũng vì vậy mà dư dả. Nhưng lại không thể khoe khoang sự giàu có. Muội muội ruột thịt của ta không hiểu khổ tâm của phụ thân, cứ một lòng muốn khoác lên người xiêm y thêu bướm mảnh mai, lụa là rực rỡ, ra ngoài giao du. Phụ thân đã quở trách nàng hai lần, thế nhưng nàng vẫn lén lút muốn mặc. Mẫu thân ta thì lại dung túng nàng hết mực. Trong lòng phụ thân không vui, nhưng cũng có chút bất đắc dĩ. Mẫu thân là thê tử từ thuở hàn vi, dù giữa hai người không có bao nhiêu tình cảm ân ái, nhưng phụ thân vẫn dành cho bà đủ sự tôn trọng, không thể nào hạ mặt mà trách cứ bà. Ông chỉ có thể phạt muội muội. Muội muội khóc lóc, phụ thân chỉ biết nổi giận quát mắng, nhưng lại không tìm ra cách giải quyết thỏa đáng. Giờ đây, nghe ta nói như vậy, phụ thân giãn mày, tỏ ra vô cùng tán thưởng. "Con nói rất đúng. Ngọc Xích đã lớn rồi, thông minh lanh lợi. Làm phụ thân, ta nên dạy con hiểu rõ đạo lý trong đó, con mới có thể làm gương cho hậu bối nhà họ Phương." Phụ thân gọi ta vào thư phòng. Thư phòng là nơi quan trọng, ngày thường ngay cả mẫu thân cũng không được đặt chân vào, vậy mà hôm nay phụ thân lại chủ động mời ta vào. "Ngọc Xích, chỉ có con là biết suy nghĩ. Vì sao nhà họ Phương quy củ lại nghiêm như vậy? Phụ thân hỏi con, nhà ta nhập kinh chưa lâu, cuộc sống thế nào?" Ta nghiêm túc đáp: "Bề ngoài, trên không bằng ai, dưới hơn rất nhiều. Thực tế, bên trong lại vô cùng sung túc." Phụ thân sững sờ. Hồng Trần Vô ĐịnhTa không nhịn được, khẽ cười: "Phụ thân từng nhậm chức Đề cử của Trà Mã Ti ở Thục địa, trong tay *phú khả địch quốc, nhưng không thể lộ ra ngoài. Giờ đây, người vẫn đang nắm giữ một chức vụ béo bở, cũng vẫn không thể lộ ra ánh sáng." (*phú khả địch quốc: Giàu đến mức có thể so sánh với cả một đất nước) Phụ thân bị nụ cười của ta làm cho toát mồ hôi lạnh. "Nữ nhi à, con thực sự là... Khụ khụ... Ngọc Xích, con nói không sai. Chính vì vậy, khi làm quan ở kinh thành, ta nhất định phải cẩn trọng từng bước, không thể phô trương. Con cháu trong nhà, càng phải nghiêm khắc quản thúc." Ta gật đầu: "Cho nên, người trong kinh thích xem hí kịch, nhưng nhà họ Phương lại nghiêm cấm nữ quyến tùy tiện đi xem. Nếu không có sự sắp xếp của phụ thân, không có cha huynh đi cùng, thì bất kể ai tự ý vào hí viên, đều sẽ bị nghiêm trị. Dù là nam tử cũng không được tùy tiện lui tới Lê Viên." Phụ thân vô cùng hài lòng: "Con có biết vì sao không?" "Nuông chiều đào hát, vung tiền như rác, rất dễ sa ngã, ganh đua so bì, cuối cùng khiến chuyện xấu truyền khắp thành." Phụ thân vỗ tay cười lớn: "Nữ nhi thông minh!" Ta cũng khẽ cười, phụ thân lại run lên một cái. "Phụ thân, chi bằng giao hết mọi chuyện cho con đi. Nếu trong nhà có kẻ phóng túng, con nhất định sẽ rèn giũa hắn thành kẻ chỉ biết ngoan ngoãn phục tùng!" Phụ thân lau mồ hôi: "Được, được, được!" "Còn nữa, phụ thân, người tuy có tầm nhìn xa, nhưng quy củ trong nhà đều chỉ là truyền miệng, cho nên khi thực thi khó tránh khỏi lỏng lẻo. Chi bằng người lập thành văn bản, định ra một bộ gia quy rõ ràng. Nữ nhi nguyện thay người quản lý gia pháp."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run

Số ký tự: 0